Tần Viễn Kỳ tâm tư không yên nhìn vị lão nhân trước mặt. Ông biết tất cả, quá khứ cho tới hiện tại. Nét mặt hiền từ trên mặt ông khiến hắn
trong giây lát không biết phải nói sao, chỉ thấy một niềm bất an dần dần căng trướng trong lồng ngực.
– Thúc thúc…
Vương đại nhân
thở dài uống lấy một ngụm trà. Tâm tư nhớ về một điểm âm u trong quá khứ xa xôi, sự già nua trên gương mặt phúc hậu dường như tăng thêm một tầng suy nghĩ.
– Con có phải đã tra được việc Hàn Thiên đã từng là tướng quân của Bắc Thành phải không?
Tần Viễn Kỳ mím môi gật đầu.
– Vậy hẳn cũng tra ra được Diệp Y Vân và cha cháu có mối giao tình rất tốt.Chân mày cứng cỏi của hắn hơi nhíu lại, không thể phủ nhận gật đầu.
Người nam nhân lớn tuổi nhìn hắn thật lâu, chỉ một câu hỏi liền tiến thẳng
vào vấn đề mà đứa cháu của ông cố gắng che giấu – Vậy tại sao không điều tra tiếp?
Sắc mặt của Tần Viễn Kỳ không khỏi ngưng trọng.
Đã tìm ra được nhiều thứ như vậy, với sự thông minh của đứa trẻ này, ông không tin là nó sẽ không nghi ngờ chút gì.
Vậy tại sao không làm?
Quá khứ đó quá đáng sợ, cho nên sợ rằng sau khi mở tung nó ra sẽ không giữ được người con gái đó nữa sao?
Ánh mắt Vương đại nhân trôi về xa xăm, tiếng nói trầm trầm đem thứ quá khứ
mở ảo được phong kín trong tâm tư một lần nữa dần dần mở ra.
– Đó là một câu chuyện rất dài.
Mọi chuyện hẳn là nên bắt đầu từ khi Bắc Thành Vương trước đây – Tần Phong, cũng chính là cha của Tần Viễn Kỳ còn là một thiếu niên tuấn tú. Khi
đó, người thiếu niên mang trong mình một trọng trách lớn lao ấy, lại đem tất cả tâm tư dung túng bao bọc một nữ hài tử xinh xắn của Diệp gia
mang một cái tên rất đẹp.
Diệp Y Vân.
Cả hai là thanh mai
trúc mã cùng nhau lớn lên. Thời gian trôi qua, người con gái tên Diệp Y
Vân đó càng ngày càng xinh đẹp, dung mạo mỹ lệ say đắm lòng người của
nàng nhanh chóng lan truyền khắp Bắc Thành, cho dù chỉ mới 16 tuổi, nàng đã được mọi người gọi bằng một cái tên khác là Bắc Thành đệ nhất mỹ
nhân.
Nhưng một thiếu nữ xinh đẹp như vậy từ khi đến tuổi cập kê lại không có ai đến cửa cầu hôn nàng.
Tại vì họ không dám.
Cho dù nàng xinh đẹp đến mức nào, toàn Bắc Thành dường như ai ai cũng biết, thiếu nữ xinh đẹp đó có một vị trí rất quan trọng trong lòng Bắc Thành
Vương. Nàng ấy dù sớm hay muộn, cũng sẽ được kiệu tám người khiến lộng
lẫy xa hoa bước vào cửa môn của Vương phủ mà trở thành Bắc Thành Vương
phi.
Không phải chỉ có mỗi người dân Bắc Thành nghĩ như vậy, kể cả Tần Phong – Bắc Thành Vương cũng nghĩ rằng, người con gái đó chắc chắn
sẽ trở thành thê tử của mình. Người đã đem lòng yêu thương nàng lâu như
vậy, đối với nàng ngoài yêu thương còn có sủng ái hết mực. Thiết nghĩ để cho nàng lớn thêm một thời gian nữa sẽ cho bà mai chạm ngõ câu hôn.
Chỉ là người tính không bằng trời tinh. Vào ngày lễ hoa đăng của Bắc Thành, Diệp Y Vân đã vô tình gặp được trạng nguyên tướng quân năm đó của Thiên Diệp Quốc. Hắn và Diệp Y Vân phải lòng nhau, nhất quyết mong muốn cùng
nhau kết thành phu thê.
Vương gia cương quyết muốn phản đối hai
người. Nhưng người không ngờ Diệp Y Vân lại cương liệt như vậy, một
thiếu nữ nhỏ nhắn yếu đuối như vậy lại vì tình yêu mà đi theo Hàn Thiên
ra chiến trường. Vương gia thấy bản thân mình dù có làm thế nào cũng
không có tác dụng. Người quá tức giận, trong lúc tuyệt vọng đến cực điểm đã nhận lời ban hôn của hoàng thượng, thành thân với khuê nữ của một
mệnh quan tam phẩm trong triều. Nữ nhân đó xinh đẹp dịu dàng, phong thái quý tộc mang một cái tên – Vương Hi Nhi. Nàng sau khi trở thành Vương
phi thì không bao lâu sau liền hoài thai, sinh ra một tiểu vương gia
kháu khỉnh.
Cuộc sống bình lặng cứ như vậy trôi qua, mọi việc
tưởng chừng đã sóng yên bể lặng. Nhưng không ngờ 4 năm sau, Hàn Thiên
đem theo thê tử thắng trận quay về, hắn được hoàng thượng ưu ái phân
chuyển tới Bắc Thành trở thành tướng quân. Còn Vương gia, từ khi hay tin đã mang theo tức giận, kinh ngạc lẫn kích động muốn ra đón người con
gái đó quay về Bắc Thành. Nhưng Diệp Y Vân đã mang thai từ lâu…
Chuyện này đối với người giống như kích điểm chí mạng. Đêm hôm ấy, người nam
nhân đó chìm mình trong rượu, rượu say rồi… người ôm lấy Vương Hi Nhi,
tưởng rằng bản thân vẫn được như ngày nào được ôm Diệp Y Vân trong ngực. Trong đêm đó, người đối với nàng đem toàn bộ tình cảm thổ lộ ra ngoài,
cũng vô tình chính thức nhấn Vương Hi Nhi xuống vực sâu của sự đau khổ.
Từ ngày hôm đó, người con gái ấy bắt đầu im lặng trong đêm khuya khóc
lặng lẽ, ngấc ngủ cũng ngày một ít đi, sức khỏe cũng vì vậy mà mỗi lúc
một sa sút.
Nàng biết rõ, trái tim của người nam nhân kia đã sớm
không thể mở ra cho bất kỳ ai được nữa. Trước đây nàng vốn nghĩ lý do
đơn giản vì bản tính của hắn quá lạnh lùng. Hóa ra sự thật lại là vì,
con tim đó sớm đã tặng cho một người con gái khác. Một người con gái mà
người đó mãi mãi cũng không thể nào chiếm được.
Sự u ám cứ như vậy trôi qua cho đến ngày Diệp Y Vân lâm bồn, nàng sinh ra một bé gái. Mắt
nhìn một nhà ba người hạnh phúc trọn vẹn, Vương gia trong cơn ghen tuông không thể kiềm chế liền cảm thấy không phục.
Nếu Hàn Thiên không xuất hiện, Diệp Y Vân đã sớm trở thành thê tử của người.
Còn đứa bé kia, có lẽ… cũng sẽ là con của người.
Vì lẽ đó, sự thù hận của người đối với Hàn Thiên càng dâng lên mạnh mẽ.
Trong cơn giận dữ, sát ý đối với Hàn Thiên cũng càng thêm nồng đậm.
Lý trí bị lu mờ, người đã bị kẻ gian thừa nước đục thả câu với vài chiêu
trò kích động và xúi giục, đã khiến Vương gia không chút cảnh giác vướng vào âm mưu xấu xa của chúng.
Chúng lập mưu gài bẫy Hàn Thiên, mọi hành động đều vô cùng thâm độc. Đem thứ tội danh ” phản cuốc” đặt lên
một vị tướng quân vừa mang vinh quang thắng trận từ chiến trường trở về, chính là khiến hắn thân bại danh liệt, chu di cửu tộc.
Chỉ với
một bức mật thư giả, Hàn Thiên đã bị tống giam. Một vụ án vô cùng nghiêm trọng lại không cần thông qua thẩm vấn hay phán xét điều tra, trực tiếp tuyên án Hàn Thiên phạm tội tử hình.
Diệp Y Vân trong ngày hôm ấy, cũng treo cổ tự sát.
Cũng những kẻ chủ mưu kia, trong đêm hôm đó dùng gươm đao tắm máu Hàn gia.
Phủ viện hơn 100 người không còn một ai sống sót, máu người cùng xác
chết trong một đêm bị nhấn chìm vào biển lửa, đỏ rửa một bầu trời của
Bắc Thành.
Trong đống hoang tàn, không một ai còn sống. Nhưng
không ai có thể tìm được thân xác của đứa bé gái vừa tròn tháng của Hàn
gia. Một đứa trẻ đáng thương dường như trong lúc hỗn loạn không được bất kỳ ai bảo vệ, đã bị biển lửa đốt thành tro bụt không còn dấu vết.
Có người nói rằng, trong đêm hôm ấy, họ đã nhìn thấy vị Bắc Thành Vương
cao quý quỳ chân trước phủ viên cháy rực đó. Người nam nhân vốn dĩ kiêu
ngạo cùng quyền quý đó nhìn biển lửa ác liệt đó đốt cháy tất cả thành
tro bụi, im lặng rơi lệ.
Sau đó, những kẻ chủ mưu trong chuyện đó… toàn bộ đều bị Vương gia truy lùng hạ sát.
Không ai biết được chân tướng của sự việc, nhưng Vương Hi Nhi lại khác. Trong cơn say mềm, vì quá đau khổ Bắc Thành Vương đã ôm lấy nàng, nhìn nàng
thành Diệp Y Vân mà không ngừng xin lỗi, cũng đem tất cả sự thật nói hết cho nàng. Sự thật đẫm máu tàn khốc đso khiến Vương Hi Nhi mỗi ngày đều
sống trong nỗi tự trách không yên, tâm tư đau lòng để rồi mắc tâm bệnh
mà qua đời.
.
.
Gió mưa cùng sấm chớp gầm thét bên
ngoài cửa, bọt nước văng tung tóe trên nền đất rồi bay lên thành những
màn hơi nước lạnh giá, hắt lên y phục màu trắng. Bóng lưng yếu đuối của
nàng khó khăn bước đi, nét mặt trắng bệch không chút huyết sắc mang đầy
sợ hãi.
– Hàn tiểu thư. – Một nha hoàn nhìn thấy nàng liền cúi đầu hành lễ. Ánh mắt nhìn khay trà cùng điểm tâm trên tay nàng có chút hiếu kỳ nhưng lại không dám hỏi, cúi người xin phép rời đi.
– Khoan đã.
– Vâng?!!!
Hàn Băng Băng mỉm cười nhợt nhạt, nàng đưa khay trà cho tiểu nha hoàn, cố
gắng áp chế cơn lạnh giá của toàn thân để lời nói có thể trở nên bình
tĩnh. – Những thứ này ngươi hãy mang đến thư phòng cho Vương gia. Ta bây giờ phải quay về phòng nghỉ ngơi một chút.
– Nô tì tuân mệnh.
– Đừng nói với chàng rằng ngươi đã gặp ta, chỉ cần đưa trà tới thôi là được.
Tiểu nha hoàn tuy thắc mắc nhưng không dám hỏi nhiều, cúi đầu nghiêm chỉnh.
– Nô tì đã hiểu,
Hàn Băng Băng nhìn bóng lưng của tiểu nha hoàn rời đi rồi biến mất nơi góc
khuất, nàng suy yếu chống tay vào cột trụ bên cạnh, cố gắng đè nén lại
sự nóng rần của hoen mắt, kiên cường bước tiếp. Gió lạnh cùng bụi mưa
lạnh giá áp lên gương mặt nàng, nhưng nang một chút cũng không cảm thấy
lạnh.
Vì so với mưa, con tim của nàng lúc này còn lạnh lẽo hơn.
Nàng cố gắng đè nén cơn run rẩy kịch liệt đang dần lan ra, cố gắng hít sâu, cố gắng đi về phía trước.
Quá khứ tàn khốc.
Hàn gia một nhà hơn 100 người, từ gia nhân cho tới chỉ tử không còn một ai
sống sót. Tất cả đều chìm vào máu tanh biển lửa đem theo nỗi oan khuất
mà chết đi.
Chỉ còn lại duy nhất mình nàng.
Đáng sợ hơn, kẻ khiến gia tộc của nàng rơi vào thảm cảnh như vậy lại là Bắc Thành Vương.
Làm sao có thể?
” Băng Nhi, con đừng truy cứu nữa.”
Khó trách ngày đó khi nàng hỏi thần sắc của cha mẹ lại thay đổi như vậy,
khó trách họ trăm lời ngàn ý muốn nàng đừng tìm về quá khứ như thế. Hóa
ra người mà nàng yêu nhất, lại là con trai của một kẻ sát nhân đã đem cả nhà của nàng ép vào tử lộ.
Hắn không sai.
Nhưng lúc này khi sự thật bày ra trước mắt, nàng làm sao có thể đối mặt với hắn? Làm sao
có thể giống như trước đây cùng hắn ngày ngày vai kề má ấp.
Sao có thể cùng hắn kết bái phu thê được nữa.
.
.
– Tất cả là sự thật?
Vương đại nhân thở ra một hơi thật dài, bất đắc dĩ gật đầu – Không một lời giả dỗi.
Tần Viễn Kỳ nắm chặt lấy thành ghế. Hắn cho dù trước đó không hề cho người
điều tra nhưng cũng đã nghĩ tới hàng chục, hàng trăm khả năng có thể xảy ra. Nhưng dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới sự thật của quá khứ lại
đáng sợ như thế này.
Vì yêu sinh hận sao?
Phụ vương hắn lại
vì muốn tranh đoạt một nữ nhân, lại bị kẻ gian lợi dụng rồi tạo nên một
vụ thảm sát như vậy. Khiến mẫu thân của hắn cũng vì chuyện này mắc tâm
bệnh mà chết.
Còn Băng Nhi…
Toàn gia thảm sát, nàng khi đó cũng mới chỉ là một đứa bé trong nôi. Làm sao có thể sống sót cho tới bây giờ?
– Ta khi đó cũng đã thử cố gắng tìm kiếm đứa trẻ đó. – Ông nhìn xa xăm,
ánh mắt hiện lên sự nuối tiếc không hề che giấu – Tỷ tỷ khi đó luôn nói, tỷ ấy có linh cảm rằng đứa bé ấy vẫn còn sống, muốn ta hãy cố gắng tìm
kiếm mà bao bọc đứa bé đó. Chỉ tiếc….
Cho dù ông có tìm thế nào
cũng không thể lùng ra. Không ngờ 16 năm sau, đứa nhỏ đó lại một lần nữa xuất hiện ở Bắc Thành, ngay trong Vương phủ này cùng cháu ông làm nên
một mối tình trắc ẩn như thế.
– Viễn Kỳ, sự việc chính là như vậy, con còn muốn tổ chức hôn lễ này không?
Vốn dĩ, ông muốn đem tất cả những quá khứ này cùng mình chôn xuống đất mộ.
Dù sao Băng Băng cũng đã mất trí nhớ, ông không muốn những thù hận trong quá khứ làm khổ hai đứa trẻ vô tội này. Chúng đã yêu nhau đến vậy, ông
cũng không muốn chia cắt hai đứa. Đời trước vì thù hận đã cắt đứt một
đôi uyên ương, đời này… ông không muốn quá khứ lại tiếp diễn nữa.
Chỉ là ông không ngờ, Viễn Kỳ lại cho Huyền Ảnh và Minh Vũ điều tra mộ phần của Hàn Thiên và Diệp Y Vân, làm ông không thể tiếp tục đem chuyện này
che giấu.
– Muốn.
Một lời nói kiên định thốt lên.
Sự
thật như vậy, hắn trái lại càng muốn cưới nàng. Bao nhiêu năm qua nàng
đã trải qua thế nào, tuổi thơ của nàng khó khăn thế nào… hắn muốn bù đắp cho nàng, hắn lại càng muốn yêu nàng hơn bây giờ.
– Thúc thúc. –
Sau bao nhiêu năm từ khi tiếp nhận vương vị, lần đầu tiên hắn đứng trước người thúc thúc này mà cúi đầu – Xin thúc thúc đừng để Băng Nhi biết
chuyện này.
Vương đại nhân thở dài, ông nhắm lại đôi mắt mệt mỏi gật đầu.