CHƯƠNG 23
Đường Tống tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, Lưu Dục nghe tin chạy đến.
“Tiểu Đường, ngươi khỏe lên chút nào chưa?” Lưu Dục vào cửa, không để ý tới sắc mặt Vương Phúc đen thui, chạy thẳng đến trước giường, kéo lại cánh tay tái nhợt của Đường Tống.
“Đại ca, ta tốt hơn nhiều, cám ơn ngươi tới xem ta.” Tay trái bị bàn tay to ấm áp của Lưu Dục bao lại, làm Đường Tống hơi không được tự nhiên. Thử rút tay về, nhưng Lưu Dục lại cầm thật chặt.
Vương Phúc trừng mắt nhìn Vương Thọ theo vào liếc một cái, hừ! Chỉ biết tiểu tử ăn cây táo, rào cây sung này báo tin cho Lưu Dục.
Vương Thọ bị ca ca trừng như vậy, sợ tới mức rụt lui cổ, đứng ở phía sau Lưu Dục.
Sau khi Đường Tống bị điều đi hầu hạ Hàn Vương, Vương Thọ bị điều đến Lan Thương các thay thế chỗ trống của y, thời gian gần nhất, Lưu Dục đối hắn có chút chiếu cố. Nhất là trong khoảng thời gian này Vương Phúc chăm sóc Đường Tống, Lưu Dục mỗi lần đến xem Đường Tống đều bị Vương Phúc mắng cẩu huyết lâm đầu. Vì nhờ vào của tin tức Đường Tống, Lưu Dục cùng Vương Thọ lại thân cận chút.
Lưu Dục vốn là ôn nhu nam tử thực dễ dàng khiến cho người ta sinh ra hảo cảm, khi hắn muốn tiếp cận người nào đó, rất ít người có thể chống cự mị lực của hắn. . . . . . Cho nên, mới ngắn ngủn năm ngày, Vương Thọ đã hoàn toàn đầu phục cho Lưu Dục. Phàm là Đường Tống bên này có gió thổi cỏ lay gì đó, Vương Thọ đều sẽ báo cho Lưu Dục trước tiên.
Lưu Dục cũng mẫn cảm thấy được ánh mắt Vương Thọ nhìn hắn càng ngày càng cực nóng, còn che giấu lương tâm tiếp cận nam hài này. Vương Phúc tựa như một con gà mái bảo vệ tổ, ít khi để cho hắn tới gần Đường Tống đang hôn mê nửa bước, lòng nóng như lửa đốt , hắn chỉ có thể thông qua Vương Thọ biết được tin tức.
Nhìn thấy Lưu Dục không e dè lôi kéo tay Đường Tống, cái mũi Vương Phúc tức đến nỗi muốn sai lệch. Nhưng vẫn ngại ở trước mặt Đường Tống phải bảo trì hình tượng, cho nên không giống như trước giống nhau trực tiếp đuổi người đi, chỉ có thể lo lắng suông. Tâm tư hắn toàn bộ đặt trên người Đường Tống, không cảm thấy được tình tố trong mắt Đệ đệ Vương Thọ càng ngày càng rõ ràng.
Lưu Dục ở trước tầm mắt ngẩn ngơ khác nhau nhưng hàm nghĩa giống nhau của hai huynh đệ nhà họ Vương cùng Đường Tống nói chuyện một lát, gặp Đường Tống trên mặt đã hơi tái đi, mới lưu luyến không rời cùng y cáo biệt.
Lưu Dục cùng người hầu nhỏ Vương Thọ của hắn vừa đi, Vương Phúc mới nhẹ nhàng thở ra. Cầm lấy khăn hung hăng lau cái ghế Lưu Dục vừa ngồi vài cái cho hả, lại ý tứ hàm xúc không rõ xem xét cánh tay trái bị Lưu Dục nắm qua của Đường Tống , hận không thể cũng lau lau vài cái trên tay của Đường Tống.
Đường Tống thấy bộ dáng Vương Phúc thở phì phì, không khỏi kỳ quái hỏi: “Vương đại ca, ngươi làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” Vương Phúc chột dạ quay đi, ngượng ngùng tiếp tục lâu ghế.
“Nga.” Đường Tống hàm hồ đáp lại một tiếng, một cơn buồn ngủ đánh úp lại, mí mắt cũng chậm chậm bắt đầu trở nên nặng hơn.
Vương Phúc trái lo phải nghĩ, cảm thấy được nếu không đem câu nói trong lòng nói ra thì sẽ không thoải mái, vì thế ném khăn lau, kéo tay trái Đường Tống nói: “Tiểu Đường, Lưu Dục kia không phải người tốt, hắn. . . . . . Hắn đối với ngươi không có ý tốt, ngươi về sau đừng quá tin tưởng hắn.” Nói xong, Vương Phúc mặt đỏ, kỳ thật muốn nói tiếp, bản thân mình với Đường Tống cũng ôm tâm tư khác.
Nghĩ lại lại thấy, không đúng! Mình cùng tên Lưu Dục kia không giống. Hắn là thiệt tình thích Đường Tống, muốn đối xử tốt với Đường Tống, mà Lưu Dục là đang đùa bỡn Đường Tống. Hơn nữa, Đường Tống lần này sở dĩ bị hại thảm như vậy, đều là vì cha Lưu Dục phái y đi hầu hạ tên hỗn đản Vương gia. Cho nên Đường Tống tuyệt đối không thể cùng Lưu Dục ở một chỗ. Nghĩ đến đây, Vương Phúc không khỏi nắm thật chặt cánh tay Đường Tống. Mà Đường Tống chống không lại buồn ngủ đã sớm trong mộng cùng Chu Công triển khai bàn cờ .
Vương Phúc nắm tay Đường, nhìn thấy gương mặt y ngủ bình tĩnh, trong lòng chậm rãi chảy một trận ngọt ngào. Từ lúc Đường Tống tỉnh lại, đây là lần đầu hắn nắm tay Đường Tống mà, hơn nữa Đường Tống cũng không có tránh né. (cái kia, Tiểu Phúc Tử, Đường Tống y là bởi vì đang ngủ mới không tránh né).
Gió đầu thu theo cửa sổ thổi vào phòng ở, thổi qua người Vương Phúc đang ngơ ngác nhìn Đường Tống một vòng, lại theo cửa phòng thổi ra ngoài, lướt qua vài nóc nhà, xuyên qua hành lang khúc chiết quanh co có vẽ tranh, phất qua lá liễu bắt đầu ố vàng, xẹt qua đài sen rất lớn trên Du Nhiên hồ, hướng về băng tuyết mỹ nhân đang nhắm mắt dưỡng thần trong Du Nhiên đình thổi tới.
Hết chương thứ hai mươi ba