Bảo bối của hắn sau khi say rượu, quả nhiên nhiệt tình lớn mật.
Hôn càng thêm sâu, nụ hôn của cả hai mỗi lúc một dài. Tần Viễn Kỳ đỡ lấy
thân thể mềm nhũn của Hàn Băng Băng trong ngực, si mê hưởng thụ mái tóc
của nàng rũ xuống tay hắn, hương thơm ngọt ngào tinh khiết vây quanh
chóp mũi khiến hắn càng thêm tham lam, sự mơn trớn vuốt ve cũng dần dần
trở nên cấp thiết nóng bỏng hơn.
Hơi thở của hắn và nàng hòa tan
vào nhau, Hàn Băng Băng nhìn vào ánh mắt không hề che giấu khao khát của hắn, cơ thể cũng vì vậy mà càng trở nên nóng rẫy. Nàng ôm lấy vai hắn,
mong muốn được hắn an ủi. Cánh môi xinh đẹp thoát ra một tiếng gọi mê
người mà chính nàng cũng chưa bao giờ được nghe qua.
– Viễn Kỳ…
Trâm tóc rơi xuống sàn nhà vang lên tiếng động thanh thúy. Tần Viễn Kỳ kéo y phục của nàng xuống vai, lộ ra da thịt mềm mại trắng như tuyết. Hắn
nhịn không được hôn lên hõm cổ nàng, đến bờ vai. Lưu lại trên làn da
trắng mịn một chuỗi dấu vết đỏ hồng. Bàn tay của hắn luồn qua tầng lớp
vải vóc, ve vuốt làn da trơn láng trên đôi chân nàng.
Tần Viễn Kỳ lấp lấy môi nàng, ngón tay di động trên người nàng chặt chẽ ôm
lấy, bế thốc thân thể của nàng lên đi về phía giường ngủ. Hắn đem thiếu
nữ mê người dưới thân vây vào trong ngực, bạc môi quấn quýt lấy cánh môi nàng không rời, triệt để đem ý thức của nàng xóa bỏ.
Phản ứng của nàng trong cơn say loáng thoáng mang theo nhiệt tình hiếm có. Tần Viễn
Kỳ khát vọng dâng lên, hắn hôn sâu lên môi nàng, bàn tay to lớn vuốt
theo đường nét trên cơ thể nàng xuống đầu gối, nâng lên áp sát bên hông
hắn.
Đúng lúc này, từ phía cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa thật nhẹ.
Hàn Băng Băng mơ hồ mở ra cặp mắt mơ màng không tỉnh. Nàng ôm lấy bờ vai
Tần Viễn Kỳ, tùy ý mặc hắn hôn lên cổ nàng, cắn mút xuống theo sự gợi mở của y phục. Nhịp thở của nàng gấp gáp dần lên, từ tâm trí đến ý thức
đều muốn sa lầy vào vòng tay của hắn.
” Cạch cạch…”
Tiếng gõ cửa thận trọng một lần nữa vang lên. Hàn Băng Băng mờ mịt bị Tần Viễn
Kỳ cuốn lấy môi. Trong cơn mê man khó tỉnh táo, nàng mơ hồ hỏi.
– Viễn Kỳ… là tiếng gì vậy.
– Đừng để ý. – Tần Viễn Kỳ nâng gáy hôn lên môi nàng, không muốn trong
thời khắc này nàng ở trong lòng hắn còn chú tâm đến điều khác.
Dường như người đứng bên ngoài cũng biết được người trong phòng không muốn bị quấy rầy, lúng túng không biết làm thế nào cho đúng. Nghĩ đến việc
người đứng bên cạnh đang không ngừng thúc giục hắn báo tin. Trong lòng
không khỏi đối với bản thân cầu nguyện 1 lần. Nếu vương gia thật sự là
đang cùng tiểu thư ân ái, chắc chắn người sẽ nổi giận lôi đình. Nhưng
thân chỉ là một người hầu nho nhỏ, gia nô tâm không cam lòng không
nguyện run giọng gọi vào trong.
– Bẩm… vương… vương gia. Sư gia của tuần phủ Giang Nam muốn gặp người.
.
– Là ai? – Hàn Băng Băng loáng thoáng nghe được tiếng nói bên ngoài. Nàng mềm yếu níu lấy tay áo của nam nhân trên người, tiếng nói run rẩy trong nhịp thở gấp gáp – Ai gọi… bên ngoài.
Tần Viễn Kỳ cắn hôn trên
ngực nàng, ôm hôn thân thể thơm ngát như hoa lan trong ngực khiến hắn
không muốn buông ra. Chân mày hắn nhíu chặt, đem tên sư gia Tuần phủ
Giang Nam kia nguyền rủa một trăm lần. Mắng lớn một tiếng.
– Bảo hắn quay về, bổn vương muốn nghỉ ngơi.
Gia sư của Tuần phủ Giang Nam nghe thấy tiếng của hắn liền vội vã đi đến bên cửa, thấp giọng nói vọng vào trong.
– Bẩm vươn gia, tiểu nhân thay mặt tuần phủ đại nhân đến đây dâng quà mừng đền cho vương gia. Mong vương gia xem xét.
.
Thiếu nữ trong ngực sóng mắt mê ly, cánh môi ướt át bị hắn hôn đến đỏ lự.
Thân nhiệt của nàng vì sự vuốt ve của hắn mà trở nên nóng rẫy. Nhưng
tiếng động bên ngoài khiến nàng bối rối, ngón tay đan vào mái tóc mềm
đang rủ trước ngực nàng níu lấy. Thanh âm pha trong kích tình cùng hỗn
loạn mà trở nên run rẩy.
– Viễn Kỳ…
Cảm giác sợ hãi kích
thích này giống như làm chuyện xấu mà bị người ta bắt gặp. Chỉ cần nghĩ
đến việc bản thân mình cùng Tần Viễn Kỳ ân ái, bên ngoài có một đám
người đang đứng nghe. Tâm trí của nàng trong phút chốc liền trở nên căng thẳng.
Lúc này Tần Viễn Kỳ đương nhiên một chút hứng thú đối với
quà mừng cũng không có, không chút kiên nhẫn đối với kẻ không thức thời
ngoài kia mà gầm nhẹ.
– Đem chúng sắp xếp để cùng những thứ khác, mai bổn vương sẽ xem.
– Vương gia, tuần phủ đại nhận đã dặn tiểu nhân rằng quà này nhất định
phải đề vương gia thưởng lãm. Để đến ngày mai thì sẽ không được nữa.
Đến lúc này thì Tần Viễn Kỳ cũng không kiềm được mà nghiến răng nghiến lợi. Nghĩ đến việc sai binh lính đem tên nhiều lời bên ngoài ném ra khỏi
phủ.
– Người đâu….
– Đừng… – Hàn Băng Băng nắm lấy tay hắn, lắc đầu.
Nhìn nàng, Tần Viễn Kỳ nheo lại con ngươi thâm trầm. Hắn vung tay sử dụng
nội lực rủ màn sa xuống, cánh tay mạnh mẽ đem thân người của nàng nâng
lên ôm vào ngực, bạc môi hôn lên vành tai nàng, cắn nhẹ.
– Băng Nhi, nàng thật sự muốn ta tiếp hắn?
Hàn Băng Băng nắm lấy y phục xộc xệch trên người, bị hắn nhìn đến toàn thân đỏ bừng. Nàng cắn môi đè nén tiếng thở dốc, bên tai truyền đến tiếng
cười nhẹ của hắn.
– Được! Vậy thì đừng phát ra tiếng động.
Trong lúc nàng vẫn chưa hiểu rõ lời hắn nói, Tần Viễn Kỳ đã hít sâu một hơi, uy nghiêm truyền lệnh ra ngoài.
– Cho hắn vào.
Cửa phòng mở ra, từ bên ngoài bê vào một chiếc hòm cực lớn. Sư gia tuần phủ Giang Nam đi theo gia nô trong phủ bước vào. Nhìn về phía giường lớn
che mờ bằng vải sa màu đen tuyền, khó nhìn rõ được người bên trong, chỉ
lờ mờ nhìn thấy hai bóng người dựa sát vào nhau. Y không dám nhìn lâu,
cúi gằm mặt xuống đất vội vã quỳ xuống.
– Tiểu nhân bái kiến vương gia.
Tần Viễn Kỳ lười biếng dựa vào thành giường, không có chút biểu hiện nào là muốn cho lão ta đứng lên. Cánh tay hắn ôm lấy Hàn Băng Băng, đem nàng
ghé sát vào trong ngực. Bạc môi hôn nhẹ lên thái dương xuống đến sau
vành tai nàng.
Hàn Băng Băng sợ hãi cắn chặt môi, không muốn thanh âm của mình bị lão sư gia kia nghe thấy. Nàng ngước mắt cầu xin nhìn
Tần Viễn Kỳ, mong hắn đừng có vào lúc này mà làm loạn. Trong lòng nàng
không hiểu sao ẩn lên một cảm giác dị thường tin tưởng, hắn tuyệt đối có bản lĩnh ở trước mặt những người kia đối với nàng làm loạn.
Hắn
cười xấu xa cắn nhẹ gò má của nàng, tiếng nói nghiêm nghị khác hẳn với
hành vi xấu xa của bản thân, mang đầy quyền lực cùng uy nghiêm khiến lão sư gia kia vô thức run rẩy.
– Tuần phủ Giang Nam chọn đúng lúc
đêm khuya thế này làm phiền bổn vương. Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện thứ mình mang đến thu hút được hứng thú của bổn vương, nếu không thì đừng
trách bổn vương mạnh tay.
Vị sư gia kia nghe hắn nói vậy hơi run
một chút. Nhưng nhìn thoáng qua bóng dáng mềm mại dựa vào người nam nhân cao lớn phía sau tấm màn sa kia, dường như càng thêm tự tin với món lễ
vật mà mình mang đến. Y cười nịnh nọt, lời nói mười phần đều cố gắng lấy lòng nam nhân cao quý phía sau tấm màn che kia.
– Bẩm vương gia,
đại lễ này của tuần phủ đại nhân đã cất công chọn lựa rất kỳ công từ
phương Bắc. Tất cả đều là cực phẩm, chắc chắn sẽ khiến vương gia hài
lòng.
Tần Viễn Kỳ hơi cau mày, cách nói của y không rõ vì sao
khiến hắn có chút nghi hoặc. Ánh mắt hắn đảo qua chiếc hòm gỗ được điêu
khắc tinh xảo kia, mơ hồ cảm thấy có gì đó không bình thường.
Tuy nhiên, mỹ nhân trong ngực đối với hắn có sự hấp dẫn hơn nhiều so với điều đó.
Ngón tay hắn đùa nghịch lướt theo sườn eo nàng, vô thức ve vuốt. Thân thể
mẫn cảm của nàng dựa vào người hắn theo đó mà phát run, khuôn mặt xinh
đẹp đỏ bừng vùi sâu vào ngực hắn, cố gắng nén lại tiếng rên rỉ muốn vuột ra khỏi miệng. Tần Viễn Kỳ cực kỳ hài lòng cúi xuống bên tai nàng, cắn
nhẹ một cái.
– Được! Vậy mở ra đi. – Hắn thở nhẹ bên tai nàng, âm
thầm đem mùi hương ngan ngát của nàng hấp thu vào ngực. Căn bản đối với
món lễ vật của người mang danh là tuần phủ Giang Nam một chút cũng không muốn nhìn qua.
Lão sư gia nghe được vương gia đã ân chuẩn thì vui mừng ra mặt, vội vã tuân theo sai người tháo mở giấy đỏ. Cẩn thận đem
nắp hòm mở ra, tiếng nói của y nịnh nọt thân cận, lấy lòng vang lên.
– Bẩm vương gia, đây chính là đại lễ của tuần phủ Giang Nam. Mong vương gia nhận cho.
Nắm hòm gỗ mở ra, một cỗ mùi hương ngào ngạt lan truyền trong phòng. Một
thứ khói sương mờ ảo tỏa ra, thiếu nữ mềm mại trong lòng Tần Viễn Kỳ
bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.
Tần Viễn Kỳ vốn dĩ muốn hôn lên gò
má của nàng, nhưng cảm nhận thấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng trong tay hắn đột nhiên phát lạnh, nét mặt cũng tái nhợt huyết sắc khiến hắn không
khỏi quay đầu nhìn qua cảnh tượng kia.
Trong lòng hắn dâng lên kinh ngạc….
Hoài nghi, rồi ngập tràn lửa giận.
Ba nữ nhân uyển chuyển từ trong hòm gỗ bước ra, người nào người đó quyến
rũ phong tình. Y phục mỏng manh không che được những đường cong nảy nở
trên da thịt. Đuôi mắt các nàng đầy mê tình không ngừng buông thả tình ý nhìn về phía hắn rồi e thẹn cúi đầu xuống. Cảnh tượng trước mặt cho dù
có cách một màn vải che nhưng cũng đủ khiến tâm trạng tốt đẹp của Tần
Viễn Kỳ chìm trong nước lạnh.
Cũng vì cách một tấm màn che nên các nàng cùng lão sư gia kia đều không thể nhận thấy được tâm tình của hắn. Ba nữ nhân kia mỉm cười quyến rũ uyển chuyển quỳ xuống.
– Chúng thiếp bái kiến vương gia.
Thế nào là tư thái quyến rũ tràn ngập?
Chính là như thế này.
Từng động tác của các nàng, một chuyển động đều toát lên sự mềm mại hấp dẫn. Ánh mắt đong đưa, tiếng nói ngọt ngào nũng nịu khiến xương cốt nữ nhân
như Hàn Băng Băng cũng cảm thấy run rẩy.
Bàn tay nàng đột nhiên bị siết chặt. Hàn Băng Băng ngước mặt lên nhìn nam nhân đang ôm mình trong ngực. Sắc mặt nhợt nhạt của nàng khiến Tần Viễn Kỳ càng thêm căng
thẳng. Hắn mím chặt môi, ánh mắt tràn đầy kiên định nhìn sâu vào mắt
nàng.
Lão sư gia thấy vương gia không nói gì, nghĩ rằng người hẳn sẽ cảm thấy rất hài lòng. Lập tức chưng ra vẻ mặt nịnh nọt.
– Bẩm vương gia! Đây chính là tấm lòng của Tuần phủ đại nhân. Mong vương gia sau này…
– Ngông cuồng.
Tiếng gầm lớn từ bên trong giường vang lên khiến lão ta sợ đến co rúm người,
lập tức quỳ rạp xuống đất. Ba nữ nhân kia cũng bị tiếng quát của hắn dọa cho sợ hãi không dám đứng lên. Lãnh khí cùng sự tức giận của Tần
Viễn Kỳ mau chóng chèn ép toàn bộ căn phòng, khiến họ đến thở mạnh cũng
không dám hồ đồ.
Thế này là chuyện gì? mọi sự không phải là đang rất tốt sao?