Phòng sách ở tầng hai của Úc gia, Úc An Tuần trong chiếc áo kiểu Tàu màu nâu đang tưới nước cho mấy chậu hoa.
Cửa không đóng, Úc Triệt gọi ông: "Ba."
Nhìn con gái, Úc An Tuần trả lời: "Vào ngồi đi."
Trước đây không mấy hứng thú cỏ hoa và cũng không rảnh rỗi để chăm sóc, thưởng thức những sinh mệnh này. Úc Triệt chỉ biết vùi đầu đọc sách, tập trung đạt hiệu quả tối ưu nhất, lúc đi làm chỉ biết gắng sức cẩn thận và tỉ mỉ hoàn thành công việc.
Nhưng Lâm Tri Dạng thích. Em bảo mình có siêu năng lực, nói chuyện được với hoa lá cỏ cây, tự nói xong tự trả lời.
Lần trước đi ngang qua cây bạch quả có lịch sử hơn 300 năm ở trường, Lâm Tri Dạng chạy qua ôm cây ôn tồn: "Ông là lão già trong lãnh cung, hôm nay cháu và bạn gái đi qua đây thăm ông."
"Hở? Ông bảo tụi cháu là thiên duyên tiền định sao? Tất nhiên rồi, cảm ơn ông."
Úc Triệt đứng cạnh, nghĩ em đáng yêu nhưng bị thần kinh.
Vài chậu cây trên bàn có thể khiến cô liên tưởng đến Lâm Tri Dạng, sự thiếu tập trung bị Úc An Tuần kéo về.
"Nghỉ hè rồi có làm gì không?"
Mặc dù là câu hỏi nhưng ý nghĩa nặng trĩu, giống câu trần thuật hơn.
Ngồi trên ghế gỗ lạnh lẽo, Úc Triệt trả lời: "Đọc sách, soạn bài và chuẩn bị cho khóa tiếp theo."
"Gấp dữ vậy sao? Không nghỉ mấy ngày cho khỏe." Úc An Tuần ủng hộ chuyện con gái tiến bộ, nhưng ông không muốn con cái cứ bận hoài.
"Hai ngày trước mơ thấy mẹ con."
Sự nghiêm túc thường ngày dịu đi hơn nửa khi nhắc đến người vợ quá cố, ngay cả việc tưới nước cho hoa cũng nhẹ nhàng hơn.
Đã mười tám năm mẹ của các con qua đời nhưng ông không bước thêm bước nữa. Ông sợ nếu ngày nào đó gặp vợ trong mộng sẽ không biết ăn nói ra sao.
Nghe ba nhắc đến mẹ, dù cho Úc Triệt lạnh lùng mấy đi chăng nữa cũng phải ôn hoà: "Mẹ nói gì sao?"
Hài lòng với phản ứng của con, Úc An Tuần đặt bình xuống, cầm khăn lau tay rồi bước về chỗ ngồi.
"Mẹ con bảo ba mẹ nhàng với con, sợ không có mẹ che chở thì ba không tốt với các con."
Trước khi vợ qua đời, Úc An Tuần dạy con sẽ không bao giờ nương tay. Ông khó khăn, kỷ luật từ nội quy trong nhà cho đến quy tắc trường lớp.
Úc Thành là con trai duy nhất nhưng lúc nào quậy phá cũng sẽ bị ăn đòn. Lúc học trung học đến tuổi nổi loạn nên cách hai ba hôm anh lại bị cây rượt.
Tuy vậy, từ khi mẹ qua đời Úc An Tuần lại nhẹ nhàng hơn, không dùng đòn roi răn dạy con như trước.
Gà trống nuôi con, ông hết làm cha rồi xoay qua làm mẹ. Không còn mẹ ở bên che chở cho con sao ông có thể để con bị đòn roi như trước?
Úc Triệt cảm động: "Lâu rồi con không mơ thấy mẹ."
Lúc học cấp hai, cấp ba vẫn mơ thấy. Khi mẹ của mấy bạn cùng lớp đến đưa cơm hay chìa khoá cô đều hâm mộ hồi lâu.
Dẫu rằng cha thương khôn xiết hay anh chị chở che hết mực cũng không thể so sánh với tình yêu của mẹ.
Sau này, hình ảnh mẹ dần phai, Úc Triệt phải dựa vào mấy bức ảnh để nhớ kỹ mặt mẹ. Bên cạnh đó, số lần mơ thấy mẹ cũng dần ít đi.
Trong mấy năm tháng tuyệt vọng, nản lòng thoái chí Úc Triệt còn nghĩ nếu mẹ còn sống thì cô sẽ không phải ấm ức như này.
Không bắt nạt cô và sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Mẹ lúc nào cũng yêu thương, mẹ sẽ bảo vệ cô.
Úc An Tuần ngồi bên cạnh con, rót trà ấm ra tách, "Con không thấy mẹ là vì con ở quá xa. Nửa tháng nữa là giỗ mẹ, thôi thì ở nhà dăm ba bữa, có thiếu gì lại chạy qua kia lấy."
Cha ngồi cạnh bên, Úc Triệt thấy áp lực đến không nuốt nổi nước trà. Lúc đầu vừa nghe muốn từ chối nhưng Úc An Tuần thở dài: "Ở ngoài phải nhìn lên nhìn xuống, cẩn thận người ta, ăn uống linh đình. Về nhà ba sợ nhất là gia đình ầm ĩ nên cứ mắng anh con. Giờ đây tuy già nhưng ba vẫn muốn gia đình náo nhiệt."
Cho dù Úc Triệt không nói gì, thậm chí con không bước ra khỏi phòng nhưng ông vẫn hài lòng. Ông cứ mãi thắc mắc nhà bếp có làm món con thích không, thậm chí nhìn con gắp thêm mấy đũa thì lòng cũng tràn trề vui sướng.
Lời đến bên môi lại thôi, Úc Triệt nhìn mái đầu bạc trắng của Úc An Tuần.
Lại không quên Lâm Tri Dạng vẫn ở nhà đợi cô, ở nửa tháng là điều không thể.
"Nếu ba muốn thì con ở lại hai hôm, đến 27 con về."
Phẩm trà không nói, rõ ràng Úc An Tuần không hài lòng.
"Không bận gì sao lại vội vã đi?"
Một là vì mệt, vì áp lực; hai là có người đang đợi ở nhà.
Cô đã bắt được ai kia không ăn sáng mà cứ ngủ nướng.
Không biết sao có thể ngủ nhiều như vậy.
Đáng tiếc, hai điều này Úc An Tuần chắc chắn không muốn nghe.
"Ba kêu con về để nói chuyện này?"
Úc An Tuần nhìn con gái út: "Đêm đó ba nằm mơ thấy mẹ con, ngày hôm sau ba nói với chị hai về con. Quanh năm con không ở nhà nên ai cũng lo cho con, định bảo con về nhà ở dăm bữa nửa tháng, sẵn tiện chăm sóc con thêm một chút."
Con gái quá gầy, thu đông nhìn không thấy nhưng xuân hạ không thể che.
"Vẫn câu cũ, con ba mươi rồi ba, con tự lo cho con được."
Úc Triệt nhìn vào mắt Úc An Tuần: "Lúc trẻ ba thích yên tĩnh, không muốn con ồn ào. Giờ lớn tuổi thích náo nhiệt nhưng ba cũng phải nghĩ cho con."
Người lớn muốn yên tĩnh thì lôi đám nhỏ ra đánh cho im lặng. Lớn tuổi muốn vui vẻ, sôi nổi thì ép buộc con cháu vây bên người.
Úc Thành và Úc Hân đều ở đây, gia đình ba thế hệ vẫn chê không đủ vui, bắt ép cô một hai phải về.
Úc Triệt hiểu cha mình thương yêu, Hoài Thành tuy lớn nhưng cô có thể trở về nhà ở mấy hôm, giờ bảo cô ở mười ngày, nửa tháng thì thật sự quá mức.
Cô thà nằm bên cạnh nhìn Lâm Tri Dạng chơi game.
Nếu cha biết cô nghĩ gì ông sẽ mắng là con cháu bất hiếu. Mặc dù vậy, Úc Triệt vẫn chả có tâm trạng lấy lòng cha. Chuyện giữa cô và Lâm Tri Dạng cuối cùng sẽ bại lộ và mọi thứ cũng trở về con số không.
Cô không ngây thơ đến mức nghĩ rằng dỗ cha một chút thì mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.
Suy cho cùng, khi còn học đại học vẫn phụ thuộc vào cha nên ngoan ngoãn ở nhà trong mấy kỳ nghĩ lớn. Sẽ không bao giờ xảy ra việc có ngày rảnh mà không về, cho dù lúc đó đang yêu đương.
Nhưng kết quả thì sao? Họ có nghĩ cô là con người bằng xương bằng thịt chắc?
Con cái nghe lời, bất quá cũng là con rối để người lớn giật dây. Và hiện tại, cô không rảnh để diễn theo.
Họ là người thân thiết nhất, không thể nói cô hận hay không. Dù là vậy thì kiếp này cô sẽ không bao giờ tha thứ.
"Úc Triệt." Úc An Tuần trầm giọng, "Con đang dạy dỗ cha con à?"
Tiềm thức sợ hãi nhưng Úc Triệt quyết không nhường bước: "Con không dám, nhưng việc nào ra việc đó. Nếu ba thấy con sai thì ba nói để con sửa."
"Vậy nói ba nghe, con đang nghĩ gì?"
"Cắt đứt liên lạc với gia đình, một năm gặp vài lần, khách sáo với nhau như người dưng nước lã?"
Úc An Tuần đè lại giọng, không muốn kéo người đến xem chuyện: "Không biết Úc gia có lỗi gì với con."
Biết không nên lên tiếng và im lặng là chiến lược tốt nhất trong trận. Nhưng Úc Triệt đã chịu đựng quá lâu rồi, hôm nay cô đã đủ can đảm vùng lên.
Lần đầu tiên cô kiên quyết hỏi cha, cha là người cao như núi thế nên đã che hết mọi người dưới bóng: "Ba không biết thật sao?"
Đôi mắt u ám như nhìn thấy tâm người, Úc An Tuần xanh mặt. Đã lâu thật lâu không có người dám khiêu chiến với ông.
"Úc gia không nợ mày. Mày ở không được thì cút nhanh đi!"
Ván bài tình thâm cuối cùng vô ích. Làm sao một người gia trưởng có thể nghe lọt tai người khác nói gì?
"Ba, giữ sức khỏe." Úc Triệt xoay người đi.
Biết Úc Triệt không về, Lâm Tri Dạng trở lại giường nằm nướng. Sau khi tỉnh dậy không có chuyện làm thì lại nhớ Úc Triệt nên cô quyết định ngủ cho qua giấc.
Không biết đồng hồ báo thức đã reo đến tiếng chuông thứ mấy. Lâm Tri Dạng chuyên nghiệp tắt đi âm vang, buồn ngủ đến mắt mở không lên.
Giọng nói dịu dàng truyền từ tai vào tim: "Mấy giờ mà còn ngủ? Con heo nhỏ lười biếng."
Tỉnh cả ngủ.
Lâm Tri Dạng to mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc: "Mơ sao?"
"Puch" cười, Úc Triệt nói: "Vậy em mơ quá nhàm."
"Chị bảo ở nhà mà? Sao về nhanh vậy?" Lâm Trị Dạng click điện thoại, 11 giờ 40.
"Ăn trưa chưa?"
Úc Triệt lắc đầu: "Chưa."
"Tại sao?" Thấy chị giả vờ, lòng Lâm Tri Dạng trầm xuống: "Chị cãi nhau với người nhà sao?"
Úc Triệt đã thay quần áo ở nhà, nằm xuống cạnh Lâm Tri Dạng: "Lẩu thập cẩm hôm qua em làm ngon, muốn ăn nữa."
Nồi lẩu thập cẩm là món ăn đơn giản nhưng được Lâm Tri Dạng nấu theo cách khác. Ừ, ráng nuốt thì cũng ổn.
Vì không cay, không mặn nên Úc Triệt ăn hai bát cơm để cổ vũ.
Còn trộm vào Weibo đăng bài: "Lần đầu em ấy nấu ăn, nấu cho tôi."
Lâm Tri Dạng xoay người ngồi dậy, cúi đầu nhìn người nằm thoải mái trên giường: "Trả lời em trước."
"Ừm, cãi nhau với ba." Úc Triệt bình tĩnh kể lại, "Không sao, ba chị là vậy đó, qua thời gian nữa sẽ tốt."
"Sao lại cãi với ba? Vì em?" Lâm Tri Dạng thấp thỏm.
Cho dù quan hệ giữa Úc Triệt và người nhà không tốt thì cô cũng không muốn chị rời bỏ gia đình vì sự tồn tại của mình.
"Chuyện giữa ông ấy và chị, tính cách bất đồng thôi. Ba chị không biết cách đối xử với người khác và ông không học được cách đồng ý. Mấy chuyện này thường xảy ra, có điều lần này ông khá giận nên chị về trước cho đỡ việc."
Nếu cha chột dạ, chắc chắn ông sẽ biết cô đã rõ chuyện quá khứ là do họ làm.
Hoặc có thể, cha đã biết từ lâu. Nhưng người giả ngu thì sao chịu nhận mình tỉnh?
Lâm Tri Dạng đau lòng hôn mặt chị, sờ tóc chị: "Chị buồn sao?"
Khi ở bên Lâm Tri Dạng, Úc Triệt sẵn sàng trải lòng: "Hơi hơi."
Lâm Tri Dạng nằm xuống ôm Úc Triệt: "Trên đời không cha con nào không cãi nhau hết. Em với ba cũng khắc khẩu lắm, ông giận đến mức dọa không cho em tài sản. Khi đó em chỉ bảo được, để vợ ông ấy cầm tiền đi nuôi trai đẹp có lời hơn."
Úc Triệt sợ: "Nói vậy được sao?"
"Sao lại không?" Lâm Tri Dạng và Lâm Huy tương thân tương ái nhiều năm, giờ đây ai cũng bách độc bất xâm, "Cha em không nói được em. Tuy ông là người sinh ra em nhưng em là người tự do."
"Ba em dạy em như vậy và đây cũng là cách bà ngoại dạy ba. Hiếu thảo thì hiếu thảo, nhưng nghe lời mù quáng lại là chuyện khác."
"Vì vậy, nhà nào cũng có những lúc khó khăn, cãi vã là chuyện không thể tránh. Người nhà chắc chắn sẽ đùm bọc, yêu thương lẫn nhau. Tuy nhiên, ai cũng có tính cách và kinh nghiệm sống, ngay cả địa vị xã hội cũng bất đồng thì cách ứng xử không ai giống ai là chuyện dĩ nhiên."
Úc Triệt rầu rĩ: "Em muốn chị tha thứ cho họ sao?"
"Không có, em chỉ muốn chị thấy dễ chịu hơn. Biết họ yêu chị, thương chị, biết họ sai nhưng cuộc đời phải sang trang. Chúng ta phải sống một cuộc sống tích cực, không cần buồn khổ vì những chuyện mình không thể kiểm soát."
Úc Triệt hiểu, được Lâm Tri Dạng khai sáng, "Đúng rồi, nếu ba chị giống ba em thì chị chống cũng không nổi."
"Thật, ba chị là ví dụ điển hình đó. Mà ba em không dễ chơi đâu, chị mà gặp chắc không nói nên lời." Lâm Tri Dạng thản nhiên, "Mai sau em dẫn chị đi gặp ba, gặp là hiểu."
Úc Triệt giật mình.
Lâm Tri Dạng đưa lịch sử trò chuyện qua: "Từ lúc em bảo em yêu đương là ông giục em mang con dâu đến cho ông."