Băng Tuyết Hoa

Chương 33



Thanh âm nói chuyện đã đi xa, thân mình của Hàn Băng Băng dựa bên thân cây dường như cũng mỗi lúc một lạnh. Sắc mặt nàng trắng bệch, đôi tay run rẩy nắm lấy gấu váy chạm vào đôi chân đã tê cứng bao lâu nay.

Liệt?!

Nằm trên giường suốt đời?!

Trải qua điều kiện giá buốt khắc nghiệt, là nói về cơn bão tuyết ngày đó phải không?!

Chân của nàng có khả năng mãi mãi cũng không thể đi lại được như trước đây sao?!

Điều này, tại sao hắn không nói cho nàng biết?!

Hàn Băng Băng run rẩy ôm lấy thân mình, cảm nhận cơn lạnh từ trong xương tủy toát ra. Rất lạnh… Trong tầm mắt của nàng xuất hiện bóng hình của hắn. Tần Viễn Kỳ bước chân thực trầm ổn đi về phía nàng, khóe môi của hắn câu lên một nụ cười nhẹ. Phong thái phong nhã như thường ngày luôn khiến nàng cảm thấy thực thoải mái, nhưng lúc này bóng dáng ấy lại chói mắt đến mức khiến lồng ngực nàng nhức nhối một trận.

– Đợi ta có lâu không?! – Hắn cười nhẹ ngồi xuống bên cạnh nàng, tự nhiên vuốt ve mái tóc dài của nàng trong tay – Có mệt không?!

Nàng mờ mịt lắc đầu, thuận theo ôm lấy cổ Tần Viễn Kỳ để hắn bế lên. Thái độ của hắn so với bình vô cùng giống nhau, nàng đành ngập ngừng mở miệng – Ngươi… vừa nãy làm gì vậy?!

– Sao thế?! – Tần Viễn Kỳ ôm nàng về phía hoa viên, khóe môi cong lên trêu chọc – Quan tâm ta sao?!

Hàn Băng Băng nhìn hắn gật gật đầu.

Hắn im lặng một lát, dường như để suy nghĩ một điều gì đó rồi trả lời – Ta quay lại thư phòng để xem qua công văn thôi.

– Ừm.

Nàng đáp nhẹ một tiếng, cũng không hỏi thêm nữa, Tần Viễn Kỳ đặt nàng xuống trường kỷ, với tay lấy một bát canh nóng đưa cho nàng – Nào! Uống một chút.

Nàng tiếp lấy, nhưng thủy chung chỉ cúi đầu không nhìn hắn. Canh nóng bốc hơi nghi ngút che đi biểu tình trên gương mặt nàng. Hàn Băng Băng vẫn cảm giác được ánh mắt của hắn nhìn nàng chưa hề rời đi, nàng cũng hiểu rõ so với bất kỳ ai hắn đều lo lắng cho nàng hơn.

Nhưng đó là quan tâm hay lòng thương hại.

Điều này ở thời điểm hiện tại lại khiến nàng không thể xác định được. Nếu nàng thực sự bị liệt rồi, thực sự mỗi ngày chỉ có thể ngồi trên giường. Hắn còn quan tâm để ý đến nàng nữa sao?!

– Nào! Lại đến. – Tần Viễn Kỳ nâng nàng lên, đôi tay cường tráng giữ lấy thân mình nàng không để nàng ngã xuống – Băng Nhi! Đi cho ta xem.

Hàn Băng Băng vịn lấy hắn, theo ý hắn mà nhấc bàn chân nặng chịch lên. Bước lên một bước, sự tê dại nơi bàn chân xông lên các giác quan khiến nàng toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thân thể lập tức trượt xuống.

– Trụ vững một chút. – Hắn đỡ lấy người nàng, ân cần gạt đi lọng tóc loạn vương trên trán nàng – Bước lại đi.

– Ta không đi nữa. – Nàng thấp giọng nói.

– Không đi nữa?! Đã mệt rồi sao?! – Hắn tuyệt nhiên không phát hiện ở nàng có điều bất thường – Vậy nghỉ một chút, lát nữa chúng ta lại tập.

– Ta không muốn tập nữa.

Dường như hắn nhận thấy ở nàng ở điểm không đúng. Tần Viễn Kỳ ôm lấy hai má nàng xoay trở lại đối diện với mình, ánh mắt hắn xoáy sâu vào biểu tình trên gương mặt nàng, nặng nề hỏi – Tại sao?!

Hàn Băng Băng mím chặt môi, đè nén thứ cảm xúc muốn bật khóc. Nàng muốn lớn tiếng hét lên với hắn, nàng có thể sẽ trở nên tàn phế, sau này không thể bước đi được nữa.

Nàng càng muốn nhào vào ngực hắn mà khóc một trận thực lớn, để hắn có thể ôm lấy an ủi sự thương tâm của mình. Tựa như mọi lần nàng giận dỗi mà dỗ dành nàng.

Nhưng đến cuối cùng vẫn là lấy sự im lặng che giấu.

– Băng Nhi!… có chuyện gì phải giấu ta sao?!

– Còn ngươi… – Nàng ngửng mặt lên nhìn thẳng vào mắt hắn – Ngươi có điều gì giấu ta không?!

Hắn ngây ra một lúc, nhưng vẫn lắc đầu – Không có.

Không có, hắn nói không có.

– Viễn Kỳ… – Nụ cười trên môi nàng nhợt nhạt, sự thất vọng cùng bi thương trong đáy mắt khiến hắn dâng lên từng trận bất an. – Chân của ta… có khả năng sẽ liệt đúng không?!

– Băng Nhi…

– Phải không?

Tần Viễn Kỳ mở miệng muốn nói điều gì đó. Nhưng giọt lệ trên khóe mắt nàng đâm vào mắt hắn, giống như có nhát dao găm vào ngực hắn phát đau. Đứng trước nước mắt của nàng, lòng hắn bất giác mềm ra, thứ cảm xúc nhức nhối lên men rồi nhanh chóng phình lên, chen chúc xâm chiếm toàn bộ lồng ngực của hắn.

– Băng Nhi. – Hắn nói thực chậm, thực thận trọng – Chúng ta không phải là…

Giọt nước mắt của nàng trượt qua gò má, rơi xuống mu bàn tay của hắn. Đem lời nói trên môi của Tần Viễn Kỳ cắt đứt. Lời nói của hắn dừng lại nơi cổ họng không thể thốt thành lời, cơn đau đớn ở lồng ngực cũng càng tăng lên nhanh chóng.

– Chân của ta mỗi lần bước đi đều không có cảm giác gì. – Nàng nói thật chậm, nước mắt dâng lên khiến nhân ảnh của người trước mặt cũng càng lúc càng nhòe đi – Ta đã cảm giác được nó đối với trước kia khác biệt rất nhiều. Nhưng ta tin ngươi.

Chỉ cần hắn nói nàng liền tin tưởng. Từ thời điểm sinh tử ấy, bất cứ điều gì chỉ cần hắn nói, nàng liền không suy nghĩ mà tin hắn.

– Viễn Kỳ, sự việc đã trở nên như vậy. Tại sao lại giấu ta?

– Băng Nhi…

– Chân ta không đi được nữa. – Nàng thương tâm nhìn hắn – Có phải ngươi muốn nhìn ta ngày ngày như một con ngốc. Mỗi ngày tùy ngươi sắp đặt, mang theo cái hi vọng tin tưởng chỉ cần có cố gắng là sẽ trở lại như cũ. Xác xuất một trong một vạn này, có thể rơi trên người ta ư?!

Nàng thoát chết đã là một kỳ tích, tỉnh lại cũng chính là kỳ tích. Trong đời người liệu có bao nhiêu lần kỳ tích, không lẽ nó luôn may mắn rơi trên người nàng sao?!

– Nàng đừng bi quan như vậy…

– Đó là sự thật. – Nàng không khắc chế được mà nói lớn tiếng, gần như là gào lên – Sự thật chính là đôi chân của ta có thể sẽ mãi mãi không bao giờ đi lại được như trước, mãi mãi chỉ là một người tàn phế, đến việc đi lại cũng không thể tự mình làm được.

– Nàng…

– Ngươi đi đi – Vung tay gạt đi cánh tay của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đẫm lệ quay đi không muốn nhìn hắn thêm một lần. – Ta bây giờ không nghĩ muốn nhìn ngươi, ngươi đi đi.

Hàn Băng Băng ôm lấy đầu gối nức nở, bên tay nghe thấy tiếng bước chân của hắn mỗi lúc một xa rồi mất hẳn. Bên cạnh hoàn toàn im ắng, cơn gió nhẹ thổi qua mang theo sự hối hận dần dần dâng lên trong tĩnh lặng. Nàng biết rõ hắn lo lắng cho nàng, biết rõ bản thân mình như vậy hắn cũng rất đau lòng. Nhưng nghĩ đến việc mình không thể đi lại được nữa, nàng lại không khống chế được mà lấy hắn để trút xuống thương tâm cùng uất ức.

Nàng đối với hắn như vậy thực sự không chút công bằng.

Hắn đã rất dịu dàng ủng hộ nàng cố gắng tiếp tục, cố gắng giành giật cái thứ xác xuất mỏng manh mơ hồ ấy.

Nàng gạt nước mắt trên gò má, chật vật chống tay lên chiếc bàn gỗ bên cạnh cố gắng đứng dậy. Vật lộn một hồi cũng có thể đứng được lên, liền cắn chặt môi bước lên một bước…

– A… – Chiếc bàn không trụ được mà đổ xuống, bát sứ dùng để đựng canh vừa nãy cũng va xuống nền đất vỡ choang tạo nên âm thanh đinh tai nhức óc.

Hàn Băng Băng ngã xuống nền đất, toàn thân bám đầy đất bụi. Cơn đau nhức trên thân thể vì va chạm cũng nhanh chóng cảm nhận được, nàng không cam lòng siết chặt tay đấm nhẹ trên nền đất, nước mắt trong suốt rơi xuống chìm xuống làn đất nâu xốp khô khan.

Nàng vô dụng đến nhường này sao?!

Cố mình chống mình dậy, vươn tay níu lấy trường kỷ để đứng lên thêm một lần nữa. Phát hiện trường kỷ trông như vậy nhưng cũng không hề chắc chắn, chỉ một lúc sau cũng nghiêng nghiêng đổ xuống. Thân mình của nàng cũng một lần nữa ngã xuống đất.

Thực đau.

Hàn Băng Băng cắn môi cố không thốt lên tiếng kêu, một lần nữa kiên cường đừng dậy. Từ phía xa, nam nhân cao lớn vận lục y không thể nhìn được nữa, bước chân của hắn mau thêm muốn tiến lên đỡ lấy nàng.

– Đừng giúp nàng.

Hắn không hiểu nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Chủ tử của hắn giống như đã đứng như vậy từ rất lâu. – Vương gia! Tiểu thư như vậy…

– Ta biết. – Ánh mắt tràn đầy bất an hắn nhìn về phía nữ nhân kiên cường kia không ngừng đứng dậy. Trong lòng theo mỗi lần ngã xuống của nhân ảnh ấy lại không khỏi một trận đau lòng. Chính bản thân hắn lại không biết được nắm tay được giấu trong tay áo siết chặt đang run lên.

Nàng đã ngã 19 lần rồi.

– Vương gia! Ngươi không giúp tiểu thư sao?! – Hàn tiểu thư ngã nhiều như vậy, chắc chắn trên người sẽ rất đau.

– Ngươi lui xuống đi. – Tần Viễn Kỳ nhắm mắt lại, khoát tay để Minh Vũ lui xuống. Trong lòng nặng nề nhìn về phía nàng. Hắn như thế nào lại không đau lòng? Hắn làm sao có thể không đau lòng được.

Đôi chân hắn không biết bao nhiêu lần muốn chạy đến đỡ lấy nhân ảnh kia, nhưng hắn vẫn cắn răng nén xuống. Ép buộc bản thân mình đứng ở nơi này, nhìn nàng. Mỗi lần nhân ảnh yếu đuối kia ngã xuống, nắm tay trong ống tay áo lại càng thêm siết chặt. Hắn đứng ở nơi này, nhìn nàng mỗi lần ngã xuống, đồng nghĩa với tự tra tấn chính mình chứng kiến nữ nhân mà mình yêu một lần lại một lần thương tổn lại một lần kiên cường chống đỡ đứng lên.

Nữ nhân như vậy… hắn sao có thể không yêu?!

Tranh đấu thực lâu, cuối cùng nàng cũng có thể đứng vững bằng hai chân. Hàn Băng Băng cực lực thở dốc, thái dương chảy xuống giọt mồ hôi nóng bỏng. Cố gắng giữ thăng bằng cho bản thân, nàng run run bước lên một bước rồi một bước…

Lần này có thể kiên trì được bốn bước.

Nàng nằm trên đất bất động thở hồng hộc. Lần này có thể đi được bốn bước, cuối cùng cũng có thể tăng thêm một bước nữa. Tuy là vậy, lúc ngã xuống lực va chạm cũng thực không nhẹ.

Nàng với tay nắm lấy chân của trường kỷ kéo lại, lấy hết sức lực vươn người đến dựa vào chiếc ghế đã ngã từ lâu. Tựa lưng vào thành ghế, lúc này nàng mệt mỏi thả lỏng tay chân. Bản thân của mình lúc này thực sự là chật vật không chịu nổi, vải áo màu trắng tinh đã bám đầy bùn đất, cũng do vài lần ngã mà chà xát trên mặt đất dẫn đến rách vô số đường. Mái tóc của nàng cũng không tránh khỏi có điểm rối loạn cùng bám bẩn, mặt mũi hẳn cũng dính không ít đất bụi.

Nàng ôm lấy đầu gối gục xuống. Hắn bây giờ đang làm gì?! Hẳn là vẫn còn tức giận với nàng đi.

Hàn Băng Băng nén nước mắt xuống tận đáy lòng. Nhớ những lúc hắn nâng nàng trong tay, không ngừng an ủi dỗ dành nàng tiếp tục kiên trì. Cho dù thế nào cũng như cũ giúp đỡ nàng. Đối với lần đầu tiên nàng vì cứng đầu không nghe lời mà ngã xuống sàn nhà trong Huyền Lâm Viện. Hắn liền e sợ những lúc không có hắn nàng sẽ làm loạn rồi bị thương, nên mời không ít thủ công đem những chiếc thảm lông thú dày rộng đan lại rải làm thảm đi trong phòng nàng. Như vậy cho dù nàng có ngã xuống, cũng không bị đau.

Hắn làm nhiều như vậy, không phải là vì nàng sao?!

– Sao lại làm bản thân thành ra thế này?!

Hàn Băng Băng ngốc nghếch ngẩng đầu lên. Người mà nàng đang nghĩ tới đang đứng ngay trước mặt nàng. Hắn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt không có tức giận, chỉ có ôn nhu cùng không đành lòng. Hắn rút trong người một chiếc khăn lụa, hạ gối xuống bên cạnh nàng giúp nàng lau mặt.

– Nàng nhìn mình xem, lem nhem hết cả. – Tần Viễn Kỳ thở dài, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi vết bẩn trên chóp mũi. Nhìn nàng không nói gì, hắn cười khẽ xoa xoa hai má của nàng – Sao vậy?! Vẫn còn giận ta?

Nàng cúi mặt lắc đầu, sống mũi bống nhiên cay nồng, khóe mắt cũng dần nóng lên. Nàng thu thân mình lại càng thêm nhỏ tránh đi bàn tay của hắn.

– Ngươi đừng chạm vào ta, toàn thân ta rất bẩn. – Nàng xoay mặt đi dựa vào thành trường kỷ đã đổ ngã, che giấu lệ ấm nơi khóe mắt. – Ta bây giờ từ trên xuống dưới đều là bùn đất, sẽ làm bẩn quần áo của ngươi.

Nàng xoay lưng đi, che giấu được nước mắt. Nhưng giọng nói lại không nén được mà khàn khàn run rẩy, hoàn toàn vạch trần sự yếu đuối của chính nàng. Tần Viễn Kỳ thở dài vòng tay ôm lấy nàng vào lòng. A đầu này… sao lại khiến người ta đau lòng như vậy?!

– Không bẩn. Cho dù là có, ta cũng không để ý.

Vòng tay ấm áp của hắn cuối cùng khiến nàng khắc chế không được, nước mắt dâng lên tràn khỏi khóe mắt rơi xuống, thấm vào ngực áo hắn. Giọng nói của nàng cũng trở nên run run.

– Thực xin lỗi.

Nàng níu lấy ngực áo hắn, vùi mặt vào lòng hắn mà thút thít – Ta… ta không cố ý lớn tiếng với ngươi đâu.

– Ta biết. – Tần Viễn Kỳ ôm lấy nàng trong ngực, vuốt nhẹ bả vai đang run rẩy của nàng.

– Ta thực sự không cố ý. – Nước mắt của nàng rơi mỗi lúc một nhiều, nỗi hối hận cũng càng thêm dâng cao. Nàng sao có thể nói vậy với hắn, sao có thể vô tâm như vậy?

Nhìn nàng, hắn không khỏi vừa đau lòng vừa buồn cười. Bộ dáng chật vật như vậy khóc nức nở không ngừng, hỏi làm sao hắn có thể giận nổi. Cho dù là có, căn bản cũng vì bộ dạng của nàng đem bao nhiêu giận dữ tẩu tán hết.

Hắn không đành lòng nhìn, ôn nhu thay nàng lau đi nước mắt. Tiếng than nhẹ cũng tràn ngập dịu dàng.

– Đừng khóc. Nàng bây giờ khóc trông rất khó xem.

Nàng hấp hấp cánh mũi, nghèn nghẹn nói – Viễn Kỳ! Từ nay ta sẽ cố gắng tập đi. Cho dù là xác xuất trong vạn nhất, ta cũng sẽ cố.

– Vậy sao?! – Hắn vui mừng ôm lấy nàng, vỗ vỗ bả vai mảnh khảnh của nàng khen tặng – Vậy là tốt.

– Ngươi không cần phải giúp ta, ta có thể tự tập một mình.

Khuôn mặt tuấn tú trên đỉnh đầu nàng ngưng trọng trong phút chốc, cứng ngắc hỏi lại – Tại sao?!

– Ngươi lo lắng cho ta như vậy, ta rất biết ơn. Nhưng đây là vấn đề của riêng ta, ta muốn tự mình cố gắng.

– Ta hỏi tại sao?! – Lại cố ý đẩy hắn ra như vậy?!

Hàn Băng Băng cúi đầu xuống, giống như tự nói với chính mình – Ta không muốn mọi người thương hại.

– Thương hại?! – Hắn cười bất đắc dĩ, nâng cằm nàng lên ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình – Kể cả ta?!

Nữ nhân này lại dám gật đầu?!

Nàng cư nhiên gật đầu!!!!

– Ta không có thương hại nàng!

Khóe mắt nàng chua xót, sóng mắt long lanh như sương mờ – Không phải sao?!

Hắn tức giận dâng lên, khắc chế ý muốn bóp chết nàng. Nữ nhân này rốt cuộc có hiểu hay là giả ngốc?! Hắn làm nhiều như vậy, nàng lại suy nghĩ thành hắn thương hại nàng. Nữ tử nguyện ý sa vào lòng hắn nhiều không thể đếm hết, nếu xếp hàng có thể đứng từ cổng vương phủ xếp tới kinh thành. Hắn làm sao có thể thương hại…

Sao hắn lại phải lòng một nha đầu ngu ngốc như nàng thế này?!

– Khốn kiếp!! – Hắn không khống chế được mà nguyền rủa ra tiếng – Ta mới không rảnh có nhiều thời gian như vậy, đi thương hại một nữ nhân lại hao tốn tâm trí như thế.

– Nhưng mà… – Nàng mở mịt nhìn hắn nổi giận lôi đình, vẫn không biết là mình làm sai ở chỗ nào.

– Nàng đi theo ta. – Hắn bá đạo ôm lấy thắt lưng nàng kiên quyết bế lên, không để ý đến nàng đang hốt hoảng gọi lớn ra bên ngoài – Người đâu! Đem ngựa cho bổn vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.