Kỹ viện lớn nhất trấn Minh Hà, Xuân Hạnh Lầu trong một đêm thay da
đổi thịt. Ai cũng không biết rõ được nguyên nhân. Dưới sảnh đường to
lớn, nam nam nữ nữ vẫn chìm trong men say tửu sắc, tiếng sáo cầm mê đắm
long người. Bỗng nhiên từ trên tầng bay xuống một vạt áo màu đỏ rực.
Cánh áo dài xoay động, hương thơm ngọt ngào bay ra bốn phía khiến người
ta hoa mắt.
Nhan sắc của nàng sắc sảo
đậm tình, lấn áp toàn bộ nữ nhân dưới sảnh đường, khiến một đám người ồn ã cũng lâm vào im lặng sửng sốt.
– Là ai vậy?
Đám nữ nhân
xuân lâu chụm vào nhau xì xầm nhìn mỹ nữ hiên ngang đứng trên bậc đỏ,
khí thế trên người nàng ta đặc biệt mạnh mẽ, dễ dàng đàn áp toàn bộ
không khí trong sảnh đường.
Đào Uyển Nhi nhìn qua một đám người
bên dưới. Nàng đối với lời bàn tán ồn ào ở bên dưới xem như không thấy,
dung nhan sắc sảo của nàng khiến biết bao nam nhân mê luyến cam chịu quỳ xuống hơi nâng lên, hắng giọng nói lớn.
– Xin mọi người yên lặng.
Khi ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía nàng, Đào Uyển Nhi
hài lòng, phía bên trái sảnh đường, đằng sau tấm rèm châu kia có một ánh mắt nóng rực hướng về phía nàng mang đầy giận dữ, ánh mắt của nàng cũng lướt qua một tia lạnh lung không kiên nhẫn, nhưng khóe môi mềm mại đỏ
hồng vẫn cong lên hình bán nguyệt.
– Hôm nay Xuân Hành Lầu có một số công việc rất quan trọng cần đóng cửa sớm, thật mong các vị đại gia có thể hiểu cho.
Một lời nói ra, không gian yên tĩnh mới được hình thành liền lập tức phá vỡ.
– Có chuyện gì vậy?
– Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Bọn họ đêm nào cũng đến đây, từ trước đến giờ đâu có xảy ra vấn đề này. Hơn nữa, đại mỹ nhân lâu lắm mới xuất hiện một lần, sao lại bảo bọn họ rời
đi rồi?
Hiện trường càng lúc càng ồn ào, người nào cũng muốn có được một lời giải thích thỏa đáng mà không ngừng ra sức ép.
– Mỹ nhân! Xuân Hạnh Lầu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lúc này đột nhiên cả sảnh đường chợt im bặt, chỉ thấy trên sân khấu kia,
gương mặt tuyệt sắc của nữ nhân kia thấp thoáng bi thương, làn nước hồ
thu long lanh hơi nước.
– Tiểu nữ cũng không muốn khiến các vị đại gia mất hứng. – Nàng nói một câu lại một câu, vạt tay áo mềm mại như có như không nâng lên lau đi giọt trân châu nơi khóe mắt – Nhưng tiểu nữ
cũng chỉ là nghe lệnh ở trên truyền đạt xuống. Nếu như làm không tốt,
chắc chắn chủ tử của tiểu nữ sẽ trách phạt tiểu nữ.
Nỗi ủy khuất
của nàng nói ra khiến biết bao kẻ say mê bên dưới cảm thấy đau lòng, hận không thể đôi mắt kia mà dâng lên châu ngọc. Lời nói mềm yếu run run
của nàng dễ dàng đem thần trí của đồng loạt nam nhân dưới đại sảnh bắt
mất, đem chúng đồng tan chảy.
Lập tức, bên dưới đồng loạt vang lên những lời nói thương hoa tiếc ngọc, vội vã an ủi nàng.
– Mỹ nhân, nàng đừng khóc.
– Đúng vậy – Một kẻ khác liền hùa theo – Có chuyện gì nàng cứ nói, chúng ta nhất định sẽ tận lực giúp nàng.
– Phải!!!
Đào Uyển Nhi khẽ ngậm ngùi, khăn lụa đưa lên lau đi hạt lệ long lanh nơi
khóe mắt. Nàng yếu đuối nói – Quả thực tiểu nữ rất mong các vị có thể ở
lại, tiếp tục vui chơi. Nhưng ý của chủ tử đã quyết. nếu tiểu nữ làm
không đúng… e là chủ tử của tiểu nữ sẽ không hài lòng. Như vậy… như vậy
tiểu nữ cũng sẽ rất buồn.
Người ta nói, từ cổ chí kim, nữ nhân đã sở hữu một thứ vũ khí chí mạng có thể khiến thiên địa cùng khuynh đảo.
Đó chính là sắc đẹp!
Tuyệt chiêu cao nhất của nữ nhân là gì?
Chính là nước mắt!
Mà giọt nước mắt long lanh nơi khóe mắt xinh đẹp kia lại là từ một mỹ nhân xiêu động lòng người, sức công phá lại càng giống như thủy triều biển
dữ, một loạt đánh gục toàn bộ lũ nam nhân háo sắc bên dưới kia.
Ngón tay thon dài như măng non của nàng khẽ vươn ra cầm lấy ly rượu bằng sứ, hướng về phía trước mỉm cười ngọt ngào.
– Cám ơn các vị đại gia. Ly rượu này, xem nhưu tiểu nữ kính các vị.
Rồi nàng làm thứ động tác xinh đẹp nuột nà nhất, từ từ ngửa cổ uống cạn rượu trong ly.
Đám nam nhân nhìn theo động tác mê người của nàng, nhanh chóng bị trầm mê mà sa bẫy.
– Mỹ nhân đã có lời như vậy, chúng ta cũng sẽ không làm khó nàng nữa.
– Đúng thế, chúng ta bây giờ quay về để nàng dễ bề báo cáo với chủ tử.
– Đúng vậy! Đúng vậy!
Lời nói như liên tiếp lặp lại như vậy, từng tốp người cũng lũ lượt kéo nhau rời đi. Trong đám nam nhân, không ít kẻ vẫn còn lưu luyến ngoái đầu lại ngắm nhìn dung nhan của nàng, mỗi người đều mê say khi nhận được một nụ cười dịu dàng từ đôi môi đỏ mọng đó.
Khách khứa cuối cùng cũng
lui hết, cửa lớn của Xuân Hạnh Lầu cũng dần dần đóng lại. Thời điểm hai
cánh cửa khép vào nhau, mỹ nhân trên bậc cũng dần thay đổi. Đôi mắt của
nàng sắc sảo lạnh lùng, khóe môi mềm mại nâng lên một nụ cười như có như không.
Sự quyến rũ mê hoặc của đệ nhất kỹ nữ lui đi, sự sắc sảo của nàng cũng phủ lên một lớp băng lạnh.
Nam nhân…
Người đã đi hết, đám nữ nhân dưới sảnh đường không nhịn được mà tụm lại với
nhau bắt đầu nghi vấn. Nhưng khí thế mạnh mẽ của nữ nhân trên bục kia
khiến các nàng không dám mở miệng hỏi nhiều, cuối cùng chỉ có thể hướng
về phía nhau không ngừng xầm xì bàn tán.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Nhìn xuống đám nữ nhân đã nhịn không được mà nhốn nháo, đáy mắt của Đào Uyển Nhi lại càng thêm lạnh. Tiếng tranh luận càng lúc càng không kiêng dè
gì, Đào Uyển Nhi cũng dần trở nên mất kiên nhẫn.
– Câm miệng lại.
Thật ồn ào, người không biết còn tưởng bên dưới này còn tiếp khách chưa dừng đấy.
Đào Uyển Nhi lướt mắt qua các nàng, nói xuống một câu – Xuân Hạnh Lầu bắt đầu từ đêm nay, chính thức đổi chủ nhân.
– Cái gì?!!
Bên dưới đồng loạt hô lên. Đây rốt cuộc là có chuyện gì hả? Đổi chủ nhân?
Quế ma ma đã bán lại Xuân Hạnh Lầu rồi sao? Vậy các nàng phải làm sao?
Còn nữa, chủ nhân Xuân Hạnh Lầu rốt cuộc là ai?
Lại nhìn nữ nhân toàn thân diễm lệ trước mặt, các nàng không khỏi hoang mang suy nghĩ.
Không lẽ… là người này sao?
Nàng ta… nàng ta rõ ràng là Mai Quế…
Mai Quế… không phải đã chết từ 3 năm trước rồi hay sao ?
Một bóng dáng màu tím đi ra, ánh mắt chiếu thẳng về phía Đào Uyển Nhi không chút nhượng bộ hay sợ hãi, chỉ tràn ngập ganh tị cùng phẫn hận.
– Tại sao ngươi lại quay về đây ?
Lời nói chói tai như vậy, khiến Đào Uyển Nhi không khỏi nhíu mày. Nàng nhìn về phía người vừa thốt lên thanh âm, khóe môi xinh đẹp gợn lên một nụ
cười khinh miệt.
– Thế nào ? Có phải nhìn thấy ta, ngươi cảm thấy rất vui không ?
Nữ nhân áo tím cắn chặt môi, bàn tay nắm chặt trong gấu áo không biết từ
khi nào đã đau nhói lên. Ả nhìn chòng chọc vào Đào Uyển Nhi, gần như là
nghiến răng mà truy vấn.
– Ngươi không phải là đã bỏ trốn rồi sao ? Bây giờ ngươi còn dám quay lại ?
Bỏ trốn ?
Lời này lọt vào tai khiến Đào Uyển Nhi bất giác cười lạnh. – Ngươi có vẻ rất quan tâm đến ta nhỉ ? Lam Ngọc !
– Ngươi rõ ràng…
– Ngươi câm miệng ! – Đào Uyển Nhi không kiên nhẫn quát một tiếng, đem
lời nói của nữ nhân kia cắt ngang, lời nói của nàng sắc bén như đao
kiếm, tuyệt không lui lại cho kẻ trước mặt một đường lùi nào – Ý thức
thân phận của ngươi. Ta nói cho ngươi hay, đừng chọc giận đến ta. Nếu
ngươi dám, ta sẽ khiến cho ngươi hối hận cũng không kịp.
Nữ nhân
tên Lam Ngọc tức giận cắn môi. Ngày hôm đó, chính ả đã nhìn thấy tiện
nhân này ngã xuống vách núi. Vốn dĩ là một kẻ đã chết 3 năm, tại sao hôm nay đột nhiên lại hiên ngang xuất hiện ở nơi này chứ ?
Tiện nhân này không chết!
Không chết !
Đào Uyển Nhi cũng lười để ý đến nàng ta. Nàng hừ lạnh một tiếng rồi nhìn
xuống đám nữ nhân bên dưới, lời nói thốt ra tựa như mệnh lệnh.
– Tất cả đi nghỉ, mọi việc sáng mai chủ tử sẽ có phân phó.
– Khoan …
Vẫn có người muốn đặt lời nghi vấn nhưng lập tức bị ánh mắt lạnh lùng của
Đào Uyển Nhi làm lùi trở lại. Các nàng bây giờ dù có hoang mang thì cũng đâu có làm được gì, cũng chỉ là cá nằm trên thớt chờ người ta đến xử
lý. Nữ nhân trước mặt này dường như không phải là người dễ chọc, thậm
chí còn có chút đáng sợ. Các nàng vẫn là nên im lặng nghe theo thôi.
Đám nữ nhân cứ như vậy lui xuống hết, kể cả Lam Ngọc dưới ánh mắt hờ hững
lạnh nhạt của Đào Uyển Nhi cũng phải cắn răng thu liễm trở lại, tức giận xoay người quay về phòng của mình.
Ánh mắt của Đào Uyển Nhi nhìn
về phía một người trong đám nữ nhân đó, ánh mắt của nàng ta đăm chiêu
suy tư, nhưng lại mang theo vài phần vui mừng. Đào Uyển Nhi im lặng gật
đầu ra hiệu cho nàng ta, nữ nhân đó dường như cũng hiểu ám hiệu của
nàng, gật nhẹ đầu rồi trở về phòng mình.
Đại sảnh cuối cùng chỉ
còn mỗi Đào Uyển Nhi. Lúc này Liễu Nhi cũng hào hứng từ trên lầu đi
xuống, nhìn hiện trường được thu dẹp sạch sẽ không khỏi đối với vị tỷ tỷ trước mặt nảy sinh lòng thán phục từ tận đáy lòng.
– Uyển Nhi tỷ tỷ ! Tỷ giỏi thật, tỷ nói có phương pháp đuổi tất cả họ đi, quả nhiên không ngoa tý nào.
Mới có một lát đã quét sạch không còn một mống !
Đào Uyển Nhi nghe nàng nịnh nọt không khỏi bật cười, búng nhẹ một cái lên
trán Liễu Nhi giễu cợt – Ta cũng không có ngốc như muội.
Bị búng
đau, Liễu Nhi kêu oái một tiếng xoa xoa cái trán, nàng chu cái môi lên
tỏ vẻ không phục. Lại nhìn dáng vẻ yêu mị của Đào Uyển Nhi từ đầu đến
chân, dù bản thân là nữ nhân đi nữa, nàng cũng không khỏi thở dài mà khẽ than – Nhìn tỷ xem, yêu tinh chắc cũng chỉ được đến như vậy thôi.
Thế nào là sắc đẹp hại nước hại dân, đại khái chính là như thế này đó.
Đẹp, đẹp đến mức yêu nghiệt luôn.
Thực là tội lỗi ~~~
– Đừng có nói nhảm nữa, tiểu thư ở đâu rồi ?
– Tiểu thư ? Người đi nghỉ rồi. Tiểu thư bảo muội sáng mai quay trở lại
khách điếm lấy đồ. Chúng ta sẽ ở đây. Muội đang muốn đi luôn bây giờ.
– Được, ta đi với muội. – Đào Uyển Nhi lập tức thoải mái.
Nhưng ngược lại, Liễu Nhi lại chần chờ lắc đầu không chịu.
Đào Uyển Nhi đối với ánh mắt của Liễu Nhi nhăn mặt nhíu mày.
– Muội đây là cái biểu tình gì ?
Liễu Nhi cắn môi không cho ý kiến. Cho xin đi, cái bộ dạng này của tỷ tỷ mà
ra đường, không phải là sẽ đem một đám nam nhân theo đuôi hay sao. Nói
đi cũng phải nói lại, Uyển Nhi tỷ tỷ ra đường như thế này, so với yêu
tinh nửa đêm đi hấp dẫn nam nhân để hút dương khí thật chẳng khác nhau
là mấy. Tốt nhất vẫn là không nên đi với tỷ ấy thì hơn.
Nàng cười
vô tội – Muội đi một mình được rồi. Dù sao khách điếm cũng ở gần nơi
này, nếu tỷ rảnh rỗi như vậy, hay là đi sắp xếp phòng ngủ giúp muội một
chút đi.
Còn dám sai vặt nàng ?
Đào Uyển Nhi trợn mắt, nhưng nàng chưa kịp mở miệng giáo huấn, tiểu nha đầu kia đã nhanh chân nhanh
tay chuồn mất. Đến cuối cùng nàng cũng không còn cách nào thở dài, xoay
người đi lên lầu trên.
Sắp xếp thì sắp xếp. Nha đầu kia, xem như muội tốt số !
.
.
Gió đêm mỗi lúc càng thêm lạnh, đung đưa vạt áo trắng tinh khiết của nàng.
Bóng lưng nàng đứng lặng bên cửa sổ như một bức tranh đẹp đẽ, ánh mắt
nàng xa xăm tìm đến vầng trăng sáng trên cao. Trong bóng đêm bao trùm
lấp lánh ánh sáng bạc, ẩn hiện một tấm cánh trắng đang dang rộng, chao
lượn hướng về phía nàng mà bay đến, bóng dáng màu trắng được phủ lên một lớp sáng bạc vụt qua dưới ánh trăng.
– Phi Nhi. – Hàn Băng Băng lên tiếng gọi, cánh tay vươn ra đón lấy.
Phi Nhi chao lượn một vòng, chiến vòng bạc khảm ngọc trên chân nó dưới ánh
trăng lóe sáng. Động tác của nó thuần thục nhanh chóng đáp xuống tay
nàng, cái mỏ thả xuống cho nàng một chiếc túi gấm.
– Giỏi lắm !
Hàn Băng Băng cười nhẹ tán thưởng, hài lòng lấy từ trong người một gói hạt
đưa cho Phi Nhi. Con chim trắng rất mau lẹ cắp lấy đồ ăn trên tay nàng,
không cần nàng giúp mà tự mò mẫm mở túi, tự mình hưởng thụ vô cùng sung
sướng.
– Còn chuyện đó thì sao ?
– Quác… – Phi Nhi kêu nhỏ
một tiếng, chớp mắt như trả lời rồi lại cúi xuống. Đối với cái túi hại
khô tiếp tục chiến đấu hăng hái.
– Ngoan ! – Sau khi tiến vào trấn Minh Hà nàng đã sai Phi Nhi quay lại Đào Hoa Cốc, ngay trong đêm mang
trở về một túi giấy vàng rắc lên mộ của bà bà. Khi nàng còn ở trong cốc
không có phương pháp nào thì bỏ qua cũng được, nhưng khi ra ngoài, việc
đầu tiên nàng nghĩ đến chính là điều này. Bản thân nàng, Liễu Nhi hay
Uyển Nhi đều chưa thể quay về, vậy không có cách nào khác ngoài giao cho Phi Nhi.
Nàng nhìn Phi Nhi mau lẹ cắn hết hột này đến hột khác,
không để ý vuốt nhẹ lên cái đầu trắng nhỏ của nó – Phi Nhi, nơi này giờ
đây đã là của chúng ta rồi.
Nhưng dù là vậy, họ cũng không thể lưu lại nơi này quá lâu.
Nàng chọn Xuân Hạnh Lầu, một phần là vì muốn giúp Đào Uyển Nhi, phần còn lại là muốn từ Xuân Hạnh Lầu làm nên một mạch tin tức thuộc về mình.
Từ trước đến nay không phải vẫn có câu : Nơi sở hữu thông tin nhanh chóng và phong phú nhất, chính là thanh lâu hay sao.
Nàng cần phải đem vài chuyện điều tra một chút, nếu cảm thấy thật sự cần
thiết, nàng có thể suy nghĩ đến việc đưa ra một cái giá đến Thiên Cơ Các để mua thông tin.
Phi Nhi cuối cùng cũng ăn xong gói đồ ăn mà Hàn Băng Băng đưa cho, nó thỏa mãn rung rung đuôi. Vô cùng tự nhiên tìm đến cái ổ của mình ngồi vào, hướng về phía nàng kêu nhẹ một tiếng. Nó biết
rõ cái ổ này là do chính nàng chuẩn bị cho, liền cực kỳ thỏa mãn mà cuộn người nằm xuống nhắm mắt lại.
– Được ! Em nghỉ ngơi đi.
Bay suốt cả một ngày, hẳn là cũng đã mệt rồi.
Cả phòng chẳng bao lâu rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Hàn Băng Băng nhìn
qua bầu trời đêm, trong đôi mắt đen chảy qua một nỗi thương nhớ không
thể nói rõ.
Hôm nay gặp phải tên nam nhân háo sắc trên đường kia,
khiến nàng nhớ lại một quãng thời gian xinh đẹp trong quá khứ. Cũng
trong một trường hợp như thế, có một vòng tay mạnh mẽ của một nam nhân
ôm chặt lấy vòng eo nàng, an toàn biết nhường nào. Người đó ghé sát bên
tai nàng, thì thầm những lời nói yêu thương sủng ái.
Ai đã nói rằng : Thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất để quên đi.
Nhưng tại sao đối với nàng, mọi thứ lại khác biệt như vậy ? Mỗi ngày, thời
gian lặng lẽ trôi qua. Quãng thời gian nàng rơi xa hắn cũng ngày một
nhiều thêm, nhưng lại chỉ khiến nàng càng thêm nhớ hắn.
Mỗi khi bốn bề tĩnh lặng, nàng sẽ lại nhớ đến hắn. Tất thảy đều ào ạt như thủy triều, từ từ tái diễn trong đầu nàng.
Nàng nhìn vào bầu trơi đêm, lặng lẽ lấy màn đêm làm giấy, tâm trí từ từ vẽ
lên đường nét tuấn tú dịu dàng của người ấy. Đôi mắt phượng của người ấy vẫn luôn lấp lánh ý cười nhìn nàng tràn đầy yêu thương cùng dung túng,
bạc môi mỏng luôn cong lên, nở một nụ cười dịu dàng mà chiều chuộng. Hắn có mái tóc đen dài, cơ thể cao lớn mạnh mẽ mang theo mùi hương trầm
hương quen thuộc luôn vây quanh bảo vệ nàng…
« Viễn Kỳ ! Chàng có biết không ?
Hôm nay em lại đến thanh lâu rồi. »
Nếu hắn biết được chuyện này, hàng chân mày mạnh mẽ kia nhất định sẽ cau
lại thật chặt, biểu tình vừa tức giận vừa bất đắc dĩ mở miệng mắng nàng
vô pháp vô thiên không chút quy củ.
Hắn vẫn luôn như vậy, dù nàng
có quậy phá náo loạn đến nhường nào, dù có tức giận đến mức gầm thét
nhưng lại ngay lúc đó cố gắng ghìm trở lại, vừa tức giận vừa không có
biện pháp nhìn nàng. Nàng biết rõ, hắn thương tiếc nàng, dù là mở miệng
mắng nàng cũng không nỡ, mắng được vài lời cuối cùng vẫn hết cách kéo
nàng vào lòng vừa ôm vừa mắng, khiến nàng mười lần đều mười lần ở trong
ngực hắn vừa nghe vừa giả bộ nghe lời, trong lòng thì lại cười trộm như
con mèo hư.
Một hơi thở nhẹ nhàng phả ra. Nhớ đến hắn, khóe môi của nàng không có ý thức mà từ từ nâng lên.