CHƯƠNG 43
Thời gian như nước chảy, thoáng cái đã bốn năm trôi qua.
Đường Tống đã từ thiếu niên mảnh mai thanh lệ, biến thành một thanh niên cao gầy tuấn tú. Đường Tống, đã gần hai mươi tuổi .
Lại là một mùa hè đến, Hàn Vương vẫn duy trì thói quen mỗi ngày đến Du Nhiên đình hóng gió.
Du Nhiên hồ vẫn là hồ nước trong suốt, liễu rủ rậm rạp, hoa sen che phủ. Nhưng, từ Du Nhiên đình nhìn lại, rốt cuộc nhìn không tới góc mái hiên hướng lên của Lan Thương các, nơi đó ba năm trước đã cải tạo thành một phần của hoa viên.
Ngày hôm qua Đường Tống đi qua, thấy nơi đó một đóa mẫu đơn ung dung đẹp đẽ quý giá tươi đẹp, không ai nhìn ra, nơi này từng là một phế tích cháy đen, trong phế tích là tro tàn vô số kiệt tác tàng thư. Có lẽ là do tro tàn đó mà hoa nở mới tươi đẹp như vậy đi, Đường Tống trong lòng thường có ý tưởng cổ quái, có lẽ ngày nào đó có thể nhìn thấy chữ trên đóa hoa mẫu đơn.
Đường Tống mang theo điểm tâm Phượng Tê lâu mới vừa đưa tới, xuyên qua đại hoa viên tranh kì khoe sắc, hướng Du Nhiên đình bước nhanh đến. Dáng người thanh niên hai mươi tuổi, như một gốc bạch dương cao ngất, dễ dàng có thể khiến cho người khác chú ý.
Sau giả sơn, trong bụi hoa, thường thường có tiểu nha hoàn nhìn y cười si ngốc, một cái khăn tay cũng lay động lộ ra chút ý vị nữ nhi. Chỉ tiếc, trong lòng mọi người biết rõ ràng, thanh niên tuấn tú này chỉ là của một mình Vương gia, như hoa sen trong Du Nhiên hồ mà thôi, chỉ có thể đứng xa mà xem.
Từ bốn năm trước khi Lan Thương các cháy, chủ quản Lưu Dục cùng huynh đệ nhà họ Vương bị sung quân biên cương, Hàn Vương càng giữ chặt Đường Tống hơn. Bốn năm trôi qua, số lần Đường Tống ra phủ ít ỏi không có bao nhiêu, mỗi lần đi ra ngoài cũng chắc chắn là không rời Hàn Vương năm bước.
Kinh thành truyền rộng khắp, Hàn Vương lãnh khốc vô tình có luyến sủng gọi là Đường Tống, Hàn Vương đối y thập phần sủng ái, cơ hồ cũng không cho y rời đi nửa bước. Còn có người nói, luyến sủng này chính là đứa con của tiền Lễ bộ Thượng thư Đường Nguyên. Nghe nói tin tức này, trong kinh thành người nhục mạ có, người thương hại cũng có, người than thở cũng có, đương nhiên, người giận không thể át cũng có, đó là đương triều thái sư, cũng từng là tử địch của Đường Nguyên —— Tần Loan.
Tần Loan khi chợt nghe nói tin tức này, từng hơi có chút sảng khoái, đứa con của Đường Thế Thanh (chỉ cha của Đường Đường) làm luyến sủng của Hàn Vương, lão cảm thấy đó là trừng phạt đúng tội. Đứa con của tên Đường Thế Thanh lấy chính trực liêm khiết tự cho mình là đúng thành luyến sủng người khác tùy ý khinh đùa, đây là châm chọc cùng vũ nhục lớn nhất đối Đường Thế Thanh cùng người ủng hộ lão ta. Lão thậm chí nghĩ tới, chờ Hàn Vương chơi chán Đường Tống, lão cũng muốn nghĩ biện pháp đùa bỡn y một chút. Tuy rằng lão từng chơi đùa thiếu nữ mười lăm sáu tuổi chưa khai bao, nhưng cũng chưa đùa thiếu niên một chút, chỉ cần nghĩ bộ dáng đứa con kẻ thù dưới thân mình bị mình tùy ý khi dễ, lão thích ý nằm mơ cũng cười ra tiếng.
Nhưng mà, không nghĩ tới, đợi lần này lão đợi bốn năm.
Trong khoảng thời gian đó, lão chỉ thấy qua Đường Tống ba lần, đều là ở lễ mừng năm mới khi dạ yến hoàng gia thiết đãi quần thần. Kinh thành văn võ bá quan, hoàng tử hoàng tôn ở lễ mừng năm mới đều phải chúc tết Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, bất luận kẻ nào không được vắng, dù là Hàn Vương quanh năm không cần vào triều cũng không có ngoại lệ.
Đèn đuốc sáng trưng trong Triêu Dương điện, mỗi năm đến tối đó đều đông nghịt không chịu nổi, nhưng cho dù như vậy, hàng năm vẫn không biết bao nhiêu người vì tiến vào đại điện này mà sứt đầu mẻ trán. Dù sao, chỉ có quan viên ngoài ba phẩm của Sư quốc mới có tư cách vào Triêu Dương điện chúc tết Hoàng Thượng Hoàng Hậu. Hàng năm trong quan trường ngươi lừa ta gạt, lấn áp lẫn nhau, rốt cuộc đều tụ hội trong một đêm này, thắng có thể tiến vào dập đầu, thua có lẽ đã vào hoàng thổ*, hay có lẽ còn chờ mong ngóc đầu trở lại.
Nhưng cho dù Triêu Dương điện đông đúc như thế, cũng không có nghĩa là không có chỗ nào trống. Triêu Dương điện nơi trống trãi nhất chính là bên người Hoàng Thượng Hoàng Hậu, vị trí cao cao tại thượng cho dù rất nhiều người như hổ rình mồi, cũng không dám tùy ý tới gần. Tiếp theo, chính là vị trí trống bên cạnh Sư quốc chiến thần Lư Khâu Sương Hàn, hàn khí như bẩm sinh trong vòng năm bước quanh người hắn tạo nên một vách băng chắc chắn, có thể bình thản chịu đựng gian khổ bên trong vách băng, chỉ có một thanh niên gầy tuấn mỹ—— Đường Tống!
Hết chương thứ bốn mươi ba
vào hoàng thổ*: tức là die rồi í.