Băng Tâm Ngự Thần

Chương 23



Thần điện.

- Xuỵt!

Mộng Yên làm dấu hiệu im lặng với lão công công đang định thông báo với Thần đế, thấy công chúa ra hiệu mọi lính gác im lặng tiếp tục ai làm nhiệm vụ lấy, Mộng Yên đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào trong,

- Đã đến rồi còn không ra đây nấp ở đó làm gì!

Thần đế mắt nhìn vào sách không hề ngẩng đầu lên nhìn Mộng Yên nói, nghe vậy Mộng Yên đang lấp sau tấm rèm bĩu môi "bị phát hiện rồi", nàng mới thò đầu ra, chạy lại chỗ Thần đế cười hì hì nói:

- Phụ hoàng thật lợi hại không ngờ có thể phát hiện ra con!

- Không phép tắc!

Thần đế mặt uy nghiêm gõ đầu của Mộng Yên nói, Mộng Yên sờ đầu uy khuất nhìn Thần đế, ông tiếp tục đọc sách làm như không nhìn thấy nhưng khoé miệng lại khẽ nhếch.

- Phụ hoàng con sắp đi!

- Ừm!

- "-"!

- Ngày mai là con phải đi rồi đó!

- Ừm!

- "-"!

- Người không cho con cái gì sao bên ngoài rất nguy hiểm đó!

Mộng Yên đáng thương nhìn Thần đế, nghe Mộng Yên nói ông mới ngẩng đầu lên nhìn sau đó từ trong người rút ra một cái túi không gian ném cho Mộng Yên, chụp lấy túi không gian Mộng Yên vui vẻ "Bên trong này chắc chắn có rất nhiều bảo bối."

- Phụ hoàng người có thể cho con hai ám vệ được không!

Mộng Yên kéo góc áo Thần đế khẩn cầu nói, nhìn Mộng Yên như vậy Thần đế khoé miệng giật giật, sau đó thở dài thôi được rồi ông sẽ cho Yên nhi hai ám vệ.

- Dạ, Sát!

Nghe Thần đế gọi trong điện bỗng suất hiện hai nam nhân cúi người chờ lệnh, Thần đế nhìn Mộng Yên đang hứng thú nhìn hai ám vệ nói:

- Hai người bọn họ sau này sẽ là ám vệ của con!

- Thật sao, đa tạ phụ hoàng yêu người nhất! Mộng Yên ôm cổ ông vui vẻ nói,

- Từ nay đại công chúa sẽ là chủ nhân của các người, còn không mau khang kiến chủ nhân.

Thần đế uy nghiêm nhìn hai ám vệ nói, thấy Thần đế đã nói đại công chúa là chủ nhân của bọn hắn liền tiến lên trước mặt Mộng Yên quỳ xuống.

- Khang kiến chủ nhân!

- Được rồi các người về chỗ của mình đi!

Hai ám vệ nghe vậy liền biến mất, có được bảo bối với hai ám vệ Mộng Yên vui vẻ cảm thấy thỏa mãn nhìn Thần đế nói:

- Phụ hoàng nữ nhi về đây!

- Ừm đi đi!

- "-"!

Phụ hoàng không nói được câu nào khác sao nàng buồn bực đi ra ngoài.

- Bao giờ có thời gian nhớ về thăm Liễu nhi!

Nghe vậy Mộng Yên dừng lại nước mắt không ngừng chảy xuống nhưng nàng vẫn bước ra khỏi Thần điện, về đến điện công chúa Mộng Yên vội thu dọn đồ đạc: "Nàng muốn đi ngay trong đêm nàng sợ đợi đến ngày mai nàng sẽ không muốn đi nữa."

- Hương nhi thu dọn đồ đạc chúng ta chuẩn bị đi, em đi kiếm cho ta mấy bộ đồ nam nhân em mấy bộ luôn, chúng ta sẽ cải nam trang!

- Cải, cải nam trang công chúa người không đùa chứ! Hương nhi thấy Mộng Yên về liền chạy đến nhưng vừa nghe Mộng Yên muốn cải nam trang thì không thể tin nói.

- Em nhìn mặt ta giống đùa lắm sao, nhanh lên chúng ta phải rời khỏi trong đêm em đi chuẩn bị đồ ta nói đi!

Nghe vậy Hương nhi còn định nói tiếp nhưng vẫn nhịn xuống chạy ra ngoài tìm nam trang, đợi Hương nhi lấy được đồ về Mộng Yên đã dọn song đồ đạc, cầm nam trang Hương nhi tìm được Mộng Yên thay ra, sau đó kẻ lông mày tạo yết hầu nữa là song, Mộng Yên nhìn mình trong gương hài lòng sau đó mới ra khỏi tấm bình phong nhìn Hương nhi nháy mắt.

- Công chúa là người sao! Hương nhi không thể tin được nhìn nam nhân trước mặt, a công chúa cải nam trang đẹp quá đi,

- Dĩ nhiên là ta chứ ai vào đây, em mau thay đồ đi ta giúp em cải trang!

Hương nhi nghe công chúa nói vậy liền chạy đi thay đồ Hương nhi thay đồ song liền Mộng Yên liền giúp Hương nhi cải trang,

- Hương nhi nhìn em hảo soái! Mộng Yên nhìn Hương nhi trêu ghẹo nói, nghe công chúa nói Hương nhi đỏ mặt, nhìn Hương nhi xấu hổ Mộng Yên cười ha ha cười thì cười nhưng Mộng Yên vẫn không quên mục đích phải rời khỏi cung, Mộng Yên kéo Hương nhi bay ra khỏi công chúa điện, chẳng bao lâu Mộng Yên đáp xuống Liêu trai viện nơi để kiệu, Mộng Yên vào viện chọn một chiếc kiệu to rộng nhất dắt ra ngoài, Mộng Yên nhìn chiếc kiệu hài lòng "Giờ nàng chỉ cần tìm phu xe nữa là được", nhìn hai tên lính gác đang nhìn nàng, Mộng Yên ra lệnh

- Các ngươi đi tìm cho bổn công chúa một xa phu mau lên! Mộng Yên cầm lệnh bài ra lệnh, hai tên lính lúc đầu thấy Mộng Yên đều tưởng là thích khách nhưng sau đó thấy nàng rút lệnh bài ra liền im lặng, bây giờ thấy Mộng Yên ra lệnh liền chạy vội đi tìm xa phu, không để Mộng Yên đợi lâu hai tên lính đã tìm được một xa phu, tên xa phu vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra nửa đêm nửa hôm hắn đang ngủ tự nhiên bị hai tên quan gia này lôi dậy kéo tới đây,

- Đại công chúa chúng ta đã tìm được cho ngài một xa phu! Một tên lính cười hì hì nói

- Ừm các ngươi làm tốt lắm về làm việc của mình đi!

Nghe Mộng Yên nói hai tên lính về lại chỗ cũ tiếp tục công việc của mình, Mộng Yên vỗ vai tên xa phu nói:

- Còn người sẽ là xã phu của ta nhanh lên còn không mau đến đánh xe bổn công tử muốn rời khỏi cung trước bình minh đấy!

- Dạ dạ! Tên xa phu nghe Mộng Yên nói mới hồi thần dạ liên tục thấy Mộng Yên đã lên xe, hắn vội trèo lên đánh xe nhưng mà hắn nhìn thấy yêu thú kéo xe là Hắc Long Mã thì tên xa phu xém chút nữa té từ trên kiều xuống. "Này đây là yêu thú cửu cấp là Hắc Long Mã thì cần gì phải xa phu chứ chỉ cần nói là chúng nó cũng hiểu rồi!" Hắn nhìn vào trong kiệu suy nghĩ "Rốt cuộc hai vị này có thân phận gì chứ, có thể để Hắc Long Mã kéo xe mà không phải một con mà đến ba con lận", may lúc nãy hắn không có đắc tội hai vị này, thấy yêu thú kéo xe là Hắc Long Mã mọi lính canh đều nhường đường chẳng bao lâu đã đến cửa hoàng cung,

- Dừng lại lệnh bài đâu!

Một vị giữ thành chặn xe nói, nghe vậy xa phu đang định hỏi Mộng Yên thì từ trong kiều bay ra một lệnh bài, xa phu vội chụp lấy đưa cho vị quan giữ thành coi, nhìn lệnh bài vị quan giữ thành vội nhìn lính gác ra lệnh,

- Nhanh lên mau mở cửa thành!

Sau đó khuôn mặt tươi cười lấy lòng trả lệnh bài lại cho xa phu, nhìn quân sai còn phải e ngại hại vị trong kiệu xa phu càng chắc chắn rằng hai vị này thân phận không bình thường, cửa mở Hắc Long Mã phi như bay ra ngoài với tốc độ của nó đến trời sáng là có thể ra khỏi Ngự Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.