Băng Tuyết Trong Ngày Hè

Chương 32



"Con về rồi !" Tư Băng vừa vào nhà liền nhìn thấy trong phòng khách có người, không khỏi bất ngờ.
"Tiểu Băng, mau tới đây ! Đây là bác Vương. " Hạ phụ nhiệt tình giới thiệu với Tư Băng.
"Dạ chào bác Vương !" Tư Băng khẽ gật đầu chào hỏi đối phương.
"Tiểu Băng đây sao ! Mười mấy năm không gặp, đã lớn thành cô gái xinh đẹp vậy rồi ah ! " Lão Vương lặp lại lời thoại thường dành cho trưởng bối khi nhìn thấy tiểu bối, "Đây là con trai bác tên Vương Khiêm, trước đây hai đứa các con thường xuyên chơi với nhau đấy." 
"Chào em, đã lâu không gặp !" Vương Khiêm nhanh nhẹn đứng lên, vươn tay chào Tư Băng.
"Chào anh ! Hân hạnh !" Tư Băng lễ phép bắt tay, kiểu chào hỏi như khi làm việc.
"Làm gì mà khách sáo như vậy, con mau đến đây ngồi nói chuyện với mọi người nào !" Hạ phụ thấy Tư Băng rất lạnh đạm, vội vàng hoà giải.
"Ba, chị đâu?" Tư Băng nhìn trong phòng khách không thấy bóng dáng của chị.
"Tiểu Tuyết có chút không khoẻ, đang nghỉ trên lầu." Hạ phụ trả lời.
"Chị không khoẻ sao, vậy con đi xem chị !" Tư Băng nói xong liền lên lầu, không để ý đến sự ngăn cản của ba.
"Aiza đứa nhỏ này ! Đừng để  ý !" Hạ phụ xấu hổ nói với lão chiến hữu và Vương Khiêm.
"Dạ không sao !" Vương Khiêm nói xong thì Tư Băng đã mất bóng từ lâu. 
"Không có gì, không có gì, Tiểu Băng cũng là lo lắng cho chị !" Lão Vương cũng tỏ vẻ thông cảm. Tiếp theo ba người vừa uống trà vừa say sưa nói chuyện cũ năm xưa.


"Chị, em vào nha !" Tư Băng đứng cả buổi ở cửa, vẫn nhìn chị, chị đang ngồi ở bàn vẽ, thật lâu cũng không chú ý đến Tư Băng, Tư Băng đành phải đứng ở cửa nói.
"Tư Tư !" Mộ Tuyết nghe được âm thanh Tư Băng, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tư Băng đứng ở cửa, cô liền nở nụ cười với đối phương.
"Chị đang vẽ gì vậy ?" Tư Băng nhìn thấy chị cười quả thật rất đẹp, nàng đi đến chỗ chị. Mộ Tuyết cũng không trả lời câu hỏi của Tư Băng, tiếp tục cúi đầu vẽ.
Tư Băng đi đến phía sau chị, nhìn thấy trên giấy vẽ cảnh hoa anh đào bay đầy trời, còn mình trong bức hoạ đang đứng giữa các cây anh đào. Mộ Tuyết vẽ chính là cảnh tượng trong công viên ở Nhật Bản. Cô cảm thấy khi đó Tư Tư đẹp quá nên muốn vẽ lại cảnh này.
"Chị vẽ thật đẹp, vẽ em đẹp đến như vậy !" Tư Băng nhìn dáng vẻ của chính mình trong tranh, cảm khái nói.
"Không phải ! Tư Tư vốn đã rất đẹp rồi !" Mộ Tuyết phản bác.
"Tặng cho em được không?" Tư Băng ôm lấy chị.
"Được ! Vốn là vẽ Tư Tư mà." Mộ Tuyết buông bút vẽ, cầm tay Tư Băng nói.
"Em còn muốn chị vẽ cho em một bức nữa, được không?"Tư Băng đặt đầu trên vai chị.
"Được ! Tư Tư muốn vẽ cái gì?" Mộ Tuyết nhẹ nhàng sờ mặt Tư Băng.
"Cũng không khác với bức này lắm." Tư Băng chỉ nói đơn giản như vậy, cũng không miêu tả gì nhiều.
"Được !" Mộ Tuyết thay giấy mới, lập tức vẽ. Tư Băng cứ như vậy đứng phía sau chị, im lặng nhìn chị vẽ. Nhìn chị không ngừng hoạt động hai tay, tranh vẽ dần dần xuất hiện dưới ngòi bút của chị.
"Vẽ xong rồi !" Mộ Tuyết xoay người cười nói với Tư Băng.
"Tốc độ vẽ tranh của chị càng lúc càng nhanh nha !" Tư Băng kinh ngạc.
"Dù sao không có việc gì làm nên chị thường xuyên luyện tập, vì vậy tốc độ mới như vậy !" Mộ Tuyết có chút ngượng ngùng.
"Chị..."
"Sao?" Mộ Tuyết ngẩng đầu, thấy Tư Tư đang nhu tình nhìn mình.
"Tin tưởng em !" Không cần nhiều lời, chỉ hy vọng đối phương tín nhiệm mình, điều này sẽ giúp mình có quyết tâm giải quyết tất cả khó khăn.
"Uh !" Mộ Tuyết dùng sức gật đầu.
"Em xuống lầu trước, chị cứ ở đây không cần xuống !" Nếu trốn không được, vậy chỉ có thể dũng cảm đối mặt.


"Tiểu Băng xuống rồi ah ! Tiểu Tuyết thế nào?" Hạ phụ thấy Tư Băng xuống lầu liền hỏi.
"Có chút không khoẻ nhưng không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi chút là ổn." 
"Cảm tình của Tiểu Băng và chị tốt thật !" Vương Khiêm nói, thành công tạo được sự chú ý cho Tư Băng.
"Đúng vậy, tôi rất yêu chị !" Tư Băng nhìn Vương Khiêm nói lời thật lòng. Một lời nhiều nghĩa, tuy nhiên cũng không khiến người khác hoài nghi.
"Có anh chị em thật tốt !" Vương Khiêm hâm mộ nói. Cảm thấy trong lời nói Tư Băng không có gì không đúng.
"Đúng vậy ! Tình cảm chị em của hai đứa này rất tốt!" Hạ phụ cũng tỏ vẻ cảm động.
"Hai đứa ở đây chắc cũng sẽ chán, mau ra ngoài cùng nhau đi dạo đi ! Tiểu Khiêm nhiều năm rồi không về nước, mọi nơi đều thay đổi khá nhiều. Tiểu Băng, con dẫn Tiểu Khiêm đi tham quan một chút cho quen thuộc đường sá nhé !" Lão Vương thay con trai tìm cơ hội.
"Dạ !" Tư Băng sảng khoái đáp ứng. Liền dẫn Vương Khiêm ra ngoài.
"Tiểu Khiêm đứa nhỏ này thật không tệ!" Hạ phụ tán dương với lão chiến hữu. Xác thực là tuổi trẻ tài cao, lại đang làm việc cho một công ty đa quốc gia nổi tiếng.
"Tiểu Băng đứa nhỏ này thật cũng làm người ta thích nha ! Xinh đẹp lại có năng lực !" Lão Vương đáp lại.
Ha ha ha...Hai ông bố ăn ý cười to.


"Tôi có thể gọi em là Tiểu Băng không?" Vương Khiêm lễ phép hỏi.
"Không thể !" Tư Băng trả lời rõ ràng.
"Vì sao?" Vương Khiêm không nghĩ tới đối phương cự tuyệt rõ ràng như vậy, bất động tại chỗ.
Tư Băng vốn đi phía trước, thấy đối phương không theo kịp, nàng quay lại đi đến trước mặt đối phương, "Xin lỗi, chúng ta chỉ có thể làm bạn." 
"Nhưng mà vì sao, chẳng lẽ tôi một chút cơ hội cũng không có sao?" Vương Khiêm chưa từ bỏ ý định, "Trước đây, em thích nhất là cùng tôi đi chơi mà ! Còn nói sau này lớn lên phải gả cho tôi..."
"Đó là chuyện trước kia ! Chúng ta đều đã trưởng thành, những trò chơi lúc nhỏ sao có thể xem là thật." Tư Băng đánh gãy lời nói đối phương, "Hơn nữa, tôi đã có bạn trai rồi !" 
"Nhưng bác nói em chưa có bạn trai." Thì ra Vương Khiêm đang thăm dò tình huống.
"Ba tôi không biết tôi đã có bạn trai, tôi còn chưa kịp nói cho ông ấy biết." 
"Tôi có gì không bằng anh ta? Tôi sẽ cố gắng làm tốt nhất." Xem ra Vương Khiêm là thật thích Tư Băng, vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Không phải anh không tốt, chỉ là tôi và chị ấy thật lòng yêu nhau, không ai có thể chia cách chúng tôi !" Tư Băng kiên trì nói. Tin tưởng cảm tình vững chắc giữa mình và chị, tuy nhiên đối phương tự nhiên sẽ nghe "chị ấy" thành "anh ấy". (Chắc hẳn các bạn đã biết trong tiếng Hoa thì ngôi thứ ba phát âm giống nhau)
"Chỉ cần em chưa kết hôn thì tôi vẫn còn cơ hội, tôi sẽ không bỏ cuộc, Em nhất định sẽ yêu tôi !" Vương Khiêm kiên trì.
"Anh vẫn là không nên lãng phí thời gian." Tư Băng có ý tốt khuyên bảo.
"Tôi sẽ làm cho em yêu tôi !" Vương Khiêm kiên định nói, "Về thôi !" Cũng không cho Tư Băng cơ hội phản đối lần nữa.

"Aiza!" Tư Băng bất đắc dĩ thở dài, thật đúng là chưa từ bỏ ý định mà !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.