Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 47



Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 47

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia

__________

Dù không hiểu mấy nhưng Mạnh Dữ Ca có thể cảm nhận được sức mạnh khiến Hà Thấm đỏ cả mặt rồi nói lắp chắc không phải gì tốt.

"Ai lái xe?"

Không thể hết xấu hổ, Hà Thấm chỉ vào bức ảnh trong tay Mạnh Dữ Ca.

Mạnh Dữ Ca ngạc nhiên: "Úc Triệt?"

Lắc lắc đầu và quyết định dùng ngôn ngữ: "Lâm Tri Dạng!"

Trong sự hoang mang của Mạnh Dữ Ca, Hà Thấm cầm điện thoại mở Weibo của Lâm Tri Dạng, đưa qua.

Mạnh Dữ Ca nhìn hai giây, nhìn xuống bức ảnh là hiểu ngay.

Tuy nhiên không phản ứng lớn như Hà Thấm, nhìn mãi cũng thành quen: "Rất là Lâm Tri Dạng, em thân sẽ biết. Cậu ấy thích ám chỉ mấy điều phức tạp hoa hoè lá hẹ vậy đó."

"Unfollow đi, không phù hợp với trẻ em."

Phàm phu tục tử còn ẩn ý, lịch sự.

Sau khi nghe "không phù hợp với trẻ em", ngón tay Hà Thấm sắp chạm vào chữ unfollow nhưng lại tắt màn hình, đại diện cho việc bỏ theo dõi. Thật ra đó chỉ là một cú lừa thôi.

Hà Thấm cất điện thoại.

Không giả vờ nữa, bé Thấm thích xem mấy này đó.

Mai sau sẽ tìm chị Lâm học.

Khi Mạnh Dữ Ca và Hà Thấm nói chuyện, hóng gió trên ban công thì Lâm Tri Dạng đã mang đồ ăn lên bàn. Nào là cá lóc hấp, tôm xào bông cải rồi sườn nướng tỏi,.. Hành gừng tỏi trong đó đều được cắt xong hết.

Úc Triệt đi tắm trước, Lâm Tri Dạng bảo công việc phía sau để cô lo.

Lâm Tri Dạng thỉnh hai vị ngồi ban công vào dùng thiện: "Hai người ăn đi, tôi đi dọn bếp trước."

Úc Triệt nấu đến đâu là dọn đến đó, vì thế bếp không cần dọn nhiều, mất mấy phút là gọn gàng, sạch sẽ. Còn nồi niêu xoong chảo gì đó thì đặt vào máy rửa bát là xong.

Hà Thấm háo hức lên bàn trước: "Oaaa! Quá trời thịt luôn, toàn món em thích."

Đá xéo "Có gì em không thích sao?", Mạnh Dữ Ca chỉ vào lưng Hà Thấm nhưng giáo viên mẫu giáo: "Rửa tay."

"Đã rõ." Hà Tâm hành động nhanh hết sức có thể, Mạnh Dữ Ca theo sau.

Lâm Tri Dạng lau bếp, nhẹ giọng chửi bạn: "Bà mẹ già."

Lúc mọi người ngồi xuống, Úc Triệt cũng đã tắm xong.

Cô không gọi đầu, chỉ buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng nên có vẻ dịu dàng hơn. Vẫn là chiếc sơ mi nhưng màu đen, khiến cô quý phái và bí ẩn. Ở dưới là chiếc quần dài màu kem chuyên dùng mặc ở nhà cho thoải mái.

Hà Thấm ngây thơ vô số tội: "Chị Úc Triệt, chúng ta là bạn bè sao còn mặc đồ trang trọng như vậy." Sơ mi phải cài đến tận cổ, không ngộp thở hả?

Nhưng vì cổ Úc Triệt thon dài nên Hà Thấm cảm thấy không bị cũ kỹ mà còn khá phong cách.

Lâm Tri Dạng ra vẻ: "Vì hai vị khách quý nên giáo sư của tôi phải trang trọng xuất hiện."

Mạnh Dữ Ca cho bạn yêu cái nhìn xem thường. Trang trọng dữ chưa? Trên sơ mi dưới quần ở nhà?

Khỏi đoán cũng biết sao mặc áo sơ mi.

Vì áo sơ mi có thể che.

Chắc chắn người này chả tốt lành gì nên suýt làm mất mặt giáo sư Úc.

Dưới bàn ăn, Úc Triệt duỗi chân đạp Lâm Tri Dạng bảo cô câm mồm.

Lâm Tri Dạng cười hihi và đưa con tôm đã bóc vỏ xong cho chị.

Cô và Mạnh Dữ Ca sẽ đi taxi về nhà nên Lâm Tri Dạng quyết định mở chai rượu vang trắng.

Ngà ngà say, Hà Thấm hồn nhiên hơn: "Em muốn biết chị theo đuổi giáo sư Úc như nào!"

Lâm Tri Dạng đã no, cô không uống nhiều rượu nên chéo chân đùa trẻ: "Sao em biết chị theo chị ấy?"

"Uhm. Ai cũng thấy vậy mà. Nếu không em móc mắt mình ra."

Nhìn Úc Triệt thấy chị có hứng thú lắng nghe nên Lâm Tri Dạng cười nhẹ, thẳng lưng nghiêm túc.

"Gặp trong buổi tiệc của bạn, thấy thích rồi lì lợm la liếm xin cái WeChat chạy đến tìm chủ đề nói chuyện."

"Vậy thôi?" Kịch bản bình thường, nữ thần lạnh lùng cũng chịu luôn?

Chỉ như thế, không cần phải nỗ lực. Khi chưa quen biết lắm còn dám đưa Úc Triệt đi thuê phòng, mà Úc Triệt chơi tất tay nốt, đi luôn.

Phần này Lâm Tri Dạng không nói, sợ làm lung lay quan điểm tình yêu của trẻ con.

Lâm Tri Dạng đứng đắn: "Nhiều chuyện người khác thấy rất bình thường như chỉ có người trong cuộc mới biết nó quý báo vô cùng."

"Rồi, thôi. Vậy mất bao lâu chị mới theo đuổi được chị Úc Triệt?"

Lâm Tri Dạng đang trong dòng suy nghĩ để tô điểm thêm cho hoa mỹ, Úc Triệt trực tiếp trả lời thay: "Hơn tháng."

Hà Thấm sợ hãi: "Dễ dữ vậy?"

Lâm Tri Dạng cười: "Tại chị quyến rũ, xinh đẹp."

Hà Thấm không tin, nhìn Úc Triệt: "Sao chị chịu nhanh thế?"

Úc Triệt nghĩa, đưa ra quan điểm: "Thấy hợp mà cũng có cảm tình."

"Nếu phải dùng nhiều công sức để theo đuổi một mối quan hệ, chờ đôi ba năm gì đó, thật ra chỉ là một bên sâu đậm còn bên kia chẳng hứng thú gì. Cho dù có ở bên nhau thì đa phần cũng do cảm động hoặc cân nhắc lợi hại, cuối cùng sẽ có rất nhiều rắc rối kèm theo. Bên đuổi cứ mãi lo được lo mất, khó tránh việc dung nhập những cảm xúc đắng cay vào lúc chung đụng. Còn bên bị đuổi có sẵn lòng hay không lại là chuyện khác."

Úc Triệt hoặc không nói, hoặc mở miệng sẽ đi sâu vào lòng người. Hà Thấm phải trầm ngâm hết nửa ngày.

Lâm Tri Dạng nắm tay Úc Triệt đặt lên đùi, bổ sung: "Ngoài ra, khi theo đuổi người khác cũng đừng thay đổi quá nhiều vì người đó. Nếu phải thay đổi hoàn toàn để ở bên một người, chứng minh người đó không phù hợp với mình. Dù cho có kết quả đi nữa thì con người vẫn trở lại nguyên bản, với người kia, thực sự là một loại tổn thương."

Mạnh Dữ Ca lặng lẽ nghĩa ngợi, cắt ngang: "Tự nhiên hai người thành nhà triết học vậy?"

Lâm Tri Dạng thưởng thức bàn tay Úc Triệt: "Xem mấy bộ phim thấy người ta nói vậy, khá đúng với thực tế."

Không khó vì đôi bên đều thích nhau. Nếu ngược lại, theo đuổi được người như Úc Triệt thật sự khó hơn lên trời.

Tuy khá kín tiếng và khác với những đôi tình nhân bình thường. Nhưng dù có hạn chế gặp nhau thì họ cũng không giả dối với nhau.

Tính Úc Triệt lạnh lùng nên bề ngoài cũng lạnh, nguyên tắc thì cứng ngắt và rõ ràng, mới ở bên nhau ba tháng nhưng mỗi lần mở miệng là: "Chịu không nổi thì bỏ đi."

Trong khi Lâm Tri Dạng đã chấp nhận mấy cái quy tắc rất không hợp lý của Úc Triệt và rất thích chị. Tuy nhiên cô không thay đổi thói quen sống để hài lòng chị.

Điều duy nhất cô thay đổi là không gọi cơm ngoài trước mặt Úc Triệt.

Hai người thoải mái bên nhau, không ai ép ai thay đổi.

Chính vì trước kia chân thật nên cuộc sống hiện tại không có bất kỳ chuyện xung đột gì.

Hai người hiểu nhau và chấp nhận nhau.

Hà Thấm nghe quân sư nói chuyện, hứa non, hẹn biển: "Rồi, em hiểu. Giờ theo đuổi ai thì em sẽ đếm ngược, nếu nửa năm vẫn chưa đuổi được thì thôi, dừng cho khoẻ người."

Chị Úc Triệt nói đúng, có lì lợm la liếm thì tự mình cảm động, hoàn toàn không thể chấp nhận.

Dù ép buộc bên nhau, liệu đối phương hài lòng không?

Lâm Tri Dạng không chê chuyện nhiều: "Muốn theo ai đó?"

Hà Thấm có say cũng không dám nói: "Bí mật."

Mạnh Dữ Ca duỗi chân đạp Lâm Tri Dạng.

Sức bạn mạnh hơn sức Úc Triệt, Lâm Tri Dạng đau nhưng miệng không đóng: "Nửa năm lâu đó, ba tháng là hiểu rõ một người. Nếu đối phương không thích thì bỏ đi em, làm một quý cô sang chảnh."

Lần thứ hai bị đạp, lần này hai người, mỗi người một cước.

Lâm Tri Dạng: Đm.

Mạnh Dữ Ca biết bạn nghẹn, xúi giục trẻ con bảo cô câm miệng; mà Hà Thấm không đồng ý lý luận "ba tháng" của chị Lâm.

Quá vội, có thể người ta đang nghĩ mà mình đã ra đi.

Những muốn nói tiếp theo quá rõ, chủ đề kết thúc bằng mấy cái dẫm chân.

Lâm Tri Dạng cúi đầu, ôi, đôi dép màu hồng của cô bị mấy người này đạp bẩn.

Giận!

Ăn cơm xong, Mạnh Dữ Ca lo Hà Thấm uống say không về nhà được nên chủ động muốn đưa về.

Đúng lúc cho Lâm Tri Dạng thời gian dọn bàn.

Cô lau bàn, dọn sàn nhà, rửa sạch tay rồi quay lại phòng ngủ để lấy đồ của mình.

Úc Triệt đang giúp cô sắp xếp, đặt máy tính bảng, sổ tay, sạc và mấy đồ linh tinh vào balo.

Lâm Tri Dạng ôm chị từ sau, khẽ mở nút thắt áo sơ mi: "Cả ngày rồi, không khó chịu sao?"

Úc Triệt, "Đừng có lo." Giả bộ tốt bụng.

Bị trách, Lâm Tri Dạng giả vờ vô tội: "Không kiểm soát được mà, ai bảo chị quyến rũ em."

Úc Triệt lạnh giọng: "Vu khống, chị không có."

"Chị có."

Những tiếng gọi nức nở, làm sao khống chế nổi?

Không muốn nói mấy chuyện này trước khi em trở về, Úc Triệt cầm chiếc túi trong tủ ra, "Đi cẩn thận, về đến gọi cho chị."

"Dạ." Ánh mắt nóng rực của Lâm Tri Dạng dán vào cơ thể Úc Triệt, "Em muốn hôn hôn chị."

Úc Triệt tự nhiên ngẩng đầu chạm môi.

Lâm Tri Dạng không hài lòng, quá nhẹ, cô đưa lưỡi vào làm lộn xộn hơi thở của người kia. Vùi đầu đi xuống, nhẹ nhàng mút vào xương quai xanh của Úc Triệt.

Úc Triệt không tránh.

Điện thoại vang lên cắt ngang bầu không khí ngọt ngào. Mạnh Dữ Ca gọi điện hối cô xuống lầu.

Lâm Tri Dạng không cho Úc Triệt đưa cô đi, sợ bản thân luyến tiếc, bước ra khỏi phòng đóng cửa.

Hai phút sau, Úc Triệt mở cửa ra ngoài.

Nhà có hai người thì vui vẻ nhưng mất một người lại quá quạnh quẽ. Phòng khách và phòng ăn sạch sẽ, hoa tươi nở rực trên bàn và xe cổ nhộn nhịp bên ngoài tấm cửa sổ lớn.

Tối nay không ai xem phim cùng, cũng không có ai ôm cô đi ngủ.

Bỗng nhiên nhớ đến một câu: Từ giản dị sang xa hoa dễ dàng, từ xa hoa sang giản dị thì khó khăn.

Không có Lâm Tri Dạng, cuộc sống một mình đã kéo dài nhiều năm, cũng không cảm thấy gì.

Sau khi có Lâm Tri Dạng, thậm chí việc chia ly ngắn ngủi cũng khiến người ta nghẹt thở.

Cô ngồi trong phòng khách lướt Weibo của Lâm Tri Dạng. Bài viết đăng vào nửa đêm khiến cô vừa thẹn vừa bực, người này thật là.

Không lâu sau, một bài Weibo mới xuất hiện.

Một đoạn video ngắn được ghép từ mười mấy bức ảnh: có hoa, có bữa cơm, xen kẽ với tấm hình selfie trên taxi, máy ảnh hưởng từ cằm lên trên.

Một người để lại bình luận: "Chụp vậy thà khỏi chụp cho khoẻ."

Lâm Tri Dạng chỉ trích như thường lệ: "Mấy người không có thương tôi."

Quả vải vị bạc hà nịnh nọt: "Đẹp vậy cơ mà."

Sau một lúc, Lâm Tri Dạng nhắn tin cho cô: "Đã về nhà."

"Được."

"Nhớ chị."

"Nhớ em."

Khi gõ hai chữ này, dường như Úc Triệt biến thành con búp bê bằng bông nằm trong lòng Lâm Tri Dạng, được em âu yếm vuốt ve.

Mới chia xa đã không chờ nổi ngày gặp mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.