CHƯƠNG 80
“Lưu đại ca, Hoàng Thượng không nói muốn đưa Tiểu Đường trở về đi?” Vương Phúc lo lắng hỏi, Sư quốc đã hướng Sắc Lặc quốc khai chiến, Hàn Vương lần này tới khí thế to lớn, hắn thực sợ Sắc Lặc quốc vương sẽ đưa Đường Tống về. Hiện tại Đường Tống mặc dù có chút ngây ngốc, còn thực bướng bỉnh, thế nhưng mặc kệ Đường Tống biến thành bộ dáng gì đi nữa, đều là người hắn thích. Chỉ cần Đường Tống có thể ở bên người hắn, cho dù Sắc Lặc quốc binh bại hắn cũng không để ý.
“Không có. Mặc dù có quan viên đề nghị như vậy, nhưng mà Hô Da Hàn không cam lòng uất ức đưa Tiểu Đường về. Trận chiến cùng Sư Hách nhị quốc này là khó tránh khỏi, cho dù Hô Da Hàn thật sự tính đưa Đường Tống trở về, cũng không có hiệu quả gì, mà lưu Đường Tống lại có thể ở thời khắc mấu chốt kiềm chế Hàn Vương, cho nên Hô Da Hàn bảo chúng ta xem trọng Tiểu Đường.” Lưu Dục đem tình thế mấu chốt nói với Vương Phúc, đột nhiên nhớ tới đến hình ảnh trên triều Hô Diên Liệt thỉnh chiến, không khỏi có chút thấp thỏm nôn nóng. Hô Diên Liệt biết hắn là bị Hàn Vương đuổi đi, bởi vậy, lần này thỉnh chiến cũng có chút tư thế vì hắn xả giận, nhưng mà, chiến thần Hàn Vương lại khó đối phó. Lưu Dục vừa nghĩ vừa đau đầu, không phát hiện bản thân bất tri bất giác lo lắng cho Hô Diên Liệt.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Vương Phúc nói: “Đây là nói, nếu Sắc Lặc quốc đánh không lại , các ngươi sẽ đưa Tiểu Đường trở về đúng không?”
Lưu Dục không nói gì, hiển nhiên là cam chịu . Nếu Sắc Lặc quốc thật sự chiến bại, như vậy Đường Tống sẽ không hề ngoài ý muốn là rơm rạ cứu mạng tối hữu lực cho bọn hắn.
Vương Phúc thấy Lưu Dục cúi đầu không nói, trên mặt thần sắc vốn như ánh nắng chiều cuối chân trời thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng biến thành một vẻ kiên định.
“Vương Phúc, ngươi đừng làm chuyện điên rồ.” Tuy rằng Vương Phúc không nói gì, nhưng ở chung nhiều năm, Lưu Dục cũng phần lớn có thể đoán được tâm tư của hắn.
Vương Phúc đột nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Dục, “Nếu các ngươi thật sự muốn đưa Tiểu Đường trở về, ta nhất định sẽ dẫn hắn đi. Ta đã không còn Đệ đệ, không thể không có Tiểu Đường nữa.” Nói xong, Vương Phúc cũng không chờ Lưu Dục phản bác, xoay người ra khỏi thư phòng.
Lưu Dục nhìn thấy bóng dáng Vương Phúc quật cường, tim đập mạnh và loạn nhịp thật lâu, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ thở dài. Tuy rằng Vương Phúc mấy năm nay cho tới bây giờ chưa nói qua, nhưng Lưu Dục vẫn biết hắn vẫn vì cái chết của Vương Thọ mà oán hận chính mình. Kỳ thật không phải chính bản thân Lưu Dục cũng thỉnh thoảng thường tự trách sao? Bởi vì áy náy, cho nên hắn cũng không tính cãi nữa. . . . . .
Vương Phúc ra bãi đất trống sau viện tìm được Đường Tống đang vui vẻ chơi thả diều, Lạc quản gia vừa thấy Vương Phúc đến, quả thực sẽ hỉ cực mà khóc , bản thân rốt cục có thể thoải mái một chút .
Đường Tống thấy Vương Phúc đến, cao hứng đem dây diều trong tay mình đưa cho Vương Phúc, kêu lên: “Phúc ca ca, ngươi giúp ta làm diều bay cao thêm một chút đi! Làm cho nó bay đến đám mây kia kìa, xem xem trên đó có con khỉ bay [chắc là chỉ Tôn Ngộ Không] thật không.”
Nhìn thấy khuôn mặt Đường Tống tươi cười đỏ bừng, Vương Phúc không khỏi quên hết phiền não, cười nói: “Hảo, chúng ta để nó bay lên đám mây.”
Vương Phúc kéo diều chạy nhanh vài bước, sau đó vừa thả dây, vừa kỹ xảo giữ dây lại. Quả nhiên, diều kia nương theo gió thổi, phiêu phiêu lắc lắc càng bay càng cao.
Đường Tống thấy diều giấy bay cao , vỗ tay nhảy lên. Đường Tống vừa nhảy vừa hô to: “Cao thêm một chút, cao thêm một chút.”
Vương Phúc thấy bộ dáng Đường Tống cao hứng, cũng hưng phấn theo, kết quả không khống chế tốt lực đạo, giật một cái làm đứt dây diều.
Đường Tống thất vọng nhìn diều như con bướm đứt cánh, lảo đảo trên không trung rơi xuống.
Diều rớt ra bên ngoài phủ Thừa tướng, Đường Tống muốn đi ra ngoài kiếm, lại bị Lạc quản gia ngăn cản. “Đường thiếu gia, ngài chờ ở chỗ này, ta gọi người đi kiếm là được rồi.”
“Vì cái gì ta không thể đi tìm?” Đường Tống nhìn chằm chằm Lạc quản gia ngăn trở y, tức giận hỏi.
“Này. . . . . .” Lạc quản gia khó xử nhìn Đường Tống, vốn không thể nói với y ngươi là con tin trong phủ Thừa tướng, không thể đi?”Cái kia, bởi vì bên ngoài có người xấu, Đường thiếu gia nếu đi ra ngoài sẽ bị bọn họ bắt được.” Cuối cùng, Lạc quản gia đành phải dùng chiêu lừa tiểu hài tử, dù sao Đường thiếu gia hiện tại cũng chỉ có “mười tuổi” thôi mà?
Thế nhưng, Lạc quản gia hiển nhiên xem nhẹ tiểu hài tử mười tuổi hiếu kỳ tò mò, “Người xấu? Người xấu vì cái gì muốn bắt ta a? Bọn họ bắt ta làm gì?”
“Ách. . . . . .” Lưu tổng quản cứng họng , xin giúp đỡ nhìn Vương Phúc từ phía sau bước tới.
“Tiểu Đường, Vương đại nương phòng bếp làm điểm tâm ngươi thích ăn nhất, chúng ta cùng đi ăn đi?” Vương Phúc rơi vào đường cùng đành phải dùng “Càn Khôn Đại Na Di” , mượn đồ ăn dời lực chú ý của Đường Tống đi. Quả nhiên, Đường Tống vừa nghe, cũng không thèm hỏi Lạc quản gia tiếp, bị kích động hướng về phòng bếp.
Chờ Đường Tống cùng Vương Phúc đi xa , Lạc quản gia mới nhẹ nhàng thở ra thật to.
Hết chương thứ tám mươi