Cơn gió thổi nhẹ nhàng, cuốn bay cánh hoa đào thơm ngát. Từng cánh
hoa màu hồng phấn rơi xuống mặt nước trong veo, trôi nổi dịu dàng theo
làn sóng dịu dàng. Cơn sóng nhỏ mang theo cánh hoa vỗ nhẹ trên nền đất,
dập dềnh mềm mại tựa như vuốt ve mặt đất ẩm ướt xốp mịn, cánh hoa đào
trôi bồng bềnh trên nước, chầm chậm chạm vào hàng mi thanh tú đang nhắm
nghiền của ai kia.Y phục trên người con gái
đang bất tỉnh ướt đẫm, ôm sát lấy tấm thâm yếu đuối mỏng manh. Sắc mặt
nàng trắng nhợt tựa như sức sống cũng không còn, điều duy nhất báo hiệu
sinh mạng của nàng còn tồn tại chỉ có hàng mi cong vút đang run lên nhè
nhẹ.
Dần dần, ngón tay yếu ớt của nàng mơ hồ cử động. Từng sóng
nước vỗ lên như đang cố gắng thúc giục ý chí của nàng, những khớp xương
tê liệt như được tăng thêm sinh lực mà co lại tạo nên một dấu vệt thật
nhỏ trên nền cát mềm mại. Hàng mi cong vút của người con gái ấy mơ hồ
rung đọng, chậm chạp hé mở đôi mắt đã kiệt sức, động tác thật chậm, thật chậm…
Ánh sáng trắng chói lòa lóe sáng khó thích nghi chiếu thẳng vào đôi mắt nàng. Người con gái theo bản năng nhắm nghiền mắt lại, hít
thở nhẹ nhàng rồi một lần nữa mở mắt ra, tất cả những gì nàng có thể
nhìn thấy chỉ là một màu trắng nhòe nhoẹt pha thêm những màu sắc khác
nhau không chút rõ ràng.
Những màu sắc khó phân biệt ấy dần dần thu gọn lại, khung cảnh nàng nhìn thấy cũng càng ngày càng rõ, càng ngày càng rõ dần.
Rừng đào…
Cơ thể nàng yếu ớt không còn chút sinh khí, trong đôi mắt mơ hồ hiện lên
một sự bất an sợ hãi. Nàng cố sức dao động ánh mắt tìm kiếm xung quanh,
khát khao được nhìn thấy dáng người quen thuộc mà nàng vẫn biết.
Khi ánh mắt chạm phải một nhân ảnh quen thuộc, viền mắt của nàng liền dâng lên dòng lệ ấm áp.
Cách đó không xa bên bờ nước cạn, một người con gái xinh đẹp nằm im bất
động. Thân thể của nàng tàn tạ đến thê lương, mái tóc đen dài xõa tung
tan vào dòng nước tinh khiết trong veo, từng cơn sóng nhẹ nhàng xô đến
nhấp nhô vạt áo trắng mỏng manh ướt đẫm của nàng. Vạt áo nơi cánh tay
phải bị xé tọa đi một mảng lớn, lộ ra một vùng huyết nhục mơ hồ.
Hàng mi của nàng nhắm nghiền, một thân tĩnh lặng nằm bên bờ nước không còn
một chút sinh khí của sự sống. Trên gương mặt tuyệt mỹ dường như còn
vương vấn nét u buồn thăm thẳm thắt chặt lòng người.
– Tiểu thư…
Người con gái kia vươn tay, dùng toàn bộ sức lực bò từng chút đến bên người
đó, khoảng cách được kéo lại từng chút một cũng khiến nàng mỗi lúc một
yếu đi, ánh mắt nàng dần dần choáng váng, cố gắng vươn ngón tay tìm đến
tà áo của vị nữ nhân ấy.
– Tiểu thư…
Nàng cố gắng kéo nhẹ ngón tay, nhưng nữ nhân xinh đẹp như bị hút sâu vào vực thẳm, yên tĩnh không tồn tại một chút phản ứng.
– Em là Liễu nhi – Nàng bất lực rơi nước mắt, chỉ cảm thấy đau đến mức
tưởng chừng như cõi lõng tan nát – Tiểu thư, em là Liễu nhi…
Tầm
mắt của nàng mờ dần đi, người con gái gần như hoảng hốt bám chặt lấy vạt áo của vị nữ nhân kia, không thể tiếp tục gắng gượng mà ngất đi.
Gió rừng vi vu, cánh hoa đào nhẹ nhàng vương vấn như muốn nâng niu cứu vớt
họ. Bỗng nhiên, những cành hoa đào thanh mảnh dưới đất chợt run lên,
cánh hoa anh đào dưới mặt đất bị cuốn tung một cách hoảng loạn. Nhanh
như chớp xuất hiên một cơn lốc nhỏ màu nâu quét qua, mang theo cuồng
phong thổi tung cành lá vương vãi dưới đất.
Cơn lốc dừng lại bên
bờ suối, cành lá dịu lại vén lên qua cành đào một mái tóc dài bạc trắng, gương mặt già nua còn vương lại những nếp phong sương của thời gian,
đôi mắt xám đen nhíu lại cổ quái, vạt áo dài bụi bặm của người đó có
chút phai đi vì cũ kỹ, lại mang đến cảm giác trầm ngâm khó nói thành
lời. Lão bước từng bước chầm chậm, chiếc gậy được làm bằng thân cây đào
chống xuống đè lên cành hoa tạo nên những âm thanh sột soạt. Chiếc gậy
màu nâu xám khẽ gạt lên vạt áo xanh của thiếu nữ nhỏ bé đang nằm trên
mặt đất, cặp mắt già nua của lão nheo lại nghi hoặc, chau hàng chân mày
một cách chán ghét.
– Ở đâu ra hai con tiểu nha đầu thế này?
Thân hình mảnh mai bất động dưới gậy đào không có chút phản ứng. Khóe miệng lão bà méo mó khó chịu, đường chân mày bạc khẽ rung.
– Chết rồi?
Tự nhiên từ đâu xuất hiện hai đứa con gái này, vô duyên vô cớ tìm đến đúng chỗ ở của lão. Thật phiền phức.
Chết rồi cũng tốt, cứ để mặc hai đứa nó nằm ở đây, đến chiều khi thủy triều
lên nước trong hồ dâng lên ắt sẽ lôi chúng ra ngoài. Lão đỡ phải động
chân động tay.
Gậy đào thô ráp đặt trên nền đất lún dần xuống, lão vô tình xoay lưng bỏ đi. Bỗng nhiên cảm thấy bàn chân lành lạnh, ẩm ướt bị một lực đạo yếu ớt nào đó níu lại.
– Đừng đi…
Lão bà
quay mặt lại nhìn xuống, cánh tay nhỏ bé của người con gái mặc áo xanh
đang cố hết sức giữ lấy lão. Nàng ngước khuôn mặt yếu ớt lên, thều thào
nói ra từng chữ, từng chữ một khẩn thiết cầu xin.
– Xin bà, hãy cứu… cứu tiểu thư của cháu…
Lão cau chặt cặp chân mày, lạnh lùng nói ra ba chữ.
– Ta không cứu.
Lão ghét nhất là đám trẻ nhỏ tuổi thế này.
Người con gái ấy vẫn cố sức giữ lấy chân bà, khóc nức nở van xin – Cầu xin bà, bà hãy cứu tiểu thư của cháu…
– Ta không cần – Lão tức giận gạt bàn tay của nàng đang níu lấy chân mình ra, lạnh lẽo xoay lưng rời đi.
Bóng lưng màu xám nâu của bà mau chóng mất đi, cặp mắt của người con gái ấy
tuyệt vọng nhìn tầm mắt của mình dần dần bị phủ một màu đen kịt. Nàng
kiệt sức thiếp đi, trong cơn mê man vẫn không ngừng thì thào những lời
nói không rõ ràng.
Cơn gió lạnh vô tình lấp đi tiếng nói của nàng, vạt áo màu nâu bước gần trở lại, ánh mắt lão không chút tình nguyện xen lẫn với sự bực bội nhìn xuống tiểu nha đầu cho dù đang hấp hối cũng vẫn còn lẩm bẩm gọi bà trong miệng kia.
Cứu cái gì chứ? Phiền chết.
Còn nữa, con bé tiểu nha đầu này ngất đi rồi vẫn còn lẩm bẩm gọi lão, là ýmuốn trù lão chết sớm hay sao?
Ánh mắt âm u của lão bà nhìn sang nữ nhân bạch y thân thể đầy vết thương
đang nằm trên mặt đất kia, ánh mắt lão lướt từ cánh tay rớm máu đến ngũ
quan xinh đẹp. Trong đôi mắt hằn dấu thời gian lóe lên một tia sáng thầm trầm không thể hiểu rõ.
.
Hương thảo dược thoang thoảng vật vờn trong phòng ngan ngát mùi hoa đào. Hương trúc thơm thanh nhã mà
sảng khoái len lỏi mùi hương hoa quế dịu dàng. Tất cả quyện lại trở
thành một hương thơm đặc biệt đánh thức các giác quan thuần túy.
Trên chiếc giường trúc, nữ nhân khả ái lịm say trong giấc ngủ, hàng mi của
nàng cong cong rung động rồi từ từ gợi mở, hình ảnh hiện lên trong ánh
mắt dần dần rõ ràng, nàng trong phút chốc cảm thấy mơ hồ không rõ.
Đây là đâu?!
Đúng rồi! Tiểu thư…
– Tiểu thư?!!! – Liễu Nhi cắn môi chống người ngồi dậy, nàng dáo dác nhìn quanh, nhanh chóng tìm thấy nữ nhân xinh đẹp đang nằm trên chiếc giường đối diện, im lìm ngủ say.
– Xú nha đầu ngươi tỉnh rồi còn không mau xuống giường?
Tiếng cằn nhằn khàn khàn của một người lớn tuổi vang lên khiến Liễu Nhi giật
mình, nàng nhanh mắt nhìn ra cửa kinh ngạc kêu lên– Bà là…
– Là cái gì? Thật không có phép tắc gì cả…
Vị lão nhân hừ một tiếng trong miệng, mặt mày cau chặt bước về phía nữ nhân còn đang hôn mê.
Liễu Nhi phút chốc ngây ra. Chợt nhớ dường như lúc nửa tỉnh nửa mê ở bên bờ
nước nàng có giữ lấy ai đó để cầu cứu, không lẽ chính là lão bà bà này.
Nàng vội vã trèo xuống giường đi đến bên cạnh lão, quỳ xuống cảm tạ – Đa tạ lão bà bà đa cứu mạng chủ tử của cháu.
Lão bà bà đưa mắt sang nhìn qua Liễu Nhi, lười biếng gật đầu – Động tác nhanh như vậy, xem ra hồi phục không ít.
– Vâng! – Liễu nhi lễ phép cúi đầu. Khi nhìn lên, ánh mắt không giấu được sự lo lắng nhìn đến nữ tử còn đang bất tỉnh nằm trên giường kia – Lão
bà bà, tiểu thư của cháu…
– Ngươi đã ngủ suốt 3 ngày, nha đầu này thương thế nặng hơn, đến bấy giờ vẫn còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
– Cái này không nói trước được, phải chờ đã.– Lão bà khó chịu xoay người
mắng – Hai tiểu nha đầu các ngươi làm phiền ta mấy ngày nay, tiểu nha
đầu ngươi còn không mau xuống bếp lấy thuốc lên đây.
– Dạ … dạ
vâng! – Liễu Nhi không dám trái lời vội vã đứng dậy, nhưng chưa ra đến
cửa thì trở nên lúng túng, quay đầu lại ấp úng – Bà bà.. nhà bếp…
– Phía bên trái.
– Vâng! – Nàng mau chóng nghe lời chỉ dẫn, đi theo mùi hương tìm đến bếp. Trên bếp, siêu thuốc vẫn sôi ùng ục, mùi dược liệu bay lên ngập tràn cả không gian. Nhìn khói trắng không ngừng tỏa ra, Liễu Nhi hấp tấp tìm
một chiếc bát sứ, lấy tấm lót bắc siêu thuốc xuống, cẩn thận rót ra.
Bây giờ nàng mới chú ý đến, nơi nàng đang ở là một căn nhà trúc được dựng
lên giữa một rừng trúc xanh thẳm, đan xen những cây anh đào đang trong
mùa nở rộ. Khung cảnh tùy có vẻ hoang sơ nhưng cũng rất thanh khiết yên
tĩnh.
Một người như lão bà bà chỉ sống có một mình ở đây thôi sao? Khó trách tính cách của lão bà bà lại khó tính như vậy, mỗi lần mở
miệng nói chuyện là lại mắng nàng.
Nhưng hình như lão bà bà cũng là một người tốt.
– Xú nha đầu! Ngươi làm cái gì trong đó vậy?
– Vâng!
Liễu Nhi bưng theo chén thuốc nóng hổi đi vào phòng đưa cho lão bà bà. Nàng
liếc mắt về phía tiểu thư, lo lắng dâng lên nhịn không được mở miệng dò
hỏi – Bà bà! Tiểu thư của cháu… liệu…
– Không chết được! – Lão buông thõng một câu, lau đi giọt nước trên khóe môi Hàn Băng Băng, để bát thuốc xuống bên cạnh.
Chợt nhớ y phục trên người của mình và tiểu thư đều đã được thay ra, Liễu
Nhi nhanh chóng nhớ thêm một chuyện quan trọng nữa. Nàng nhìn lão bà bà
ấp úng mở miệng.
– Bà bà, lúc bà giúp cháu thay đồ… liệu có thấy một chiếc túi thơm.
– Tất cả đều ở trong tủ. – Lão bà cau mày trả lời, xong xuôi quơ tay cầm lấy chiếc gậy đào đứng dậy.
– Nha đầu ngươi biết nấu ăn không?
– Dạ?!! – Nàng ngốc nghếch gật đầu.
– Tốt! Ta có chuyện phải ra ngoài, đồ ăn ở trong bếp. Nhớ nấu.
– Vâng, vâng – Liễu Nhi ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Lão bà bà bước chân ra cửa, nhanh chóng giống như cơn gió không còn thấy bóng dáng.
Liễu Nhi đi đến bên chiếc tủ gỗ nhẹ nhàng mở ra. Hai bộ y phục một trắng một xanh được xếp gấp ngay ngắn trong ngăn tủ, phía trên cùng của bộ y phục màu xanh, chiếc túi thơm nho nhỏ dường như vẫn còn vương vấn thứ hương
thơm nhàn nhạt, chiếc chuông đồng được buộc bằng sợi tơ màu đỏ thẫm vẫn
ngay ngắn như ngày mà người đó đem nó đặt vào tay nàng.
Liễu Nhi
ôm chiếc túi thơm vào lòng, trái tim nhỏ bé ngập tràn bóng dáng cao lớn
của người ấy. Nàng đè nén tiếng khóc trên môi, khóe mắt long lanh tĩnh
lặng rơi xuống một giọt lệ. Tầm mắt mờ nhòa của nàng nhìn về phía nữ
nhân vẫn còn đang hôn mê trên giường, nước mắt lại không thể giữ được mà rơi xuống.
– Tiểu thư…
Bàn tay trắng mịn ngày nào giờ đã
gầy gò biết bao, trên làn da vốn dĩ không chút tì vết giờ lại trở nên
tím tái cùng vô số vết bầm. Khuôn mặt bình lặng của người con gái đó tựa như một tấm tượng thạch vô tâm bất động, vào lúc này điều duy nhất có
thể phán ánh sức sống của nàng chỉ có lồng ngực đang chậm chạp phập
phồng kia.
– Tiểu thư – Liễu Nhi cầm lấy tay trắng nhợt kia áp lên má mình, nước mắt rưng rưng – Liễu Nhi đã không còn ai nữa, người nhất
định… nhất định không được bỏ em.
Người con gái ấy vẫn yên bình
như nước chìm trong giấc ngủ, trên mu bàn tay của nàng đọng xuống một
giọt lệ tròn vạnh, lăn theo ngón tay của nàng rơi xuống đệm giường tạo
thành một đóa hoa nở rộ.
.
.
Trong đêm tối, người con
gái mặc một bộ y phục màu trắng mong manh yên lặng co mình lại trong cái không gian âm u không chút điểm sáng. Thân hình của nàng tĩnh lặng bất
động, giống như không gian u ám xung quanh nàng, cách biệt với thời gian dần trôi của thế giới bên ngoài, đem bản thân thu mình lại trong chính
thế giới của riêng mình không muốn thoát ra.
“ Băng nhi!”
Tiếng gọi quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng, âm thanh mang theo
niềm yêu thương cũng như đau khổ bóp chặt lấy trái tim đang ngủ say của
người con gái ấy.
“ Băng nhi… đừng rời xa ta…”
Giọng nói bập bềnh như gần như xa, hư hư thực thực lôi kéo lấy trái tim nàng. Nàng
ngước mặt lên, trong đôi mắt mịt mù của bóng đêm dường như được tách ra
một khe sáng. Một khung cảnh rất quen thuộc phút chốc hiện ra trước mắt
khiến đáy lòng nàng nhận lấy một cơn đau đớn không biết tên.
Nơi này là phòng của nàng, vẫn nguyên vẹn như lần cuối cùng nàng nhìn thấy.
Trên chiếc giường lớn rủ xuống chiếc màn sa màu tím nhạt, một bóng người
quen thuộc đang nằm trên giường. Người đó dường như giấc ngủ không yên,
chân mày cứng cỏi không ngừng nhíu chặt, trong cơn mơ không ngừng đau
đớn gọi tên một người con gái.
– Băng nhi…
Chỉ hai chữ, đánh thẳng vào trái tim yếu ớt của nàng.
Hơi thở của hắn thấp thoáng men say, ấn đường trên trán không thể che giấu
được nỗi thống khổ trong lòng. Trên hàng mi đang khép của hắn mơ hồ le
lói giọt nước ấm áp, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tấm vải trắng níu giữ
trong vô vọng, khóe miệng không ngừng nỉ non.
Nàng quỳ xuống bên giường, từng ngón tay run rẩy từ khi nào không kiềm được mà vươn ra, tham luyến chạm đến gương mặt hắn.
– Viễn Kỳ…
Sao lại gầy như vậy?!
Nam nhân trên giường mơ màng tỉnh lại, đôi mắt hắn mờ mịt mở ra nhìn đau
đáu vào nữ nhân trước mặt. Nhìn thấy nàng, thần sắc của hắn không có
chút ngạc nhiên nào, trong đôi mắt đau thương dường như ánh lên một nụ
cười đau đớn nhưng mãn nguyện.
– Cuối cùng ta cũng mơ thấy rồi.
Nàng nhìn hắn, đôi mắt dâng lên một màn nước mắt như dung hòa cùng nỗi buồn
không nói nên lời của hắn. Dòng nước ấm áp mặn đắng tan vào trái tim mỗi người, xót xa…
– Nàng là mộng hay là thực? – Hắn mê muội hỏi. Ánh mắt nhìn nàng không dám chớp lấy một lần, giống như sợ rằng chỉ một cái cử động nhẹ nhàng, người con gái trước mặt lại giống như sương mai tan
biến thêm một lần nữa.
Tựa như ảo ảnh của riêng mình hắn.
–
Ta rất nhớ nàng.. – Hắn thì thầm, trong đáy mắt chứa đựng sự dịu dàng
hòa lẫn đau khổ – Nhưng tại sao đến bây giờ nàng mới chịu xuất hiện?
Nước mắt nàng rơi xuống gương mặt xinh đẹp, ngón tay run rẩy mơn man trên bờ má của hắn, tiếng nói mơ hồ của hắn như lưỡi dao sắc nhọn gim chặt vào
trái tim nàng.
– Nàng vẫn còn giận ta sao?
Hắn bất an lo sợ chạm đến tay nàng, bàn tay to lớn chậm chạp giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
– Đừng đi!- Hắn giữ lấy tay nàng, say mê trong hơi ấm dịu dàng chỉ riêng nàng mới có – Ở lại cùng ta… đừng đi nữa được không?
Nàng đau đớn lắc đầu, nước mắt giống như trân châu rơi xuống gò má thanh tú. Thanh âm của nàng run rẩy trong tiếng nấc, mang theo cảm xúc chân thật
đến nghẹn ngào.
– Em yêu chàng.
Người mà em yêu nhất, mãi mãi chỉ có một người là chàng.
Dường như sợ hãi điều gì đó, nam nhân trên giường đột nhiên mạnh mẽ kéo nàng
lại. Hắn vươn người lên đem nhân ảnh của nàng ôm siết vào lồng ngực –
Nàng đừng đi…
– Em…
– Ta yêu nàng, cái gì ta cũng không cần. Tiền tài, địa vị… tất cả ta cũng không cần. – Hắn siết chặt vòng tay –
Chỉ cần nàng ở lại, ta sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì, ta tình nguyện mất tất cả…
Nàng không nói, đôi tay thanh mảnh ôm chặt lấy bờ vai của
hắn. Từng lời từng chữ của hắn như xát muối vào tim nàng, khiến dòng lệ
ấm áp rơi xuống mỗi lúc một nhiều thêm.
– Băng nhi! Những ngày qua ta sống rất khổ sở – Hắn dụi mặt bên cổ nàng – Mỗi ngày đều không thể tìm thấy nàng.
Dù là thực hay là mộng, hắn cũng không tài nào tìm thấy. Cho dù ngày ngày
hắn bị nỗi nhớ tra tấn đến sống dở chết dở, nhưng khi chìm vào giấc ngủ
hắn cũng không thể nào tìm thấy nàng.
Bàn tay khô ấm ôm lấy gương
mặt nàng, thay nàng lau đi hàng nước mắt nóng ấm. Hắn cúi đầu tựa lên
trán nàng thấp tiếng cầu xin – Nàng đừng đi có được không?
Nàng
thương tiếc ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, ngón tay chạm đến từng
đường nét thân thuộc nhẹ nhàng vuốt ve, nhẹ nhàng kéo hắn lại, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Đôi tay hắn giữ lấy eo nàng, kéo nàng lại càng thêm gần. Bạc môi mơn man trên môi nàng như gần như xa, chậm
chạp thấp thoáng run rẩy như lo sợ nàng sẽ biến mất. Cái ôm siết lại
càng thêm chặt, dựa theo cái ôm ghé mình lên người nàng.
Nàng nằm đựa mình trên gối đệm, cánh tay ôm chặt lấy bờ vai của hắn.
Cả hai cứ như vậy ôm nhau cùng thức.
– Băng nhi…
– Vâng.
Hắn dụi nhẹ bên hõm cổ nàng – Ta sợ.
Hắn chống đỡ không nổi, đả kích này đối với hắn thật sự quá lớn. Mỗi ngày
trôi qua đi khi bước vào đình viện mà không có bóng dáng của nàng, mỗi
lần như thế cõi lòng hắn đều bị dày xéo đến mức tưởng chừng như chỉ cần
hô hấp thôi cũng sẽ cảm thấy đau.
Nàng đan ngón tay vào mái tóc
của hắn, im lặng áp má mình lên trán hắn, nước mắt không khắc chế được
mà rơi xuống từng giọt, từng giọt.
– Ta sợ bản thân mình khi tỉnh lại, sẽ không thấy nàng.
Nếu thật sự như thế, hắn biết phải làm thế nào?
Khi không thể nhìn thấy nàng, hắn khao khát đến nhường nào có thể nhìn thấy nàng dù chỉ một lần trong giấc mơ. Khi đã nhìn thấy nàng rồi, hắn lại
phát hiện ra tỉnh dậy là một việc đáng sợ đến nhường nào.
Giống như đem trái tim hắn một lần nữa đập nát.
Đêm dài mãi, những giây phút trôi qua thật chậm tựa như thương xót cho mối
nhân duyên ngang trái, cho đôi uyên ương không thể nào trở thành một
cặp, cho hai trái tim chứa đầy vết thương khao khát được ở gần bên nhau
nhưng lại không được toại nguyện theo mong muốn.
Gió thổi hiu hắt, thấp thoáng có cánh đào phớt hồng bay bay mờ ảo…
Trên chiếc giường lớn, nam nhân kia trong cơn mơ từ từ tỉnh lại. Đôi mắt hắn chậm chạp nhìn sang bên cạnh, mi mắt hắn rũ xuống, khóe môi cong lên
một nụ cười nhợt nhạt.