Băng Tuyết Hoa

Chương 17: Cá cược không thành



Bắc Thành Vương gia cả tuần nay vắng bóng trong vương phủ, không rõ được là đã đi đâu. Từ cái ngày Hàn Băng Băng đàm phán với hắn đến nay Tần Viễn Kỳ tựa như hơi nước hoàn toàn không xuất hiện. Việc hắn không tới Huyền Lâm Viện quấy nhiễu nàng quả nhiên khiến Hàn Băng Băn ăn uống ngon miệng, chỉ duy nhất có một việc khiến nàng không thể vừa mắt nổi…

Hắn lại cho người canh giữ nàng.

Bắc Thành Vương trước khi ra khỏi vương phủ tương tự như lần trước cho binh lính canh phòng Huyền Lâm Viện vô cùng nghiêm ngặt, thậm chí mức độ còn dày đặc hơn cả lần trước. Lần này hình như không đơn thuần là giam lỏng, theo như tin tức của Liễu Nhi đưa lại từ những a hoàn nói chuyện với nhau thì Tần Viễn Kỳ phải đi bắt khâm phạm nguy hiểm. Cũng vì việc này mà Huyền Lâm Viện đột xuất xuất hiện tầng tầng lớp lớp bao bọc.

Điều này khiến Hàn Băng Băng không thể không có điểm suy nghĩ rằng hắn đang bảo vệ cho mình.

Nhưng suy nghĩ mãi, vẫn không nghĩ ra mình có điểm gì để cho hắn phải cẩn trọng đến mức phải đề phòng như vậy cả. Nên ý nghĩ này nhanh chóng bị Hàn Băng Băng ném ra sau đầu.

Huyền Lâm Viện sang ngày thứ bảy, canh phòng rốt cuộc cũng vơi bớt đi một tầng. Nhưng Hàn Băng Băng cũng không để ý lắm. Mấy ngày nay nàng chán nản ngồi trong phòng giải trí với Liễu Nhi, thời điểm bị theo dõi nhiều như vậy không rõ vì sao nàng lại nhớ đến cái tên kia. Chí ít khi hắn ở đây nàng vẫn có thể đi lại thoải mái trong vương phủ, không bị hạn chế đến cực điểm như thế này.

– Chúng ta chơi bàn mới đi Liễu Nhi! – Nàng nhẹ giọng nói, tiếp tục với trò tiêu khiển ít ỏi. Hoàn toàn không biết bên ngoài khung cửa kia có một bóng đen chớp qua, rất nhanh. Tiếp đó cũng xuất hiện một bóng người lướt qua cửa phòng nàng rồi dừng lại. Trên gương mặt hắn hiện rõ sự tức giận cũng như lo lắng. Mắt nhìn bóng đen kia đã chạy xa nằm ngoài tầm kiểm soát mà biến mất, hắn dừng lại bên ngoài cửa nghe được tiếng nói của nàng từ bên trong.

– 20.

– 4.

-24.

-10.

Số?! Nàng đang làm cái gì bên trong vậy?!

Tần Viễn Kỳ hiếu kỳ đẩy nhẹ cửa tiến vào, đập vào mắt là Hàn Băng Băng và Liễu Nhi mỗi người một tờ giấy, một cây bút. Cả hai ngồi đối diện nhau, miệng đọc số. Vừa đọc vừa điểm điểm cái gì đó.

– A! Vương gia… – Liễu Nhi kinh ngạc đứng lên vội vãi hành lễ.

Hàn Băng Băng liếc mắt qua hắn, vô thức thở dài. Nhưng chỉ một lúc sau nàng thờ ơ không buồn để tâm tới – 25, ta thắng rồi.

– A, lại thắng nữa sao?! – Liễu Nhi giật mình ngóc đầu lên.

– Phản ứng của em chậm quá. – Nàng lắc đầu nhẹ, bỏ xuống tờ giấy trên tay có vạch nằm đường dọc chéo ngang gì đó trên mấy cái ô vuông chứa ký tự nho nhỏ. Day cho Liễu Nhi trò này rất mất thời gian, đầu tiên phải dạy dận dạng chữ số sau đó mới có thể chơi được. Nhưng quả nhiên biết chơi và chơi giỏi không có quan hệ gì với nhau, phản ứng của Liễu Nhi quá chậm, lại thiếu sự tính toán. Chơi mười ván liền thua cả mười.

– Tiểu thư! Mấy cái ký hiệu đó thật sự là rất khó nhớ. – Liễu Nhi mếu máo. Từ bé đến giờ đây chính là lần đầu phải học mấy thứ này mà.

– Nàng đang làm gì vậy?! – Tần Viễn Kỳ đi ra sau lưng Hàn Băng Băng, chăm chú nhìn vào tờ giấy trên bàn. Ánh mắt tràn đầy tò mò.

– Vương gia mới về không mệt sao?! – Nàng xoay người đối diện với hắn – Sao ngài không nghỉ ngơi một chút?!

Tần Viễn Kỳ nhếch môi cười, chỉ chăm chú nhìn nàng. Nhưng không trả lời câu hỏi.

– A! Cái này… – Liễu Nhi đứng lên đề nghị – Hay là vương gia ở lại đây chơi với tiểu thư, để nô tì đi pha trà.

Nói xong lập tức chạy ra khỏi phòng.

– Cũng được! Ta chơi với nàng. – Hắn sảng khoái ngồi xuống.

Hàn Băng Băng cũng không nói gì xoay người trở lại, thu thập giấy vụn trên bàn. Nghe bên ngoài hình như binh lính đang di chuyển rời đi, nàng khẽ hỏi – Vương gia xuất phủ điều tra có thuận lợi không?!

– Điều này nàng không cần phải để tâm đến đâu. – Tần Viễn Kỳ từ chối trả lời. Việc này, nàng biết càng ít càng tốt. Biết càng ít, càng đỡ nguy hiểm.

– Nếu vậy thì ta không hỏi nữa.

– Băng Băng! – Ngón tay hắn vươn ra nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của nàng. Nhẹ nhàng nói – Thời gian này phải ngoan ngoãn ở trong Huyền Lâm Viện, đừng lộn xộn.

Nhìn nàng vẫn không chớp mắt nhìn hắn không biểu tình, Tần Viễn Kỳ trong lòng lo lắng một dàn nhưng cũng không thể hiện ra. Hắn thầm thở dài trong lòng, nhắc nhớ nàng thì có ích gì, nữ nhân này có khi nào thỏa hiệp với mình đâu. Vẫn là hắn tăng thêm một tầng bảo hộ nữa cho Huyền Lâm Viện vậy, dù hắn biết nàng không muốn, nhưng tình trạng hiện tại quả thực không còn cách nào.

Hôm nay hắn đã cho quân bao vây bắt tên khâm phạm triều đình đó, vì không yên tâm nên cũng triệu tập một phần số binh linh trong phủ. Bản thân hắn cũng đích thân giao đấu với kẻ đó một hồi, kẻ đó xuất thủ vô cùng tàn độc, lại liên tục sử dụng độc dược cùng ám khí làm hắn bất cẩn để xổng mất.

Người đó tự xưng là ” Loạn Độc Y”, gần đây trên giang hồ y đi đến đâu là hung sự theo đến đó. Lần này đến bắc thành lại mang đến một dãy án mạng.

Nhớ lại tình cảnh lúc đó vô cùng hỗn loạn, đối thủ không chỉ võ nghệ cao cường còn vô cùng mưu mô xảo quyệt. Thời điểm tẩu thoát y còn cười lớn nói với hắn.

” Bắc Thành Vương gia quả nhiên danh bất hư truyền, chúng ta nhất định sẽ tái ngộ sớm.”

Hắn phi thân đuổi theo, chỉ không ngờ Loạn Độc Y lại thẳng đường tiến đến Vương phủ, còn bay lướt qua Huyền Lâm Viện làm tim hắn giật lên. Nhưng khi bóng hắc y chỉ vút qua rồi mất hút, hắn mới thấy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhớ đến những thủ đoạn mà Loạn Độc Y đã từng làm lại khiến hắn thấp thỏm không yên.

Kẻ đó hành động bất định, thậm chí giang hồ còn truyền nhau rằng hắn bị điên. Liệu có khi nào gây tổn hại cho nàng không?!

Hàn Băng Băng cũng không hỏi thêm, nàng mang tờ giấy đã ghi rõ ràng các số mà hôm nọ nàng dùng để dạy Liễu Nhi học đưa cho Tần Viễn Kỳ.

– Cái gì vậy? – Tần Viễn Kỳ cầm lấy giấy Hàn Băng Băng đưa, nhíu mày nhìn những ký hiệu khó hiểu.

– Ngài muốn chơi thì phải học số trước.

– Là cái thứ kỳ quái này sao?!

Kỳ quái?! Cái thứ kỳ quái này ở thế kỷ 21 đứa trẻ năm tuổi nào cũng biết. Đây chính là gốc rễ của toán học đấy.

Hàn Băng Băng thở ra một hơi. Cũng không thể trách hắn, thời điểm này con số vẫn còn chưa được tạo ra nên hắn không biết cũng là dễ hiểu. Nàng chỉ vào từng con số trên tờ giấy, chậm rãi nói – Tất cả chỗ này là ký hiệu ngắn gọn của các con số. Ví dụ đây là một, đây là hai….

Nàng kiên nhẫn giảng giải, Tần Viễn Kỳ thỉnh thoảng lại gật gật đầu. Hàn Băng Băng phát hiện ra đầu óc của tên nam nhân này quả thực không tệ, nhận thức quả nhiên nhanh hơn Liễu Nhi rất nhiều. Đống con số từ 1 đến 50 này nàng phải dạy Liễu Nhi suốt một tuần, với tên này chỉ đọc một lần, hắn lẩm bẩm qua một lần là đã nhớ kỹ. Quả thực cũng thông minh.

Dạy cho hắn 50 con số chỉ mất một canh giờ. Đúng là tiếp thu không phải là nhanh bình thường.

Hàn Băng Băng liếc mắt lên trời cảm thán. Đối thủ mà nàng ghét nhất có nhất thiết phải thông minh như vậy không?!

– Băng Băng! Cái trò mà nàng với Liễu Nhi vừa chơi gọi là gì?

– Bingo. – Hàn Băng Băng đáp lại, tay cầm bút thẳng hàng kẻ mấy ô vuông.

– Cái gì ?!

– Ngài kẻ ra một cái bảng có bảy hàng ngang và bảy hàng dọc, tất thảy 49 ô. Ngài cứ tùy ý viết ra 49 số từ 1 đến 49. Không cần phải theo một trình tự nào cả, tùy ý ngài. Sau đó ta đọc một số ngài đọc 1 số, đến khi nào ai được bảy hàng tính cả ngang dọc chéo trước thì người đó thắng.

Tần Viễn Kỳ nghiêm túc lắng nghe từng chữ, cũng cố gắng hấp thụ ý nghĩa trong lời nói của nàng. Hắn vuốt cằm ngẫm nghĩ một chút.

– Ngài có hiểu không?

– Hiểu!

Hàn Băng Băng cười nhẹ, chống cằm dò hỏi – Vương gia! Hay là chúng ta cược một ván.

– Cược?! – Tần Viễn Kỳ bật cười, ung dung tự rót lấy một ly trà – Nàng muốn cược gì?!

– Cược ta sẽ được ra ngoài vương phủ một lần.

Ấm trà ngay lập tức hạ xuống bàn, Tần Viễn Kỳ phản bác không chút chần chừ – Không thể được.

– Ngài sợ sẽ thua ta sao?!

Tần Viễn Kỳ nheo mắt, quả nhiên phép khích tướng của nàng có công hiệu. – Vậy nếu ta thắng…

– Ngài muốn gì?! – Hắn dù có thông minh cách mấy cũng khó mà thắng được nàng. Điều này nàng dám chắc chắn, tân binh và cựu binh cũng có điểm khác nhau. Nàng thực sự rất muốn ra ngoài vương phủ, dù một lần thôi cũng được. Ở trong Huyền Lâm Viện này thực sự rất bế tắc.

– Nếu ta thắng… – Tần Viễn Kỳ chống tay nghiêng người về phía nàng, bàn tay âm áp giữ lấy chiếc cằm thanh thoát của nàng nâng lên – Nàng vĩnh viễn cũng đừng đề cập đến việc xuất phủ với ta. Nghĩ cũng đừng nghĩ đến.

Hàn Băng Băng cắn môi. Hắn sao lại ra cái điều kiện khủng bố như vậy? Đem một đâu với vĩnh viễn, điều kiện của hắn so với tù chung thân có khác gì nhau.

– Thế nào?! – Hắn nở nụ cười tà mị – Nàng không dám?

– Được! Ta cược.

Đâm lao thì phải theo lao, nàng liều một phen với hắn. Hắn chỉ là người mới chơi, cho dù có thông minh cách mấy nàng cũng không tin hắn trong thời gian ngắn mà thắng được mình. Hơn nữa, nàng cũng không dễ để đánh bại đâu.

– Vậy chúng ta bắt đầu.

– Được!

– 2.

-24.

Tốc độ của cả hai đều rất nhanh. Hàn Băng Băng có ý tốc chiến tốc thắng. Tốc độ nhanh sẽ khiến Tần Viễn Kỳ là lính mới có điểm lơ là. Quả nhiên, tốc độ cùng áp lực cá cược khiến không khí giữa hai người như đặc lại, ván đầu tiên nhanh cóng phân thắng bại. Không nằm ngoài dự liệu của Hàn Băng Băng. Nàng thắng.

Nàng đập tờ giấy xuống bàn, khóe môi không nhịn được mà nhướn lên thành một đường cong tuyệt mỹ – Vương gia! Ta thắng.

Tần Viễn Kỳ nhăn mặt, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.

– Nếu ngài không phục, chúng ta có thể thử lại lần nữa.

– Được! Lại một lần.

Trò chơi cứ tiếp tục, khuôn mặt Tần Viễn Kỳ cũng mỗi lúc càng thêm u ám khiến Hàn Băng Băng vô cùng cao hứng. Dù ván chơi càng lúc càng khó khăn, tên này càng ngày càng gian xảo, trình độ cũng nâng cao rõ rệt. Nhưng đến khi hoàng hôn ửng đỏ, hắn vẫn thất bại mà buông bút. Hàn Băng Băng tủm tỉm cười. – Vương gia! Ta thắng rồi.

– Ta biết.

– Vậy mai ta có thể ta ngoài được chứ?

– Không được!

– Vương gia! Ngài đã đáp ứng ta . – Hàn Băng Băng kinh ngạc, hắn lật lọng?! Rõ ràng đã có giao kèo từ trước, hắn là vương gia… nói lời phải giữ lời chứ.

– Ta đâu có quên. – Tần Viễn Kỳ nhìn biểu hiện của nàng, nở nụ cười gian xảo – Nhưng ta không hề nói là sẽ cho nàng xuất phủ vào ngày mai.

– Nhưng ta đã thắng…

– Việc xuất phủ để thêm một thời gian nữa đi. – Hắn dễ dàng xuyên tạc ý tứ của nàng, biểu tình vô cùng hứng thú. Hắn quả thực có hứa cho nàng xuất phủ, nhưng còn chưa có nói là sẽ cho nàng đi vào lúc nào mà.

– Nhưng ta muốn ngày mai. – Sau này, một thời gian nữa rốt cuộc là đến khi nào mới được chứ?!

Tần Viễn Kỳ cúi xuống gần sát với khuôn mặt nàng, hắn nháy mắt với nàng – Vậy thử thuyết phục ta đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.