Đêm nhè nhẹ thổi, Tần Viễn Kỳ đứng trước gian phòng lớn của Huyền Lâm Viện chần chờ chưa bước vào. Trong lòng không khỏi nghĩ, rốt cuộc đây là lần thứ mấy mình đắn đo khó quyết như vậy ở trước cửa phòng nàng rồi.
Nghĩ đến bản thân mình là Bắc Thành Vương trước nay uy nghiêm cao quý, lúc này lại ở trước cửa phòng của một cô gái không dám đi vào. Thật sự là đời người khó đoán.
Nhưng hắn lại không nghĩ rời đi.
Ngày mai hắn sẽ phải khởi hành sớm, nhưng nữ nhân trong phòng kia lại là lý do duy nhất khiến hắn vẫn còn chần chừ bất an. Từ ngày hôm đó đến giờ đã là năm ngày rồi, nàng vẫn như cũ không cho hắn lấy một cái nhìn hòa hảo.
Nàng nói nàng cần thời gian để suy nghĩ. Nhưng hắn lại khó mà chờ đợi được, hắn gần như phi thường tin tưởng nếu trước khi rời đi mà vẫn chưa thể cùng nàng giảng hòa, khi hắn quay về mối quan hệ của hắn và nàng sẽ giống như chậu nước hắt đi không thể lấy lại được nữa. Khi đó, cho dù hắn có làm thế nào e rằng cũng khó mà vãn hồi được như cũ.
Tần Viễn Kỳ biết rõ lời nói của mình làm tổn thương nàng thế nào, nhưng hắn biết làm sao mới tốt? Băng Nhi bây giờ đã là vị hôn thê của hắn, sự an toàn của nàng cũng không thể yên bình được như trước. Kẻ thù của hắn lại không ít, bản thân hắn trong một thời gian không thể ở lại Bắc Thành để bảo hộ nàng, nói hắn sao có thể yên tâm?
Đưa nàng theo, lại càng thêm nguy hiểm.
Hắn thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành kiên quyết đem nàng nhốt lại trong vương phủ.
.
Khóa chặt đôi cánh của nàng.
.
Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, Tần Viễn Kỳ nhìn nữ nhân nhỏ nhắn đang nằm ngay ngắn trên giường đưa lưng về phía mình. Sự yếu đuối dưới ánh nến nhợt nhạt thu vào mắt càng khiến hắn đau lòng hơn.
Ở lại nơi này, đến bên cạnh hắn, nàng đã phải bỏ đi biết bao thứ quý giá, Ngay cả sự tự do mà nàng khao khát nhất cũng không thể có được.
Hắn lặng lẽ đi đến bên giường ngồi xuống, thấp tiếng gọi.
– Băng Nhi!
.
Hắn biết rõ nàng không hề ngủ.
.
– Sáng sớm mai ta sẽ khởi hành.
Hàn Băng Băng không xoay người lại, cũng không nói một lời. Nàng vẫn như cũ nằm im không nhúc nhích.
Hắn không trách nàng, chỉ cười khổ trong lòng. Bàn tay ấm áp chạm lên vai nàng xoa nhẹ – Vẫn còn giận ta sao ?
Quả thực là nên giận hắn.
Hàn Băng Băng im lặng nghe lời nói cùng hơi thở bên cạnh, sự ưu phiền của hắn trong ánh nến dịu dàng dường như lan tới bên nàng. Nàng gợi mở cặp mắt xinh đẹp, thâm tâm không khỏi vì hắn mà mềm lòng.
– Em biết chàng lo lắng cho em.
Thanh âm của nàng khe khẽ đáp lại, đôi mắt thoáng buồn nhưng không có oán trách chất chứa sương mù mờ nhạt. Nàng hiểu rõ tất cả những việc hắn làm đều là muốn bảo vệ nàng, vì lo lắng nàng một lần nữa bị kẻ gian bắt cóc. Tất cả những việc mà hắn làm, vì nàng xây nên một tường thành bảo hộ vững chắc như vậy… không phải là muốn đảm bảo nàng sẽ an toàn mọi sự hay sao.
– Em sẽ ngoan ngoãn ở lại trong Huyền Lâm Viện không rời nửa bước.
Khi chọn ở lại nơi này, những chuyện này không phải nàng đều đã suy nghĩ quyết định rồi sao? Chọn lấy tình yêu của hắn mà buông bỏ tự do, khi đó không phải nàng cũng đã nhắm mắt dứt khoát cho qua ư?
– Viễn Kỳ.
Nàng không nghe thấy hắn trả lời, nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở cùng cảm xúc của hắn. Nghĩ tới việc sáng mai hắn sẽ phải rời đi, thanh âm của nàng cũng dần trở nên run rẩy.
– Chỉ cần chàng không có việc gì là được rồi.
Chỉ cần hắn không bị thương, bình yên quay trở lại, nàng sẽ yên ổn mà nghe theo mọi sắp đặt của hắn.
Không oán không hối.
.
Từng lời nói của nàng đi vào tai hắn, đem trái tim của hắn từng chút một siết chặt. Tần Viễn Kỳ nằm xuống giường vươn tay tới, từ phía sau ôm trọn lấy bờ vai yếu mềm đang run run của nàng. Tiếng khóc của nàng thổn thức trong đêm, chất chứa bao nhiêu yếu ớt cùng đau đớn khiến hắn càng thêm bi thương. Ở bên cạnh hắn, nàng buông bỏ tự do cùng tất cả. Còn hắn, lúc này ngoài việc ôm nàng ra thì cái gì cũng làm không được.
Hắn tự cho rằng bản thân mình có thể hô phong hoán vũ, lại không thể khiến cho nữ nhân của mình được trọn vẹn hạnh phúc. Nam nhân như hắn, thật sự rất vô dụng.
.
.
Bờ môi mỏng ghé tới hôn nhẹ lên màn tóc mai bên thái dương nàng, khẽ tiếng.
– Băng Nhi! Chờ ta ba năm.
Hắn cọ nhẹ lên tóc nàng, thanh âm trầm khàn mang theo kiên định hạ xuống lời hứa hẹn.
– Cho ta ba năm. Khi đó Bắc Thành bình yên như cũ, ta sẽ đưa nàng đi khắp nơi trong thiên hạ. Chỉ có hai chúng ta, không có mục tiêu xác định, cứ tùy ý mà đi có được không ?
Hàn Băng Băng cúi thấp đầu, nhẹ giọng nức nở.
– Sau khi ta rời đi, nếu nàng thấy buồn bực thì có thể xuất phủ, tới phủ tướng quân cũng được. Nhưng đừng rời khỏi Bắc Thành, cũng đừng đi quá xa. Ta sẽ phái Huyền Ảnh mang theo một số hộ vệ đi theo bảo vệ nàng.
Nàng rơi lệ gật đầu, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy tay hắn. Thân hình mảnh may bị hắn xoay trở lại, Tần Viễn Kỳ dịu dàng lau đi nước mắt của nàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương cùng luyến tiếc.
– Ta biết nàng không thích việc bị người khác theo dõi. Nhưng xem như vì ta, cho ta yên lòng một chút được không ?
– Vâng.
– Còn nữa. Mỗi ngày ta sẽ gửi bồ câu đem tin tức về cho nàng. Nếu nàng nhớ ta thì cũng viết cho ta vài chữ rồi đem con bồ câu đó thả đi. Nó ắt sẽ hiểu ý quay về tìm ta.
Hàn Băng Băng khóc nức nở vùi mặt vào ngực hắn. Nàng ôm chặt lấy hắn, thuận theo ý hắn mà run run gật đầu.
– Ta sẽ cố gắng quay về thật sớm. – Hắn vuốt ve tóc nàng, đáy lòng dưới nước mắt của nàng mà mềm đi – Nàng vẫn luôn lo lắng suy nghĩ về xuất thân của mình không phải sao ? Chờ ta quay về, ta giúp nàng tìm có được không ?
– Vâng. – Nàng run giọng đáp lại – Em nghe chàng.
– Đừng khóc. – Hắn nhẹ nhàng nâng gương mặt xinh đẹp của nàng lên, cúi đầu hôn lên đôi mắt đẫm lệ thay nàng lấy đi những giọt nước mặt ấm – Ta sẽ đau lòng.
Hàn Băng Băng lưu luyến vuốt ve đường nét tuấn tú dịu dàng của hắn. Nghĩ đến ngày mai, nàng lại lưu luyến không muốn hắn rời đi. Môi nàng hôn lên môi hắn bằng những nụ hôn nhỏ vụn, cặp mắt tràn ngập lệ quang nhìn hắn khẩn cầu – Chàng phải hứa với em, đừng bị thương có được không ?
Chuyến đi này của hắn nàng biết rõ rất nguy hiểm. Hình ảnh viết thương ghê người lần trước của hắn đến bây giờ vẫn dọa nàng sợ hãi.
– Được ! Ta hứa với nàng.
Tần Viễn Kỳ khẽ thì thầm, bạc môi nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn mềm mại của nàng, từng chút từng chút. Đôi tay rộng lớn của hắn ôm lấy vòng eo của nàng cũng mỗi lúc một siết chặt, tưởng chừng cho dù đem mỹ nữ trong ngực từng chút dán vào cơ thể mình cũng không thể nguôi đi yêu thương cùng âu yếm. Hắn hôn nàng, nụ hôn nhẹ nhàng êm dịu dần dần trở nên chìm đắm dây dưa, tình cảm cùng thương nhớ mấy ngày qua của cả hai dần dần không thể nào dùng một cái hôn mà lấp đầy được.
Ôm theo nàng cẩn trọng xoay người, bờ môi hắn một khắc cũng không hề tách khỏi cánh môi mê người kia, thậm chí càng trở nên đắm đuối si mê, hô hấp của hắn cũng mỗi lúc một nặng nề. Chỉ là một nụ hôn, sớm đã không thể thỏa mãn nỗi nhớ nhung cũng như khao khát của hắn đối với nàng. Đôi môi này, hắn đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần.
Đầu lưỡi hắn miết nhẹ trên môi nàng, cánh môi ngọt ngào dưới môi hắn chầm chậm thuận theo mà hé mở. Tần Viễn Kỳ dịu dàng ôm lấy gáy nàng kéo lại càng gần, liếm nhẹ lên hàm răng trắng sứ của nàng rồi tiến vào, ôm trọn lấy lưỡi nàng.
– Ưm… – Hàn Băng Băng than nhẹ một tiếng, thân mình như bị rút lên sức lực mà trở nên mềm nhũn như kẹo mạch, chầm chậm đáp lại nụ hôn dần một sâu sắc của hắn. Khoang miệng cùng không khích hít thở xung quanh nàng cho tới lồng ngực, tất thảy đều tràn ngập hương vị độc chiếm mãnh nhiệt của nam nhân. Trí óc nàng như mê đi, theo sự khát cầu không thấy đủ của nam nhân kia mà dần trở nên run rẩy.
Tần Viễn Kỳ gợi mở cặp mắt âm u nhìn sâu vào mắt nàng. Cặp hồ thu long lanh ấy còn chưa khô đi nước mắt, trong sự mong manh lại mang theo yếu ớt không chút kháng ngự khiến hắn muốn đem nàng che chở trong lòng mình.
Cũng khiến hắn càng muốn yêu thương.
Cắn nhẹ lên làn môi dưới mềm mại, một lần nữa hôn nàng càng thêm sâu. Hàn Băng Băng cảm giác như đang bước chân trên một đám mây, sự bập bềnh lơ lửng dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống khiến nàng bất an ôm chặt lấy cổ hắn, theo sự dẫn dắt của hắn mà đáp lại. Tần Viễn Kỳ cũng hơi hạ mình xuống, hai thân thể nóng bỏng dán sát lên nhau trong nụ hôn dài ướt át càng thêm ý loạn tình mê khiến nàng ôm hắn càng thêm chặt. Thân thể của cả hai cũng vì thế mà càng lún sâu xuống đệm giường.
Nơi này, trong căn phòng ấm áp được thắm sáng bằng ánh nến dịu dàng mờ nhạt. Trên chiếc giường gấm một đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau, âu yếm đối phương. Từ nhiệt độ cơ thể đến hơi thở gấp gáp cũng dần hòa quyện chung một chỗ.
Nữ nhân kiều diễm dưới thân mềm mại như hoa, đôi tay trắng ngần thon dài vòng quanh ôm lấy hắn, chậm chạp học theo hắn mà hôn trả lại. Hương thơm ngọt ngào của nàng vờn quanh chóp mũi mang theo nét quyến rũ như móng vuốt nhẹ nhàng gãi lên tim Tần Viễn Kỳ. Trong tình huống tràn ngập cám dỗ cùng mờ ám này, lý trí của Tần Viễn Kỳ cũng vì thế mà rối loạn, sâu trong thâm tâm của một nam nhân không khỏi dâng lên dục vọng.