Băng Tuyết Trong Ngày Hè

Chương 3



Sau khi mua xong quần áo, Tư Băng lái xe đi đến tiệm giày mà mình thường xuyên đến. Vừa mới vào cửa liền bị nhân viên cửa hàng "nhiệt liệt hoan nghênh", chị tựa hồ như bị sự nhiệt tình quá mức của nhân viên cửa hàng dọa, liền nắm chặt góc áo của Tư Băng. Từ mười mấy năm trước sau sự việc ngoài ý muốn kia, Mộ Tuyết luôn sợ tiếp xúc với người lạ, chỉ biết thân cận với Tư Tư, má Lý, ba. Ở cửa hàng trang phục, khi Bạch Nhược Y muốn cùng nàng bắt tay, ngoại trừ không biết như thế nào đáp lại thì còn có nhiều xa lạ thậm chí sợ hãi, chính là khi Tư Tư thấp giọng nói với nàng rằng đối phương có ý tốt, sẽ không thương tổn mình, cũng nói cho nàng biết cách đáp lại đối phương thì nàng mới cùng Bạch Nhược Y nắm tay và nói những lời kia.
Cảm giác được chị không thích ứng, Tư Băng đuổi nhân viên cửa hàng đi, cùng chị tùy ý đi xem. Sau khi nhân viên cửa hàng bị đuổi đi thì Hạ Mộ Tuyết mới bớt căng thẳng, thỉnh thoảng còn cầm lấy một đôi giày để đùa nghịch. Tư Băng lo lắng chị không thể mang giày cao gót, Tư Băng liền dẫn chị đến khu vực của giày thể thao. Nhưng nhìn thấy âu phục trên người chị, nghĩ đến trang phục hôm nay mua chỉ có thể xứng với giày cao gót, liền dẫn chị quay trở lại khu vực giày cao gót.
  Mộ Tuyết bị Tư Tư lôi kéo đi tới đi lui, có chút chóng mặt, nhưng lại cảm thấy rất vui, giống như đang đùa trốn con mèo. Tư Băng vừa dẫn chị hướng đến khu vực giày cao gót bên kia vừa nghĩ lần sau phải mua cho chị quần áo đơn giản chút. Nhưng chọn mãi cũng không vừa lòng. Chị tựa hồ có chút mệt mỏi nên để cho chị ngồi ở sô pha đợi, còn Tư Băng vẫn tiếp tục chọn.
 Đúng là trời không phụ lòng người, rốt cục tìm được một đôi vừa mắt. Tựa hồ chỉ có thể vì chị mới khiến Tư Băng khẩn trương như vậy. Đem đến trước mặt chị, liền có nhân viên cửa hàng định đến giúp đỡ nhưng Tư Băng từ chối ý tốt của họ, tự mình cởi giày của chị, mang vào đôi giày mà mình đã chọn. Có vẻ cũng không tệ lắm, vừa lòng gật gật đầu.
"Chị đứng lên thử xem, đi một chút, xem thử có thoải mái hay không." Tư Băng nói.
Mộ Tuyết nghe lời liền đứng lên, lại không nghĩ rằng cao như vậy, khiến đứng không vững sắp ngã xuống. Hét lên một tiếng nhưng lại được một cái ôm ấp quen thuộc. May mắn không có việc gì, Tư Băng sợ đến đổ mồ hôi hột. Cảm giác được sự hoảng sợ của chị, liền nhanh chóng an ủi. Biết người trong lòng đã bình tĩnh trở lại mới buông tay. Bất quá vẫn là gắt gao nắm chặt hai tay của chị, sợ buông lỏng tay thì đối phương sẽ ngã sấp xuống. Giúp chị vừa đi vài bước vừa nói "Vừa chân không?". Sau khi được câu trả lời khẳng định của chị thì Tư Băng mới kêu nhân viên cửa hàng gói lại cẩn thận, thanh toán xong chuẩn bị rời đi.
"Hạ tổng?" Tư Băng quay đầu lại thì thấy thư kí của mình - Tiểu Hi- đang nhìn mình mỉm cười.
"Tiểu Hi, đến mua giày ah?"
"Vâng". Mắt không tự giác nhìn về phía người bên cạnh Hạ tổng, một màn vừa rồi đều thu hết vào mắt, Hạ tổng vì nàng chọn giày, thử giày, ôm lấy khi nàng sắp té ngã, ánh mắt toát ra sự ôn nhu cùng quan tâm mà mình chưa từng gặp qua, đáy lòng không hiểu sao dâng lên một tia ghen tuông. Nhìn thấy bộ dáng thân mật của đối phương như vậy liền muốn quay đầu rời đi, nhưng khi thấy đối phương sắp rời khỏi thì gọi lại, muốn biết rõ ràng hai người này rốt cuộc có quan hệ gì.
Tư Băng nhìn thấy ánh mắt điều tra của Tiểu Hi, "Tiểu Hi, đây là chị tôi, Hạ Mộ Tuyết."
Thì ra là chị của nàng, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tuy nhiên nghĩ đến tình cảnh vừa rồi vẫn cảm thấy hai người quá mức ái muội.
"Tiểu Hi, chúng tôi đi trước, ngày mai gặp ở công ty." Tư Băng nói xong liền nắm tay chị đi, Tiểu Hi nhìn đôi bàn tay cùng một chỗ như vậy có chút đăm chiêu.
Tuy rằng Tư Băng nhìn qua lạnh như băng, nhưng mọi người quen thuộc nàng đều biết nàng là một người ngoài cứng trong mềm. Nếu không đụng chạm đến nàng thì nàng sẽ không tức giận, nhưng hiện tại nàng là thật giận, xác thực phải nói là phẫn nộ.
Sự tình là như thế này: sau khi Tư Băng và Tiểu Hi nói lời từ biệt liền vội vàng lái xe đến KFC, bởi vì nàng nghĩ chị hẳn là rất đói bụng, buổi sáng chị đã giận dỗi nên không ăn gì, lại còn phải đi mua sắm, bình thường khi đi chơi chị lúc nào cũng líu ríu, giống như đứa bé luôn nhảy múa, nhưng giờ lại giống thục nữ, như vậy chị nhất định là đói bụng. Tư Băng mua cho chị hai phần mà chị thích là hamburger, khoai tay chiên, kem ly. Mộ Tuyết vừa thấy đồ ăn liền tỏ ra dáng vẻ thân thiết với chúng còn hơn so với Tư Tư làm cho Tư Băng có chút ảo não, sớm biết vậy sẽ không dẫn chị đến đây Bất quá oán giận thì oán giận, Tư Băng nhìn chị ăn ngon như vậy, cảm giác so với chính mình ăn còn thấy vui vẻ hơn.
"Chậm một chút, chậm một chút, không đủ thì mua thêm, đừng vội..."
"Khụ khụ..." Nói còn chưa nói xong đã bị người nào đó bất hạnh bị sặc. Tư Băng nhanh chóng ngồi vào bên cạnh chị, giúp cho chị thuận khí. Rồi lại cho chị uống nước, ép buộc nửa ngày rốt cục chị cũng đỡ. Ăn bữa cơm này cũng thật đủ hết hồn.
Điều làm cho Tư Băng không nghĩ tới là ngay tại lúc nàng đi vào tiệm KFC kia thì đã bị một ánh mắt cực nóng nhìn thẳng, nhất cử nhất động của nàng và chị nàng đều rơi vào trong mắt của người đó.
"Băng Băng". Một tiếng kêu "thân thiết" không hề báo động trước truyền vào trong tai Tư Băng.
Thầm kêu không tốt, hôm nay ra khỏi nhà đã quên đốt nhang, như thế nào gặp cô ấy ở đây. 
"Lý tổng, đã lâu không gặp."
"Là không muốn gặp đúng hơn, người ta ngày hôm qua muốn gặp cô, cô nói không rảnh, không nghĩ tới lại có cơ hội gặp cô ở đây, còn cùng người khác ăn cơm." Nói xong còn nhìn đến người đang vùi đầu ăn kia, trên mặt lộ ra biểu tình khinh thường. Hừ, chỉ có biết ăn thôi, xem cái tướng ăn này, Băng Băng tại sao lại coi trọng cô. Nói xong lập tức ngồi bên cạnh Tư Băng, cũng không để ý tới người đang ăn kia.
Tư Băng nhìn thấy biểu tình khinh thường của đối phương, loại tình cảm chán ghét đối với đối phương làm sâu sắc thêm một tầng. Nhưng dù sao công việc về sau còn có khả năng hợp tác nên cũng không thể tỏ thái độ gì. Thấy chị ăn xong hambuger, liền xé một gói mứt, đưa đến trước mặt chị. Lý Lệ thấy những động tác tự nhiên như vậy, càng thêm ghen tỵ. Gặp Tư Băng xem nhẹ mình, càng thêm tức giận. Tất nhiên không thể đem tức giận này trút lên người Tư Băng, vì thế Lý Lệ đã làm một chuyện khiến cho mình cả đời này phải hối hận.
"Băng Băng, ánh mắt của cô sao càng ngày càng kém."
Tư Băng không hiểu ra sao, nhưng nhìn thấy biểu tình khinh thường chị của Lý Lệ thì biết đối phương hiểu lầm. Nhưng là lười giải thích, không quan trọng, cô ta cũng không phải là gì của mình. Tiếp tục không để ý đến sự tồn tại của đối phương, nhìn thấy khóe miệng của chị dính thức ăn vụn, liền lấy tay lau hộ chị. Mộ Tuyết nhìn Tư Tư cười ngây ngốc rồi lại tiếp tục cùng thức ăn chiến đấu hăng hái, hiện tại thức ăn là quan trọng nhất.
Lý Lệ không nghĩ tới Tư Băng sẽ đối đãi với mình như vậy, lại nhìn thấy hai người không hệ cố kỵ mà liếc mắt đưa tình, lại trong cơn giận dữ. Lại đúng lúc Mộ Tuyết chỉ lo cúi đầu ăn, không cẩn thận làm ngã chén thủy tinh trên bàn, nước vừa lúc lại đổ vào người Lý Lệ. Vốn đang giận liền không thể kiềm chế, Lý Lệ không chút suy nghĩ tát một cái vào mặt Mộ Tuyết, "Ngu ngốc, không biết nhìn hả?" Nói xong lại lo chỉnh lý lại quần áo của mình, nên không nhìn thấy ánh mắt hiện tại của Tư Băng, nếu không nhất định sẽ bị dọa chết.
Mộ Tuyết đối mặt với biến cố thình lình xảy ra dẫn đến ngây người, sững sờ tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Tư Băng nhìn bộ dáng của chị, không rảnh bận tâm cái khác, nhanh chóng ôm lấy chị, "Chị, chị không sao chứ, nói chuyện với chị nha."
"Chị?". Lý Lệ đờ đẫn ngẩng đầu, nàng là chị của Tư Băng, mình đã làm cái gì đây. Ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt giết người "Cút!". Lời nói ngắn gọn bao hầm phẫn nộ, không muốn cùng với đối phương nhiều lời.
"Tư Băng, tôi..."
"Cút, không nghe thấy sao?" Nói xong, liền không để ý tới đối phương, ôn nhu an ủi  chị, "Chị, không có việc gì, chị nói gì đi, khóc cũng được."
Mộ Tuyết cuối cùng phục hồi tinh thần, trong lòng Tư Tư ủy khuất lớn tiếng khóc lên, làm cho mọi người khó hiểu nhìn.
Lý Lệ cảm giác được ánh mắt mọi người, lại nhìn đến người kia cũng không thèm liếc mắt đến mình, nên đành bước đi.
"Không có việc gì, không có việc gì, khóc ra là tốt rồi..." Không để ý tới ánh mắt mọi người, Tư Băng đau lòng ôm người đang ủy khuất trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.