Băng Tuyết Trong Ngày Hè

Chương 10



Mau tan tầm, Tư Băng chuẩn bị về nhà để đưa chị ra ngoài ăn cơm. Không còn cách nào khác, ai kêu mình kiên quyết thúc đẩy chuyện của ba và má Lý, kết quả hai vị lão nhân gia đã đi du sơn ngoạn thuỷ, chỉ còn mình và chị ở nhà, những cái khác thì còn đỡ, chứ ăn cơm lại là một vấn đề lớn. Má Lý sợ mình và chị vào nhà bếp gặp chuyện không may, nên cấm mình và chị đến gần nhà bếp, mình bình thường nấu mì đều phải có chị canh chừng. Hiện tại đành phải ra ngoài ăn, mình thì không sao chỉ sợ chị ăn mãi sẽ ngán, nhưng bản thân lại quá bận nên không có thời gian học nấu ăn. Vì thế đã dẫn chị đi đủ loại nhà hàng với món ăn biến đổi đa dạng, lần này nghe nói có nhà hàng Thái Lan có vẻ ngon, đang chuẩn bị tan tầm sẽ cùng với chị đi đến đó.
"Hạ tổng, có vị tiểu thư nói muốn gặp chị." Tiểu Hi vào văn phòng Hạ tổng thì thấy Tư Băng đứng ở cửa sổ, đang xuất thần nhìn phương xa, cô biết Tư Băng nhất định đang suy nghĩ sẽ dẫn chị đi đâu ăn cơm.
Mấy ngày nay trước giờ về Tư Băng đều đứng thẫn thờ bên cửa sổ, Tiểu Hi cảm thấy kì lạ, nên đã hỏi sự tình, không nghĩ tới Tư Băng vì suy nghĩ phải dẫn chị đi đâu ăn cơm mà buồn rầu. Vì thế công việc nhiều nhất của Tiểu Hi hiện tại là sưu tập các nhà hàng nổi tiếng cùng với món ăn đặc sắc. Hôm nay còn giới thiệu cho Hạ tổng một quán ăn Tứ Xuyên nổi tiếng món cay, nhưng ai ngờ Mô Tuyết không thể ăn cay. Điều này làm cho Tiểu Hi rất kì quái, Hạ tổng rất thích ăn cay, vốn tưởng rằng Mộ Tuyết cũng sẽ thích. "Bất quá Tư Băng nhất định sẽ nhân nhượng Mộ Tuyết." Tiểu Hi có chút đau lòng nghĩ.
"Mời cô ấy vào đi." Tư Băng vẫn đang trong trạng thái mơ màng, sau khi trả lời xong thì tiếp tục đứng đó ngẩn người, lại đột nhiên bị một người từ phía sau ôm lấy.
"Băng." Âm thanh quen thuộc khiến thân thể Tư Băng chấn động.
Trong khoảng thời gian này nhiều chuyện xảy ra cư nhiên quên chuyện cô ấy về nước, càng miễn bàn đến chuyện liên lạc, quả nhiên nghe được oán giận, "Băng không phải đã hứa sẽ liên lạc mình sao? Mình chờ cậu gần một tháng, tại sao nói chuyện không tính toán gì hết, muốn mình chủ động tới tìm cậu ah."
"Trong khoảng thời gian này mình bận quá, thực xin lỗi." Tư Băng nói xin lỗi.
"Nếu như vậy thì tha thứ cho cậu, nhưng phạt cậu phải mời mình ăn trưa, được không?"
"Được" Thói quen tính trả lời, Tư Băng tựa hồ đã muốn không phân rõ hiện tại và hai năm trước. Hai năm trước nếu Nhược Y dùng giọng điệu này nói với mình, hỏi thế này được không thế nọ được không, bản thân sẽ luôn trả lời : được.

Nhưng Tư Băng hiểu thói quen không phải tình yêu, tình cảm đối với Nhược Y hiện giờ chỉ là thứ hồi ức và thói quen chiều chuộng Nhược Y cùng với sự áy náy không muốn tổn thương đối phương.
Mộ Tuyết cực khổ làm xong một bàn thức ăn, cũng không biết Tư Tư có thích hay không. Mộ Tuyết biết Tư Tư mỗi ngày làm việc vất vả, buổi tối tan sở còn tận tâm dẫn mình đi đủ loại nhà hàng để ăn cơm, chỉ sợ mình bị ngán, cho nên gạt Tư Tư cố ý đi học nấu ăn, muốn cho Tư Tư một niềm vui bất ngờ. 

Mộ Tuyết nấu cơm xong liền nhanh chóng đón taxi đến công ty Tư Tư, muốn cùng Tư Tư cùng nhau về nhà. Không nghĩ tới lại nhìn thấy Tư Tư và một người con gái xinh đẹp cùng nhau vừa nói vừa cười ra khỏi công ty, hoàn toàn không có chú ý tới mình.
"Tư Tư không về nhà sao" Mộ Tuyết lầm bầm, nhất thời nghĩ đến Tư Tư đối với cô gái kia cười vui vẻ đến như vậy, Mộ Tuyết cảm thấy không thở nổi, Tư Tư trước kia chỉ cười như vậy đối với mình thôi. 

Khi Mộ Tuyết một mình về nhà thì nhận được điện thoại của Tư Băng nói về trễ một chút, Mộ Tuyết thẫn thờ gác máy, Tư Tư sẽ không rời xa mình chứ. Một loại bất an bao phủ toàn bộ cơ thể Mộ Tuyết, nàng bất an ôm lấy hai đầu gối.
Tư Băng về đến nhà thấy trong phòng một mảnh tối đen, chị sẽ không ngủ sớm vậy chứ?

Mở đèn lên phát hiện chị đang cuộn mình trên sô pha trong phòng khách, "Chị, chị làm sao vậy, không khoẻ sao? Tại sao không mở đèn?"
"Chị quên"
"Cái gì? Chị không sao chứ?" Tư Băng cảm thấy chị giống như đang chịu uỷ khuất gì rất lớn, nên vô cùng lo lắng. Ôm lấy chị, phát hiện chị toàn thân lạnh lẽo, càng thêm bất an, "Chị, chị thực sự không sao chứ?" Tư Băng càng ôm chặt hơn nữa.
"Tư Tư sẽ không bỏ chị phải không? Chị không thể  không có Tư Tư." Mộ Tuyết hiện tại thầm nghĩ trước mắt đừng để Tư Tư rời khỏi mình.
"Đương nhiên sẽ không, Tư Tư sẽ chăm sóc cho chị cả đời." Tư Băng kiên định trả lời. Mộ Tuyết sau khi nghe được rốt cuộc an tâm, không rời khỏi là tốt rồi. Dần dần cơ thể ấm trở lại.
"Chị chưa ăn cơm phải không, em đi nấu mì cho chị, lập tức sẽ có." Tư Băng buông chị rồi đi vào nhà bếp, lại phát hiện có một bàn thức ăn, không phải là chị làm chứ, "Chị, thức ăn này là chị làm sao?"
"Uh" Tư Băng gấp gáp chạy lại xem tay chị, phát hiện có vài chỗ bị thương, nhanh chóng đi tìm băng vải, cẩn thận băng bó tay chị thật tốt.
"Chị, sau này không được vào nhà bếp." 
"Vì sao?" Mình vất vả học nấu ăn, không vào nhà bếp thì sao mà nấu đây.
"Tay chị dùng để vẽ tranh, sao có thể cầm chảo nấu nướng?" Cứ tình hình này sẽ bị thương mất, tay bị thương sao được, hơn nữa mình như thế nào có thể cho chị vào nhà bếp, mình phải chăm sóc cho chị, muốn vào cũng phải là mình vào.
"Không được, chị vất vả học nấu ăn, không vào nhà bếp thì làm thế nào. Chị..."
"Em nói không được là không được!" Không thể thương lượng, tay đã thành vậy rồi, sao còn có thể cho chị vào nhà bếp, chị có biết thấy chị như vậy em rất khó chịu hay không - Tư Băng căm giận nghĩ.
Mộ Tuyết không nghĩ tới Tư Tư đối với mình hung dữ như vậy, nhớ đến việc Tư Tư bỏ lại mình, không về nhà ăn cơm mà mình đã vất vả nấu, lại còn hung dữ với mình, càng thêm uỷ khuất. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Tư Băng đang cẩn thận băng bó tay của chị nhìn thấy nước mắt của chị đột nhiên rơi xuống, ngẩng đầu nhìn thấy chị thương tâm rơi lệ, thế này mới ý thức được thái độ vừa rồi của mình quá mạnh mẽ cứng rắn, nhất định là đã doạ chị, vội vàng an ủi chị, "Chị, chị đừng khóc, em không phải cố ý hung dữ với chị, chị đừng khóc nha, đều là em không tốt, thực xin lỗi..." Không ngờ chị càng khóc càng thương tâm, nghe được lời nói của Tư Tư thì muốn dừng lại, nhưng lại không dừng được.
Nhìn thấy bộ dáng chị khó chịu như vậy, Tư Băng nhanh nói, "Đừng cố nhịn, kẻo bệnh bây giờ, chị cứ khóc ra đi, khóc thành tiếng đi." Mộ Tuyết uỷ khuất cuối cùng khóc lớn lên.

"Chị, thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Nhìn bộ dáng thương tâm của chị, Tư Băng chỉ có thể không ngừng lặp lại những lời này để biểu đạt sự có lỗi của mình, vỗ nhẹ sau lưng của chị, sợ chị không thể thở được.
Đợi cho Mộ Tuyết ngừng khóc, Tư Băng giống như con chó nhỏ, tiến đến trước mặt chị, phe phẩy tay chị, "Chị, em sai rồi, chị tha thứ cho em được không, được không, tha thứ cho em đi." Mộ Tuyết nhìn Tư Băng như vậy, không khỏi nín khóc mỉm cười.

"Muốn chị tha thứ cho em cũng được, em ăn toàn bộ thức ăn mà chị đã làm đi."
"Được" Tư Băng chạy vào nhà bếp hâm nóng thức ăn, kéo chị đến bàn cùng nhau ăn. Nịnh nọt gắp rau vào đĩa của chị, "Chị ăn nhiều một chút, chị làm đồ ăn thật ngon." Nói xong dùng sức ăn thức ăn trong chén.
Mộ Tuyết vừa ăn xong, nhanh nói, "Đừng ăn nữa, em đứa ngốc này. Mặn thế này, đừng ăn nữa...."
"Tự tay chị làm đương nhiên là ăn ngon, chị không cần ăn, một mình em sẽ ăn hết." Tư Băng vừa nói vừa không ngừng ăn.
"Kêu em đừng ăn, em còn ăn, có phải muốn chị giận nữa không." 
"Được được, không ăn, chị đừng nóng giận. Em làm mì cho chị ăn nha."
"Được."
"Chị, ăn mì đi!" Mộ Tuyết nhìn dáng vẻ Tư Tư như vậy, cảm thấy thật vui vẻ, chỉ cần như vậy là tốt rồi, chỉ cần Tư Tư không bỏ lại chị là tốt rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.