Băng Tuyết Trong Ngày Hè

Chương 30



"Chị ! Ba gọi điện nói ngày mai sẽ về ! Hơn nữa, trên đường đi du lịch, ba và má Lý đã kết hôn trong nhà thờ luôn rồi !"Tư Băng hưng phấn nói với chị.
"Vậy hả? Quá tốt ! Tư Tư, vậy chúng ta nên gọi má Lý là gì thì tốt đây?"
"Uh hen, gọi là gì nhỉ? Chắc là không thể lại gọi má Lý rồi, nhưng mà, gọi là mẹ thì em vẫn cảm thấy không được tự nhiên, dù sao..." Tư Băng khó xử.
"Vậy gọi là dì Lý đi !" Mộ Tuyết quyết định nhanh chóng.
"Nhưng khó đọc quá. " Tư Băng bất mãn.
"Ba và dì Lý kết hôn..." Mộ Tuyết bất giác lẩm bẩm.
Tư Băng nhìn ra chị khác thường, ôm chị vào trong ngực, vỗ nhẹ sau lưng chị, "Chị, sau này chúng ta cũng đi nước ngoài tìm một nhà thờ kết hôn."
"Uh !" Mộ Tuyết gật đầu ôm chặt Tư Băng.
Người con gái nào mà chẳng muốn cùng người mình yêu bước vào thánh đường hôn lễ, người con gái nào chẳng muốn có thể cùng người mình yêu quang minh chính đại nắm tay, ôm hôn. Lại có người con gái nào chẳng muốn giới thiệu người mình yêu trước mặt cha mẹ, muốn được cha mẹ chúc phúc... ! Chính là cả hai đều là nữ, có nhiều thứ bất đắc dĩ cùng bất lực ! Dù sao chúng ta chỉ là số ít trong xã hội này, muốn người khác chúc phúc quả thật rất khó khăn, thậm chí muốn được họ thông hiểu thôi cũng đã là một quá trình gian nan rồi. Cho nên chúng ta phải có sự kiên cường.
Hai người con gái yêu nhau phải vậy, huống hộ còn chưa nói đến việc Tư Băng và Mộ Tuyết là hai chị em ruột.
Quả nhiên, ngày hôm sau Hạ phụ và má Lý về đến nhà. Tư Băng và Mộ Tuyết đương nhiên rất vui, tuy nhiên hai người cũng bắt đầu chú ý đến lời nói và hành động của mình, không biểu hiện quá thân mật, tránh bị phát hiện. Chính là, dù đã cố bảo trì khoảng cách nhưng hai người vẫn tự nhiên toát ra cảm tình của mình. Tình đã sâu nặng như vậy, dù cố ý cũng không tác dụng gì.
Khi hai người ăn cơm sẽ tự nhiên gắp rau cho đối phương, kết quả bị Hạ phụ nói có hai đứa con gái mà chẳng đứa nào gắp thức ăn cho mình, hai chị em lúc này mới ý thức được sự thân mật của mình, vội vàng gắp thức ăn vào đĩa của ba. Hai người lén lút liếc nhìn đối phương, thở ra một hơi.

Tư Băng rất muốn ôm chị, còn Mộ Tuyết thì không cho Tư Băng ôm, sợ bị ba và má Lý nhìn thấy. Làm hại Tư Băng cả ngày sầu não giống như oán phụ. Mộ Tuyết không đành lòng, đành phải ôm Tư Băng một cái, Tư Băng sẽ nhân cơ hội ôm chặt chị không buông, làm hại Mộ Tuyết lo lắng đề phòng. Có một lần, bị má Lý vô tình thấy được, má Lý cho rằng hai chị em cảm tình tốt, cũng không nghĩ gì nhiều. Mộ Tuyết lại sợ tới mức đổ đầy mồ hôi, trách cứ Tư Băng, nhưng Tư Băng chỉ cười hi hi ha ha, nói giữa chị em ôm nhau một cái thì có sao đâu.
Buổi tối hôm nay, Mộ Tuyết đang ngủ, cảm giác có người leo lên giường mình, vừa định kêu lên thì miệng bị che lại.
"Chị, là em nè !" Tư Băng nhanh nói.
"Làm chị hết hồn, đang hôm khuya khắt em chạy đến giường chị làm gì?" Mộ Tuyết oán giận nói.
"Em ngủ không được, nên muốn tìm chị !" Tư Băng chui vào trong chăn chị, ôm lấy chị.
"Em nha ! Bị phát hiện thì làm sao bây giờ !" Mộ Tuyết lo lắng.
"Mặc kệ ! Đã nhiều ngày rồi em chỉ ngủ một mình, đều ngủ không được, vẫn là ôm chị ngủ mới thoải mái nhất !" Tư Băng ôm chặt chị vui vẻ nói.
Mộ Tuyết hết cách, đành phải để Tư Tư ôm mình ngủ trên giường. Cô tìm một vị trí thoải mái, tựa vào trong ngực Tư Tư, tựa hồ rất thoải mái, vẫn là ôm Tư Tư ngủ là thích nhất. Mộ Tuyết thoả mãn tiến vào mộng đẹp.

"Tiểu Tuyết. Dậy ăn sáng nào !" Má Lý thấy hai chị em đều chưa xuống lầu nên vừa lên lầu vừa kêu Mộ Tuyết dậy trước.
"Dạ ! A !" Mộ Tuyết định thức dậy thì nhớ ra Tư Băng còn nằm trên giường mình, vô tình kêu ra tiếng.
"Làm sao vậy? A !" Tư Băng vốn đang ngủ, nghe tiếng chị kêu nên tỉnh dậy xem chị bị làm sao, không ngờ nhìn thấy má Lý đang đứng bên cạnh giường, nên cũng kêu lên tiếng.
"Hai đứa mới sáng sớm mà kêu la gì thế? Dì chăm sóc hai đứa từ nhỏ, còn xấu hổ gì nữa, mau dậy đi !" Má Lý cho rằng hai chị em đang thẹn thùng nên cũng không nghĩ nhiều, nói xong liền đi ra ngoài. Chỉ để lại hai người với bộ dáng kinh hoảng như trước, nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại.
"Tiểu Tuyết lại thấy ác mộng sao?" Tư Băng và chị rửa mặt chải đầu xong xuống lầu, Hạ phụ liền thân thiết hỏi.
"Dạ ? " Tư Băng và Mộ Tuyết đều có vẻ mặt mờ mịt.
"Ba nghe má Lý các con nói thấy Tiểu Băng ngủ trong phòng con, vậy là Tiểu Tuyết lại thấy ác mộng rồi, có phải đã gặp chuyện gì hay không?" Hạ phụ giải thích.
"Dạ, là...là con gặp ác mộng, cho nên Tư Tư đến phòng con ngủ. Không có gì. Bây giờ tốt lắm." Mộ Tuyết nói năng có chút lộn xộn.
Hạ phụ đang xem báo, nghe được âm thanh Mộ Tuyết có chút kì lạ, ngẩng đầu nhìn Mộ Tuyết, vẻ mặt có chút hốt hoảng. Nhìn lại Tư Băng thì thấy không có biểu tình gì. Ông có chút khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Mộ Tuyết dùng khửu tay thúc vào bụng Tư Băng, Tư Băng giật mình, quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt "Đều tại em" của Mộ Tuyết.

Trên mặt hai người không lộ biểu tình gì, vẫn tiếp tục ăn sáng, nhưng dưới bàn thì lại là một quang cảnh khác : hai người này cứ chị đánh em một cái, em đánh trả một cái, không lúc nào ngừng. Tư Băng còn cố tình cù lét Mộ Tuyết, kết quả Mộ Tuyết làm đổ cả sữa trên bàn. Má Lý nhanh chóng thu dọn tàn cuộc, hai người thế này mới nghiêm túc dùng điểm tâm. Động tác nhỏ của hai người đều lọt vào tầm mắt của Hạ phụ, ông bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tiểu Băng, con cũng lớn vậy rồi, không cần cả ngày lo chuyện công ty, cũng nên vì mình mà suy tính chút đi." Hạ phụ nói với Tư Băng.
"Con thì suy tính chuyện gì?" Tư Băng tựa hồ không hiểu ý tứ của ba.
"Đứa ngốc, đương nhiên là đại sự cả đời rồi ! Đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, mà bạn trai còn chưa thấy dẫn về nhà cho ba..." Hạ phụ "đau lòng" nói, bất quá chưa nói hết câu đã bị đánh gãy.
"Xì" một tiếng, Mộ Tuyết trong lúc đang uống sữa nghe được lời nói của ba thì bị sặc, phun hết sữa ra ngoài, lại bị nghẹn ho không ngừng.
"Chị, có sao không?" Tư Băng vừa vỗ lưng chị, vừa lo lắng hỏi. Bất chấp lời nói của ba, lực chú ý hiện tại của nàng đều tập trung trên người Mộ Tuyết. Rốt cuộc Mộ Tuyết không còn ho nữa, Tư Băng thế này mới yên tâm.
"Lời ba nói con có nghe hay không? Mau chóng tìm cho ba đứa con rể tốt, đỡ cho con suốt ngày cứ vùi đầu vào công việc !" Hạ phụ tiếp tục đề tài lúc nãy.
"Ba ! Hiện tại tâm tư của con đều đặt ở công ty, làm sao có thời gian. Với lại con còn trẻ, không cần gấp như vậy." Tư Băng từ chối.
"Ba chính là thấy con bận như vậy nên mới lo cho con thôi. Tìm một người giúp con không phải tốt hơn sao !" Hạ phụ phản bác nói.
"Aiza ! Ba, công ty nhưng cũng là của nhà chúng ta, con không muốn tặng cho người khác !" Tư Băng bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.
"Sao lại là cho người khác? Sau khi con kết hôn, cũng có thể làm việc tiếp, không được nữa thì kén rể, vậy là được rồi." Hạ phụ bộ dạng cái gì cũng có thể thương lượng, chỉ cần tìm người bạn trai tử tế là được.
"Con ăn no rồi !" Mộ Tuyết vốn nãy giờ im lặng lắng nghe đối thoại của hai người, hiện tại không thể chịu nổi nữa, liền đứng dậy chạy lên lầu.
"Tiểu Tuyết không khỏe sao? Mới ăn một chút mà đã thôi rồi?" Hạ phụ lúc này mới chú ý đến Mộ Tuyết, nhìn tựa như chưa động đến bữa sáng nên hỏi Tư Băng.
"Để con đi xem chị, còn chuyện này để nói sau !" Tư Băng cũng chạy nhanh lên lầu.
"Bà nói hai đứa này khi nào mới khiến tôi hết lo đây !" Hạ phụ oán giận nói với má Lý bên cạnh.
"Con cháu đều có phúc của con cháu, nóng ruột cũng không được, cứ từ từ đi !" Má Lý an ủi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.