Băng Tuyết Hoa

Chương 93: Món hàng chốn hồng nhan (Thượng)



Bóng nắng đã xế chiều, đường phố cũng bắt đầu vắng vẻ hơn. Hàng Băng Băng vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra được một chuyện quan trọng

– Có chuyện gì vậy? – Tần Viễn Kỳ để ý được sự khác thường của nàng không khỏi mở miệng hỏi.

– Em quên mua chong chóng cho Diễm Tuyết tỷ tỷ rồi!

Diễm Tuyết tỷ tỷ mấy ngày hôm nay đều bị Đoàn tướng quân đích thân giám sat ở trong Bạch tướng phủ, sớm đã bị đè nén đến mức phát hỏa, liền nhờ nàng mua vài thứ đưa đến cho tỷ ấy tiêu khiển, tránh cho việc tỷ ấy bị nhốt trong tướng phủ buồn chán đến mức tức chết.

Vốn dĩ nàng đã nhớ kỹ chuyện này như vậy, đến cuối cùng lại quên bén đi mất.

– Tiểu thư ! – Liễu Nhi cũng nhớ ra, nàng cũng quên mất tiểu thư hôm nay xuất phủ còn phải đồ cho Bạch tiểu thư – Để em đi mua.

– Khoan đã. – Minh Vũ vội giữ Liễu Nhi ở lại. Nha đầu này chạy cả ngày như vậy vẫn chưa thấy mệt hay sao? – Muội đứng ở đây, để huynh đi mua giúp muội.

– Ta đi cùng ngươi! – Tần Viễn Kỳ nói vọng theo, một tay kéo Hàn Băng Băng dính sát vào mình cẩn thận nhắc nhở – Còn nàng, ở yên chỗ này chờ ta có biết không?

Hàn Băng Băng cẩn thận gật đầu.

– Ngoan lắm!

Hắn hôn vội lên trán nàng rồi đi theo Minh Vũ nhanh chóng đi khất. Bóng lưng của hắn biến mất sau ngã rẽ, Hàn Băng Băng mới hoàn hồn trở lại. Hai má nàng nóng bừng lên thấp giọng khẽ mắng một tiếng.

Tên nam nhân đó lại dám ngang nhiên hôn nàng ngay giữa phố. Thật quá… quá…

Liễu Nhi đứng bên cạnh Hàn Băng Băng không chút e dè che miệng cười khúc khích. Tiểu thư của nàng và Vương gia đúng là quá ngọt ngào rồi!!

– Em còn cười? – Khuôn mặt nàng đỏ bừng. Hắn thật sự dám lộng hành giữa chốn đông người như vậy. Cũng may bây giờ cũng đã là xế chiều đường phố vắng vẻ không mấy ai để ý. Chứ nếu không, bảo nàng phải trốn đi đâu đây chứ hả?

– Tiểu thư! Tiểu thư nói xem… ưm… – Một bàn tay đen chộp tới bịt chặt miệng Liễu Nhi lại, mê hương được tẩm trong khăn ẩm xộc thẳng vào mũi khiến Liễu Nhi khiếp sợ giãy dụa rồi mê đi, bất tỉnh ngã xuống đất.

– Liễu Nhi! – Hàn Băng Băng hốt hoảng kêu lên, bản thân dần dần bị một đám người lạ mặt dồn lại từng bước một. Nàng hít một ngụm khí lạnh. – Các người là ai?

.

.

– Băng Nhi! – Tần Viễn Kỳ khi quay trở lại, xung quanh đã không còn bóng người quen thuộc nữa.

Hắn nhíu mày thật chặt. Không phải hắn đã dặn dò rất kỹ hay sao, nha đầu này lại trốn đi đâu rồi?

– Vương gia, xung quanh đều không thấy người. – Minh Vũ đăm chiêu nhìn quanh tìm kiếm. Không chỉ có Hàn Tiểu Thư, Liễu nhi cũng không thấy dạng.

Một ánh sáng lóe lên trong đám cỏ cây, Minh Vũ lập tức chạy đến nhặt lên. Vật cầm trong tay, Minh Vũ liền bị suy đoán trong lòng làm hoảng hốt một trận.

– Vương gia! Trâm của tiểu thư…

– Sao? – Tần Viễn Kỳ vội vàng cầm lấy. Đây là thanh bạch ngọc trâm mà hắn đã tặng nàng, Băng Nhi vẫn luôn cài nó trên tóc. Tại sao bây giờ nó lại nằm ở đây?

Một nỗi bất an phình to lên rồi nghẹn cứng nơi lồng ngực hắn. Băng Nhi của hắn không phải là người không giữ trữ tín, nhưng giờ lại không thấy tăm tích của nàng. Có khi nào…

Có khi nào nàng xảy ra chuyện rồi không?

– Hồi phủ! – Hắn hô lớn. Hắn phải đi tìm nàng, nhất định hắn phải tìm ra nàng. Linh cảm mãnh liệt trong lòng nói cho hắn biết, bảo bối của hắn đang gặp nguy hiểm.

Hắn không thể để bất cứ chuyện gì xảy ra với nàng được.

Vương phủ lại tiếp nhận thêm một trận bão tố.

Tần Viễn Kỳ khoác áo choàng lên người lớn tiếng ra lệnh – Minh Vũ, Huyền Ảnh, hai ngươi quay về điều động gia nhân cùng binh lính trong Vương phủ đi tìm.

– Thuộc hạ tuân mệnh!

– Phải cật lực tìm kiếm – Hắn không ngừng ra chỉ thị, ánh mắt dường như càng lúc càng trở nên u ám hơn – Dù có phải lật tung cả Bắc Thành này lên thì cũng phải đưa nàng về cho ta.

Rốt cuộc là kẻ nào to gan lớn mật dám bắt nàng đi ngay trước mắt của hắn như thế?!

Là kẻ nào?

.

.

Trong một căn phòng kín, bạch y nữ tử yên lặng nằm trên chiếc giường gấm. Hàng mi cong của nàng mơ hồ rung động, muốn mở mắt nhưng lại không thể. Đột nhiên nhận ra rằng toàn thân mình không có bất kỳ nơi nào có khí lực, giống như cơ thể không hề thuộc về nàng, nặng nề như bị một khối đá lớn đè lên.

Lòng nàng mơ hồ lo lắng, bên tai lại loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện.

Tiếng nói vừa đỏng đảnh lại oang oang của một nữ nhân lớn tuổi xì xào – Chi Hương! Con tìm ở đâu về đứa con gái xinh đẹp thế này vậy?

– Con gặp nàng ta ngày hôm nay, đó là con gái của một vị thương gia ở Kinh Thành. Gia đình nàng ta bị sơn tặc giết hết nên mới lưu lạc đến Bắc Thành này. – Lời nói của nàng ta vừa âm nhu vừa kín kẽ – Ma ma cứ yên tâm đi, rất an toàn.

– Vậy sao? – Người được gọi là ma ma kia hiển nhiên là rất vui vẻ với thông tin này, luôn miệng khen ngợi người mang tên Chi Hương kia – Chi Hương! Con làm tốt lắm, lần này ma ma nhất định sẽ thưởng cho con.

Chi Hương ngoan ngoãn vâng dạ, lại tiếp tục nói – Ma ma, nếu ma ma lo lắng, hôm nay không phải sẽ mở ra hội đấu giá hay sao?

Ý tứ của nàng ta vô cùng rõ ràng.

– Chúng ta đem nàng ta ra đấu giá, nhất định sẽ thu về được một món hời lớn.

– Ý kiến hay! – Ma ma vỗ đùi đánh đét một cái – Vẫn là Chi Hương thông minh, sao ma ma lại không nghĩ ra chuyện này cơ chứ.

Với dung nhan tuyệt thế hiếm có khó tìm thế này, nhất định sẽ kiếm về cho mụ rất nhiều, rất nhiều tiền. Hahaha

Tiếng cười hả hê khoái chí đó khiến thiếu nữ nằm trên giường đổ một trận mồ hôi lạnh. Tâm trí của nàng hoàn toàn thanh tỉnh nhưng lại càng lúc càng sợ hãi…

Nàng bị đám người trong thanh lâu bắt cóc.

Chi Hương? Chi Hương?

Nàng ta không phải là người đã khiêu khích nhìn nàng trong đám nữ nhân tiến đến bắt chuyện Viễn Kỳ ngày hôm nay hay sao? Sao nàng ta lại bắt cóc nàng thế này?

Còn có đấu giá trong đêm nay?

Hàn Băng Băng hoảng hốt trong lòng. Họ định bán nàng đi? Những người đó muốn đem nàng ra bán đấu giá?

Làm sao có thể…?

– À phải rồi! Còn con nha đầu kia con tính thế nào?

Nha đầu? Là Liễu Nhi?

– Con bé đó đang được nhốt ở nhà kho phía sau, ma ma muốn xử trí thế nào?

Giọng nói của ma ma mang đầy tính toán – Cứ giữ nó lại, trông cũng không tệ, sau khi bán đi con nhóc trong phòng đi thì hãy bán nó.

Tiền ở ngay trước mặt ngu gì không kiếm chứ!

– Vâng! – Chi Hương đồng thuận – Tất cả đều theo ý của ma ma.

– Được! Người đâu! – Ma ma cao giọng gọi lớn, nhanh chóng phân phó xuống hạ nhân – Các ngươi mau vào tắm rửa thay đồ chuẩn bị cho nha đầu này đi.

Đêm nay sau khi bán nha đầu này đi, mụ nhất định sẽ phát tài lớn rồi.

Tiếng nói chuyện bên ngoài mất đi, cửa phòng vang lên tiếng mở cửa, thân thể vô lực của Hàn Băng Băng cũng đột nhiên bị người ta nắm lấy, tùy ý sắp đặt.

Hàn Băng Băng tuyệt vọng giãy dụa.

Viễn Kỳ…

.

Liễu Nhi bị nhốt trong nhà kho tối tăm lúc này cũng mơ màng tỉnh lại, ngón tay nàng nhúc nhích thật nhẹ, cặp chân mày lá liễu nhăn chặt muốn tỉnh giấc.

– Này! Ma ma nói sẽ đem nha đầu này xử lý thế nào?

– Còn thế nào nữa, đương nhiên là đợi vài hôm nữa rồi bán đi, nếu không thì để nó tiếp khách.

Cái gì?

Liễu Nhi hoảng sợ mở lớn mắt.

– À! Còn có mỹ nhân bạch y kia nữa. – Giọng nói thô lỗ của tên gia nô không khỏi có vài phần thèm thuồm – Nhan sắc đó đúng là tuyệt phẩm.

Thân hình nhỏ bé của Liễu Nhi bất giác cứng lại. Họ… họ đang nói đến tiểu thư của nàng sao?

Tiểu thư của nàng thế nào rồi?

– Đừng có mà mơ tưởng vô ích, đêm nay Xuân Hạnh Lầu có cuộc đấu giá, ma ma sẽ mang nàng ra ta đấu giá trên sảnh đường. – Tiếng nói của kẻ kia mang đầy mỉa mai – Nếu ngươi có ngân lượng thì hãy nghĩ đến chuyện đó.

Mà với nhan sắc đó, nếu chỉ là ngân lượng bình thường e rằng cũng không thể đủ được.

Phải là hoàng kim.

Người nọ thở dài một tiếng, lời nói tràn đầy nuối.

– Thật là đáng tiếc.

Tiếng trò chuyện của họ mỗi lúc một xa, Liễu Nhi cắn chặt môi run rẩy siết bàn tay lại. Cơn đau đớn nhói lên khiến nàng càng thêm thanh tỉnh, gắng sức vực dậy thân mình.

Các nàng bị bắt cóc đến Huyền Lâm Viện. Đám người đó muốn đưa tiểu thư của nàng ra để đấu giá, đấu giá?

Họ muốn bán tiểu thư của nàng.

Toàn thân Liễu Nhi lạnh toát vì hoảng sợ. Nàng và tiểu thư bị bắt đem đến thanh lâu, ngay hôm nay chúng lại muốn đem tiểu thư của nàng bán cho tên nam nhân vô sỉ háo sắc lại có tiền …

Chuyện đó không thể được!

Tuyệt đối không thể!

Hơi thở của Liễu Nhi càng lúc càng dồn dập, nàng ép mình cắn chặt bờ môi của mình đến mức bật máu, cố gắng lấy lại chút thanh tỉnh đem bản thân mình thoát ra ngoài.

Nàng phải trốn đi, nàng phải trốn khỏi đây để tìm Vương gia và Minh Vũ ca ca. Họ nhất định là đang tìm mọi các để tìm tiểu thư và nàng. Lúc này chỉ có tìm được Vương gia thì mới có thể cứu được tiểu thư của nàng.

Nếu không… tiểu thư của nàng sẽ gặp nguy hiểm mất.

.

.

Khách quý của Hồng Phấn Lâu hôm nay được gửi đến một thiệp đỏ báo tin. Đêm nay Hồng Phấn Lâu sẽ đưa ra một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Ma ma của Hồng Phấn Lâu đêm nay sẽ đưa nàng ta lên thượng đài, chỉ cần là người có tiền chịu đưa ra cái giá cao nhất, mỹ nữ đó liền thuộc về người đó.

Vì thế, đêm nay Hồng Phấn Lâu đặc biệt vô cùng nhộn nhịp. Không ít những thương gia cũng như phú hào có danh tiếng đều hội tụ ở đại sảnh náo nhiệt. Kẻ có tiền thì đến mang theo ý niệm cạnh tranh rất rõ ràng, còn kẻ không có tiền thì lại hội tụ để có được cơ hội nhìn ngắm giai nhân.

Trống kêu lên một tiếng, ma ma của Hồng Phấn Lâu mặc một bộ trang phục màu vàng đon đả đi xuống lầu. Mụ nở nụ cười niềm nở với gương mặt mập mạp được trang điểm sặc sỡ cất tiếng chào mừng.

– Xin chào các vị đại gia, nhìn các vị đại gia tề tựu đông đủ thế này thật là phúc khí của Hồng Phấn Lâu. Đêm nay ta sẽ đem đến cho các vị đại gia một đóa hoa tuyệt sắc để các vị thỏa lòng thưởng lãm.

– Ma ma! – Vài người trong số họ đã bắt đầu không còn kiên nhẫn – Mỹ nhân ở đâu? Mau gọi ra đây để mọi người được đại khai nhãn giới chứ.

– Các vị đại gia đừng nóng vội. – Mụ cười đon đả – Người không phải là đã mang đến ngay trước mặt các vị đại gia rồi hay sao!

Mụ đưa tay ra hiệu, một nha hoàn liền nhanh chóng bước lên trên bục kéo tấm lụa đỏ xuống. Nơi chiếc cột lớn buộc chặt lấy một thân hình mềm mại của một nữ nhân. Thời điểm nhan sắc của nàng được lộ diện dưới ánh sáng, cả sảnh đường điều vang lên tiếng trầm trồ.

Đẹp!

Thật sự là quá đẹp!

Mái tóc đen dài của nàng được vấn hờ lên thả xuôi, vừa đủ hé ra gương mặt nhỏ nhắn. Mắt phượng mày ngài, bờ môi hồng thắm, dung nhan mê đảo lòng người khiến bao người ngỡ ngàng như đang chìm trong giấc ngủ thật sâu khiến đường nét trên gương mặt của nàng càng thêm dịu dàng. Hồng sam đỏ sẫm ôm lấy thân thể xinh đẹp của nàng, chất vải mỏng manh dường như trong suốt ấy đem những đường cong mỵ hoặc kia mơ ảo như ẩn như hiện, lấp ló chiếc yếm thêu màu trắng.

Thân thể yêu kiểu của nữ nhân bị giữ chặt trên cột, hangfmi cong vụt rung động mơ màng hé mở. Cơ thể không mang theo một chút sinh lực khiến nàng càng thêm mệt mỏi. Không khỏi mê man, rốt cuộc họ đã cho nàng uống thứ thuốc gì vậy?

– Các vị đại gia, mỹ nhân như hoa thế này có thuộc về các vị đại gia hay không, điều này phải nhờ vào sự rộng rãi của các vị rồi. – Mụ phất khăn nói lớn – giá khởi đầu là 5 vạn lượng, xin mời các vị!

Hàn Băng Băng chấn động trong lòng. Họ đã bắt đầu đem nàng ra đấu giá rồi ư?

Miệng nàng cố thử phát ra phát ra thanh âm, lúc này mới phát hiện… tiếng nói của nàng cũng mất rồi…

Thế này là thế nào?

Mặc cho lòng nàng xáo trộn, bên dưới đám nam nhân huyết khí sôi trào, khí thế như hổ rình mồi bắt đầu đưa ra số ngân lượng.

– 6 vạn lượng!

– 7 vạn!

– 10 vạn!

– Các vị đại gia thật là sôi nổi mà! – Ma ma vui sướng tiếp tục hô to gọi lớn – Còn có vị đại gia nào ra giá cao hơn không?

Tiếng nói sang sảng bên dưới vang lên một cách vô cùng rõ ràng.

– 15 vạn lượng!

– Còn có ai nữa không? – Mụ mừng rơn trong lòng. Đêm nay mụ nhất định sẽ phát tài.

Sau một hồi trầm trồ bàn tán xì xào, bỗng nhiên có một nam nhân cao lớn thô kệch đập bàn hô lớn.

– 20 vạn lượng!

Lời kẻ nói ra, bên dưới bất chợt ồn ào hẳn lên. Nhưng đến khi kẻ đó nói ra hai chữ cuối cùng, cả sảnh đường liền rơi vào im lặng trong chốc lát.

– Hoàng kim!

20 Vạn lượng hoàng kim?

Là hoàng kim đó!!

Mọi người không khỏi nhìn về phía nam nhân có vẻ mặt thô kệch hung tàn đó mà e ngại. Ở một góc của đại sảnh, bóng dáng yểu điệu của một nữ nhân như ẩn như hiện sau tấm màn sa đính trân châu. Nàng ta nhìn chòng chọc vào thiếu nữ khuynh thành khoác trên người một dải hồng y bắt mắt kia, trong đáy mắt tràn đầy ghen ghét cùng tàn độc.

Tất cả là tại nữ nhân đó mới khiến hắn không tới Hồng Phấn Lâu này nữa.

Chính nàng ta khiến hắn không tìm đến nàng nữa.

Nàng chỉ cần phá hủy nàng ta, chỉ cần nàng ta bị hủy hoại, hắn nhất định sẽ ghét bỏ nữ nhân dó mà sủng ái nàng như trước.

Vậy nên, đừng oán trách ta độc ác…

Tất cả, đều là lỗi của ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.