Hàn Băng Băng vuốt nhẹ lọng tóc mềm mại chảy xuống bờ vai, ánh mắt nhìn trong gương mang theo nửa phần bình thản cùng lười biếng – Cứ như hôm qua đi!
– Vâng! – Liễu Nhi lấy một sợi dây lụa màu trắng buộc vào tay, ngón tay khéo léo vén mái tóc trong tay lên tinh tế tiết lại. Bàn tay khéo léo nhanh chóng làm nên một kiểu dáng đơn giản nhưng trang nhã – Tiểu thư, tiểu thư thấy có đẹp không?
– Đẹp lắm! – Hàn Băng Băng cười nhẹ, ngón tay quấn lấy vải lụa mỏng buộc trên tóc đang thả xuống trước ngực. Dường như nhớ ra việc gì, nàng nghiêng đầu hỏi – Hôm nay trong thành xảy ra chuyện gì phải không?
– Hôm nay trong thành có một đám người lạ mặt xuất hiện – Liễu Nhi không khỏi nghĩ đến đám người đáng nghi trong quán trọ kia – Động tĩnh của họ rất lớn, có lẽ là đang truy tìm ai đó đang lẩn trốn.
Gây náo động lớn như vậy, kinh động được tới tai tiểu thư. Có lẽ người mà bọn chúng muốn cũng không phải là đơn giản gì.
– Đồ đạc của chúng ta ở quán trọ, em và Uyển Nhi tỷ tỷ đã lấy về cả rồi – Liễu Nhi chầm chậm nói – Tiểu thư, tiểu thư định khi nào thì chúng ta có thể xuất phát?
Xuân Hạnh Lầu này được tiểu thư mua lại đã được một thời gian, quy tắc hoạt động thay đổi ngoài ý muốn lại khiến vệc kinh doanh trở nên cực kỳ phát đạt. Rượu do tiểu thư đích thân pha chế nhanh chóng được lan truyền với danh xưng mỹ tửu hiếm có, giá trị cũng không hề nhỏ… vậy mà người tìm đến Xuân Hạnh Lầu để thưởng thức rượu ngon ngày càng nhiều thêm, có không ít thương nhân ngỏ ý muốn hợp tác nhưng tất cả đều bị tiểu thư truyền lời mời đi.
Vậy nên Đào Hoa Tửu ở Xuân Hạnh Lầu là mỹ tửu độc nhất vô nhị chỉ duy nhất Xuân Hạnh Lầu được kinh doanh đã vang danh tứ phương… Giá tuyệt đối không hề thấp, vì vậy mỗi tháng chỉ riêng tiền thu lại từ việc bán rượu thôi đã là con số không hề nhỏ. Cứ như vậy, số ngân lượng mà tiểu thư nhà nàng thu gom được chỉ riêng từ việc bán rượu thôi ngân lượng đã chất đầy trong ngân khố.
Thay đổi lớn nhất chính là nguyên tắc của Xuân Hạnh Lầu càng trở nên nghiêm khắc hơn dù là đối với khách nhân. Nhưng dù lượng khách tìm đến ngày một đông, vẫn không có mấy người dám vi phạm. Một phần khác Liễu Nhi nàng nghe ngóng được rằng nguyên nhân chính là do có rất nhiều lời bàn tán hoài nghi Xuân Hạnh Lầu của trấn Minh Hà có mối quan hệ với thanh lâu lớn nhất kinh thành – Túy Yên Lâu. Mà quy tắc sắt thép của Túy Yên Lâu lẫn cái giá phải trả đối với kẻ cả gan dám khiêu khích không ai là không biết. Không ai dám khẳng định chuyện này, nhưng cũng không ai truy ra được nguyên nhân, đối với vị chủ tử bí ẩn không bao giờ lộ diện ở phía sau Xuân Hạnh Lầu. Thay vì mạo hiểm đắc tội với nàng, chi bằng nghiêm chỉnh không chạm vào giới hạn mà nơi này giăng ra.
Mà luật lệ mới của Xuân Hạnh Lầu đối với nữ nhân hoàn toàn không hà khắc, thậm chí là còn thả lỏng tự do và không hề ép buộc các nàng nhất định phải tiếp khách. Vì vậy trong thời gian qua, có không ít những cô nương xinh đẹp nhưng gặp khó khăn tìm đến nơi này mãi nghệ, đặc biệt là vào ngày hội tuyển hoa khôi đêm rằm hàng tháng.
Nói đến ngày hội này… Vào ngày trăng tròn mỗi tháng, Xuân Hạnh Lầu sẽ mở ra một cuộc tuyển chọn đệ nhất hoa khôi. Cửa môn sẽ mở cho tất cả khách nhân bước vào để thưởng thức tài nghệ cũng như nhan sắc của các cô nương. Khỏi cần phải nói, ngày hôm ấy sảnh môn của Xuân Hạnh Lầu sẽ náo nhiệt đến mức nào.
Cửa môn tuy sẽ mở cửa không hạn chế cho tất cả khách nhân, nhưng giá vé vào cửa lại không nhỏ chút nào.
Liễu Nhi không thể không cảm thán trong lòng. Tiểu thư nhà nàng về phương diện kinh doanh quả thực có thiên phú.
Cửa phòng chợt truyền tới tiếng động nhỏ, thanh âm dễ nghe của Đào Uyển Nhi cũng ngay lập tức truyền vào.
– Tiểu thư!
– Tỷ cứ vào đi!
– Tiểu thư, đây là danh sách chuẩn bị của lễ hội đêm nay do Thanh Ngọc sắp xếp! – Đào Uyển Nhi đưa lên một tập sổ thật dày – Mời tiểu thư xem qua.
Hàn Băng Băng dựa mình vào ghế cầm lấy tập sổ tùy ý lật mở vài trang, danh sách ghi bên trong rất rõ ràng và cận thận, đủ để thấy người làm ra đã bỏ nhiều tâm tư và công sức đến mức nào. Hàn Băng Băng gõ nhẹ ngón tay trên mặt giấy, như có như không hỏi Đào Uyển Nhi.
– Người là do tỷ chọn, cá nhân tỷ thấy thế nào?
Nha đầu Thanh Ngọc này à…?
Đào Uyển Nhi cẩn thận suy nghĩ một lượt.
– Nha đầu này rất thông minh, khả năng ứng biến cũng rất nhanh nhẹn. nếu như có vấn đề thì đó cũng chỉ do bản thân vẫn còn khá non nớt nên vẫn còn thiếu kinh nghiệm, gặp phải tình huống bất ngờ vẫn sẽ có phần lúng túng…
– Nói thế, Xuân Hạnh Lầu giao cho Thanh Ngọc chấp quản tỷ thấy sẽ không có vấn đề gì chứ?
Đào Uyển Nhi nghiêm túc gật đầu – Theo những gì nô tì theo dõi được thì người này hoàn toàn có thể dùng được.
Trước đây khi nàng vẫn còn ở Xuân Hạnh Lầu, nha đầu Thanh Ngọc đó bị Quế ma ma mua về cho làm một tiểu nha hoàn đi phía sau nàng, tính tình nha đầu đó khá trầm mặc, lại ít nói, nhưng vẫn là một nha đầu thông minh và khéo léo.
– Vậy thì tốt! – Hàn Băng Băng hài lòng gât đầu. Vốn dĩ ban đầu nàng muốn để Đào Uyển Nhi tỷ tỷ chấp quản Xuân Hạnh Lầu này. Tỷ ấy vốn là một người thông minh và quyết đoán, đối với công việc này sở hữu không ít tiểu xảo để kinh doanh, Xuân Hạnh Lầu nếu giao cho tỷ ấy tuyệt đối sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng khi nàng vừa đề cập đến chuyện này, Đào Uyển Nhi tỷ tỷ lại khăng khăng nhất định không đồng ý, tỷ ấy nhất định cố chấp muốn đi cùng nàng, còn nói nếu chỉ có Liễu Nhi đi theo nàng thì tỷ ấy sẽ không yên tâm được. Còn về phần Xuân Hạnh Lầu, chỉ cần cho tỷ ấy 3 tháng, tỷ ấy nhất định sẽ chọn tìm được một người thích hợp tiếp nhận việc cai quản nơi này, sau đó sẽ cùng nàng thẳng hướng tới kinh thành.
Đối với việc Đào Uyển Nhi cương quyết như vậy, Hàn Băng Băng dù có cứng rắn thế nào cũng bị thuyết phục đến gật đầu đáp ứng.
Liễu Nhi liếc nhìn hàng danh sách dài thật dài trong sổ, càng nhìn càng thấy đau đầu. Trên đó có bao nhiêu thứ nàng chỉ mới nghe qua lần đầu, cũng chẳng hiểu chúng là gì, vị cô nương tên Thanh Ngọc này cũng thực có tài đi.
Hàn Băng Băng có chút buồn cười nhìn Liễu Nhi – Thế nào? Em có hứng thú hả? Vậy ngày mai có thể đi theo Uyển Nhi…
– Không! Không đâu… – Liễu Nhi vội vàng xua tay từ chối – Tiểu thư, người đừng dọa em. Mấy cái này em đọc thế nào cũng không có hiểu đâu.
Trước đây còn ở Đào Hoa Cốc, Uyển Nhi tỷ tỷ có cứng rắn ép nàng đọc một quyển sách về các loại y dược thông thường thôi đã là hành hạ nàng lắm rồi. Nàng đối với sách vở xưa nay vẫn không có thiên phú, mấy chuyện như thế này vẫn là để Uyển Nhi tỷ tỷ phụ trách thì tốt hơn.
Hàn Băng Băng lắc đầu cười nhẹ, đem tập danh sách để qua bên bàn thoải mái nói – Nha đầu Thanh Ngọc này nếu tỷ đã thấy như vậy, thế từ tháng sau liền đem Xuân Hạnh Lầu giao cho nàng ta phụ trách đi.
– Vâng! – Đào Uyển Nhi gật đầu. Chợt nhớ thêm một chuyện cần báo cáo – Ngày hôm nay có hai nam nhân tìm đến Xuân Hạnh Lầu xin lánh nạn…
– Lánh nạn? – Nói vậy hôm nay trong thành náo loạn là vì bọn họ?
Đào Uyển Nhi gật đầu – Họ đưa ra cái giá rất cao để có thể trú qua nguy hiểm. Thân phận xem ra không phải là người đơn giản…
Nhất là người bị trúng độc kia, khí chất vương giả trên người hắn tuyệt đối không thuộc về một kẻ con nhà thế gia bình thường. Nếu trực giác của nàng đoán sai, thì người có khí chất vương tôn mạnh mẽ như vậy… sẽ thuộc về hoàng tộc.
– Vậy tỷ xử trí thế nào rồi?
– Nô tì đã sắp xếp cho họ trú tại căn phòng phía tây viện.
– Được! Vậy cứ theo ý của tỷ mà làm đi! – Xưa nay Uyển Nhi tỷ tỷ hành sự nàng vẫn chưa cần phải lo lắng qua. Người thông minh sắc sảo như tỷ ấy, chắc chắn đã lường qua mọi tình huống rồi.
Liễu Nhi nhìn chủ tử cùng Đào Uyển Nhi bàn chính sự, liền cúi đầu ra ngoài nghĩ muốn lấy một chút thức ăn nhẹ lên cho hai người. Đi xuống dưới lầu, ánh mắt nàng không khỏi liếc về căn phòng phía Tây kia. Nơi đó xưa nay chưa từng được sử dụng, sẽ không lo lắng có người tới. Uyển Nhi tỷ tỷ nói rằng thân thế của hai người đến tuyệt đối không bình thường, rốt cuộc sẽ là người như thế nào?
Liễu Nhi nghiêng đầu hồ nghi. Có một cảm giác hiếu kỳ lan đến khiến bước chân nàng như bị lôi kéo bước dần về căn phòng nơi góc khuất cùng đó.
Một lưng màu xanh cao cao vững vàng đứng ở lan can, sườn mặt nam tính quay lưng về phía nàng mang theo sự lạnh lùng điềm tĩnh như sơn. Dường như hắn nghe thấy bước chân nàng đang tới, bóng lưng cao lớn xoay chuyển quay lại nhìn về hành lang vắng vẻ.
Tiếng bước chân của hắn ngày một xa, thân thể của Liễu Nhi nấp kỹ phía sau ngã rẽ run rẩy thật lâu không cách nào bình ổn trở lại. Sắc mặc nàng trắng bệch, bàn tay run run nắm thật chặt cố gắng áp lại sự hoảng hốt trong lòng đang trào lên khiến hô hấp cũng như muốn đình chỉ.
Không thể nào.
Không thể nào là huynh ấy được.
– Liễu Nhi cô nương. – Thanh Ngọc ngạc nhiên bước tới – Sao cô nương lại… A…
Liễu Nhi vươn tay kéo Thanh Ngọc về phía mình ám hiệu nàng ta im lặng. Nàng cố gắng bình ổn nhịp thở của mình mà mở miệng.
– Người hôm nay tới Xuân Hạnh Lầu trú thân, là người mặc áo xanh kia đúng không?
– Hửm? – Thanh Ngọc không hiểu liếc mắt về cuối hành lang, thành thật gật đầu – Đúng vậy!
Nhận ra sắc mặt của Liễu Nhi không tốt lắm, Thanh Ngọc không khỏi có linh cảm không hay – Tiểu Hoa cô nương, cô nương làm sao vậy?
Thật sự là huynh ấy?
Nhưng tại sao huynh ấy lại ở đây?
Uyển Nhi tỷ tỷ nói tìm đến Xuân Hạnh Lầu xin trú thân có hai người nam nhân, thân phận có vẻ không đơn giản. Minh Vũ đại ca thì ở nơi này, nói vậy người có thân phận không tầm thường không lẽ là…
Vương gia!
Không xong rồi!
– Oa! Liễu Nhi cô nương… – Thanh Ngọc bị Liễu Nhi vội vã đẩy ra hoảng hốt lảo đảo, không hiểu chút nào nhìn bóng lưng vội vàng của thiếu nữ kia. Cảm nhận được sự việc không hề bình thường, nàng không nhiều lời nữa mau chóng nâng váy đuổi theo.
“Xoạch”
– Tiểu thư! Tiểu thư!
Hàn Băng Băng và Đào Uyển Nhi đang bàn việc nghe tiếng đẩy cửa của Liễu Nhi thì ngạc nhiên. Dáng vẻ hoảng hốt của Liễu Nhi khiến Hàn Băng Băng không khỏi nhíu mày – Xảy ra chuyện gì vậy?
– Tiểu thư! Xảy ra chuyện lớn rồi! – Liễu Nhi hổn hển cố gắng nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Thanh Ngọc lúc này mới đuổi theo tới nơi. Vừa nhìn thấy Hàn Băng Băng liền hốt hoảng vuốt lại mái tóc rối loạn trên đầu gấp gáp cúi đầu – Thanh Ngọc bái kiến chủ nhân!
– Xảy ra chuyện gì vậy?
– Thanh Ngọc không rõ… – Thanh Ngọc ấp úng, mắt thấy trong ánh mắt của Đào Uyển Nhi thoáng qua không hài lòng đối với câu trả lời của nàng, Thanh Ngọc sợ hãi càng cúi đầu thấp hơn – Thanh Ngọc đuổi theo Liễu Nhi cô nương tới, cho nên…
– Tiểu thư! Vương gia tới đây! – Liễu Nhi dứt khoát nói lên một câu.
Mi mắt của Hàn Băng Băng giương lên, đồng tử nhìn thẳng vào gương mặt sợ hãi nhưng chân thực của Liễu Nhi. Sâu trong đồng tử trào lên thứ cảm xúc hỗn loạn cùng phức tạp đã lâu rồi không kéo tới, bóp nghẹn lấy lồng ngực nàng khiến nàng không thể thốt lên thành câu.
Không gian trong căn phòng như bị cô đặc chèn ép lên tất cả. Khiến cho Thanh Ngọc cho dù là rất lâu sau này cũng nhớ rất rõ ngày hôm nay. Ngày mà lần đầu tiên nàng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp luôn lạnh lùng của vị chủ tử kia hiện lên thần sắc bối rối và hoảng loạn.
Tưởng chừng như rất lâu sau, chủ nhân trong căn phòng ấy mới mơ hồ phát ra thanh âm.
– Em… chắc không?
Cho dù lời đã nói ra, chính bản thân nàng cũng không biết được chính mình đang hỏi cái gì.
Liễu Nhi mím chặt môi, hai mắt đỏ hoe gật đầu xác nhận. Cho dù là xảy ra chuyện gì, bóng lưng của người đó nàng tuyệt đối không thể nhìn nhầm được.
Lúc này cho dù là Đào Uyển Nhi cũng không khỏi hoảng hốt. Nam nhân kia thật sự là vị hoàng thân quốc thích đã từng cùng với tiểu thư sao? Bắc Thành Vương Tần Viễn Kỳ? Chuyện này… loại chuyện hoang đường này thật sự có thể xảy ra hay sao?
Thân hình Hàn Băng Băng khẽ run, chống thân mình đứng dậy đi về phía cửa sổ. Từng cơn gió lạnh buốt của mùa thu thổi vào luồn qua mái tóc dài của nàng, đôi mắt xinh đẹp khép lại che đi sóng động bên trong – Tất cả ra ngoài đi.
– Tiểu thư…
– Ta cần yên tĩnh một chút.
Đào Uyển Nhi nhìn bóng lưng của chủ tử, lời muốn nói ở trong lòng nhưng lại không thể nói ra. Không còn cách nào khác mím môi kéo Liễu Nhi cùng Thanh Ngọc bước ra ngoài, đóng cửa lại. Không gian yên tĩnh trong phòng chỉ còn một mình nàng, hàng mi rung rung của Hàn Băng Băng từ từ mở ra, trong đôi mắt xinh đẹp long lanh như hồ nước, sóng sánh rồi tràn ra, rơi xuống một giọt nước trong suốt mà nóng ấm.
Viễn Kỳ… chàng tới nơi này rồi sao?
– Nam nhân đó là Vương gia… – Đào Uyển Nhi lẩm bẩm trong miệng, dường như lại nhớ thêm được chuyện quan trọng khác, nàng nắm chặt lấy tay áo Liễu Nhi nhìn sâu vào khuôn mặt đờ đẫn chưa thể bình tĩnh lại của Liễu Nhi mà hỏi – Liễu Nhi, nói vậy nam tử áo xanh kia…
Nước mắt trong đôi mắt đỏ hoe của Liễu Nhi lách tách rơi.
Còn cần câu trả lời nữa hay sao?
Đào Uyển Nhi cắn chặt môi, trong đôi mắt sắc bén lóe lên một sự cương quyết. Dứt khoát cầm lấy tay Liễu Nhi kéo đi – Chúng ta đi!