Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 55
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Leo núi, cắm trại, chơi bời cả ngày. Sau đó Mạnh Dữ Ca đưa team đến nhà hàng do Lâm Tri Dạng giới thiệu để ăn tối. Nghe ai kia nói là nơi này có đặc sản chính tông của An Thành.
Lâm Tri Dạng và Úc Triệt vội vã trở về, Mạnh Dữ Ca hỏi: "Tiếc không?"
Lâm Tri Dạng: "Không, đi chung với bạn gái mọi lúc mọi nơi mà tiếc gì."
Mạnh Dữ Ca: "gu!"
Có đồ ngon sao thiếu được rượu? Mạnh Dữ Ca vừa được lên chức nên cấp dưới ồn ào, bắt đầu la ó nâng cốc chúc mừng. Mạnh Dữ Ca từ chối không được, vui vẻ cụng hết ly này đến ly khác.
Miệng thì uống nhưng mắt quan tâm chuyện khác. Khi Hà Thấm uống đến ly thứ ba, cô gõ gõ lên bàn, sát gần Hà Thấm: "Ly cuối cùng, không được uống nữa."
Hà Thấm lên án: "Cho quan lại đốt lửa chứ dân đen không được thắp đèn." Nhưng trong lòng lại lặng lẽ nở quẩy nhạc, nở hoa.
Mạnh Dữ Ca bá đạo ngầu quá.
Nguyên một bàn người nhưng không nhắc ai, chỉ dặn dò mình.
Em bé dễ bị dụ, ngưỡng mộ nhìn Mạnh Dữ Ca, nhưng Mạnh Dữ Ca không nhìn Hà Thấm. Xem ra lúc nãy thuận miệng nhắc nhở, giờ toàn chú ý đến người khác.
Ăn tối xong về khách sạn, tuy trông Mạnh Dữ Ca vẫn bình thường nhưng phản ứng trì độn và bước đi rất rất chậm. Toàn bộ trái tim Hà Thấm đều đặt trên người cô thì sao có không thấy? Thế nên, Hà Thấm tự giác bước đến dìu cô.
Mạnh Dữ Ca không ra vẻ, không từ chối, dựa vào người Hà Thấm.
Đi đến chiếc xe do công ty thuê, khi cửa xe mở ra, Mạnh Dữ Ca cau mày lùi về sau, che miệng quay đầu.
Hà Thấm lo: "Sao thế này!? Chị ổn không, thấy không thoải mái ở đâu?"
Chịu đựng, đè nén cảm giác muốn nôn, "Mọi người về trước đi, chút nữa tôi về sau chứ giờ không chịu nổi mùi xe."
Lâm Tri Dạng nói đúng, gió đêm An Thành thoải mái, nhẹ nhàng và vừa lúc cô có thể đứng đó hóng gió thêm chút cho khỏe người.
Mọi người bảo đứng đó đợi cô nhưng Mạnh Dữ Ca xua tay biểu thị mình muốn yên lặng, chỉ có Hà Thấm kiên định ở lại: "Mấy anh chị bảo về chơi mạt chược mà, đi đi, em ở đây với chị ấy."
Mấy người nọ thấy có lý, dù sao lúc nào Hà Thấm cũng kè kè quản lý.
Cao Tử Bình xum xoe: "Nhưng hai người là con gái, ban đêm không an toàn nên tôi ở lại luôn."
Hà Thấm thấy phản cảm, muốn có thời gian cùng Mạnh Dữ Ca thì sao Hà Thấm chấp nhận người thứ ba? Vì vậy, Hà Thấm dứt khoát từ chối: "Không cần, chúng tôi đi qua đi lại một lúc cho tỉnh rượu nên về nhanh thôi, không cần anh ở lại đâu."
Cao Tử Bình không nói được, cuối cùng đi về trong sự bất an.
Hà Thấm đỡ Mạnh Dữ Ca đã mệt đến ngồi trên đường, nhỏ giọng: "Không cho em uống mà uống tới say như này. Lần sau không được uống nữa."
Nói xong, Hà Thấm im lặng. Hình như hơi quá đúng không? Bản thân có tư cách gì để nói mấy lời này với người ta?
May là Mạnh Dữ Ca say rượu, dễ nói chuyện. Cô ấy không phản bác, ngược lại còn trêu: "Em là con nít, không được uống rượu. Tôi khác với em."
Hà Thấm không thích bị cô xem là trẻ con, vì không hài lòng nên giọng điệu chẳng ngoan như thường, cáu kỉnh: "Sao cứ mãi nói em là trẻ con? Em tốt nghiệp rồi."
Khóe miệng khẽ nhếch, có lẽ Mạnh Dữ Ca say rồi. Cô cảm tiếng nói Hà Thấm trong trẻo như giọng em bé.
Tuy trong trẻo nhưng không phải em bé.
"Đừng cười." Hà Thấm bị kích thích. Bản thân thật lòng nhưng người này cho rằng không hiểu chuyện? Hơn nữa hai người đâu cách nhau mấy tuổi.
Cậy già lên mặt.
Úc Triệt hơn Lâm Tri Dạng năm tuổi, chẳng phải hạnh phúc bên nhau sao? Mạnh Dữ Ca cố ý.
Đêm nay Hà Thấm giương nanh, múa vuốt. Mạnh Dữ Ca ngồi đó nhìn Hà Thấm bằng đôi mắt lờ đờ, mông lung. Vì tâm trạng vui vẻ nên không so đo với con nít, cũng không tức giận.
"Đừng nhúc nhích." Chưa kịp bước ra ngoài đã bị Hà Thấm kéo lại. Dưới sự kinh ngạc của Mạnh Dữ Ca, Hà Thấm ngồi xuống buộc lại dây giày cho cô.
Cơn gió hè thổi bay sự nhộn nhịp của phố phường.
Cô gái mặc váy hai dây vải denim và buộc tóc đuôi ngựa cao, một người tỏa sáng rực rỡ đang ngồi xổm trên con phố đông đúc, cúi người buộc dây giày cho cô.
Chiếc rìu xẻ đôi bức tường cứng, rơi rớt những mảnh vụn trên đất. Mạnh Dữ Ca đang đứng giữa thành trì hỗn độn, nhìn thấy hiệp sĩ nhỏ cầm kiếm đi đến chỗ mình. Cô muốn nói đừng làm mấy chuyện này trên phố, kẻ tới người lui đang chăm chăm vào họ.
Nhưng cổ họng tựa như bị rượu đốt bỏng, không nói nên lời, chỉ biết ngơ ngác đứng đó.
Hà Thấm làm xong, đứng dậy. Song, không nhận thấy Mạnh Dữ Ca khác lại, vẫn còn phiền lòng chuyện vừa xảy ra: "Chị trưởng nhóm, em không phải con nít. Lần trước, em đã nói với chị, em nghiêm túc....Xin lỗi, không thể gọi chị là chị trưởng nhóm nữa, quản lý Mạnh mới đúng, chị vừa lên chức mà."
Nói được một nửa, Mạnh Dữa Ca kéo tay Hà Thấm như không muốn nghe. Tuy chua chát trong lòng nhưng Hà Thấm chịu, giả vờ mạnh mẽ.
Lòng Mạnh Dữ Ca có một ngọn lửa, gió thổi không tắt. Ngược lại, nếu gió càng mạnh sẽ thiêu rụi cả một mảnh cỏ dại lớn.
"Tôi không sao, bắt xe về thôi."
Hà Thấm mỉm cười tự giễu sau cô. Dù tỉnh hay say Mạnh Dữ Ca vẫn một hai từ chối.
Hà Thấm không lên tiếng, chỉ đón xe bên đường rồi đỡ Mạnh Dữ Ca ngồi vào. Cũng không nhìn Mạnh Dữ Ca nữa, ngồi đó buông mắt và ngẫm lại những chuyện mình đã làm đêm nay.
Quá nôn nóng đúng không? Mạnh Dữ Ca chỉ đối xử tốt với mình một chút nhưng bản thân không mặt dày mày dạn bám vào người ta.
Mà nếu Mạnh Dữ Ca không có cảm giác, vậy tại sao lại đối tốt làm gì?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Thiên Tài Tiên Đạo2.
Sụp Đổ Hình Tượng3.
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà4.
Bí Mật Tân Hôn=====================================
Thật khó nắm bắt và thật sự chán ghét.
Hà Thấm mất bình tĩnh, không muốn cùng Mạnh Dữ Ca nữa: "Dừng xe bên đường đi."
Tài xế không nghe rõ: "Cô nói gì cơ?"
Mạnh Dữ Ca không để ý Hà Thấm dỗi, xoa xoa đầu: "Anh cứ lái đi, đừng nghe em ấy."
Hà Thấm bất mãn trừng mắt: "Em thấy quán bar bên đường, muốn vào làm mấy ly. Quản lý Mạnh, chị tự về đi."
Thỏ trắng biến thành nhím, Mạnh Dữ Ca không thích ứng nhanh vậy được. Tuy sắc mặt âm trầm nhưng không thể lặp lại câu "trẻ con không nên uống rượu".
"Đừng đi mấy chỗ đó, khuya rồi không an toàn."
"Quyền tự do của em."
Miệng thì cãi nhưng không bảo tài xế dừng xe. Mạnh Dữ Ca vẫn quan tâm đến bản thân.
Mạnh Dữ Ca im lặng, một lúc sau giọng điệu yếu ớt mà vẫn bình tĩnh: "Vậy em để tôi về một mình sao?"
Mạnh Dữ Ca say rượu, mệt đến không nhìn rõ đường nhưng tổn thương người khác là tài năng bẩm sinh. Mặc dù Hà Thấm phàn nàn, cuối cùng vẫn không đành lòng, chẳng muốn xuống xe nữa.
Trở về khách sạn, không thấy người quen. Chắc mấy đồng nghiệp kia đã đi tìm chiến trường khác.
Hà Thấm đưa Mạnh Dữ Ca vào phòng, giúp cô ngồi xuống giường, mở nước ở đầu giường cho cô: "Uống nước, chút nữa tỉnh tỉnh thì tắm rồi ngủ."
Nói xong, dứt khoát rời đi.
Mạnh Dữ Ca lưu luyến nhìn bóng lưng Hà Thấm. Tiếc rằng người ta một đường bước đi, không quay đầu lại.
Hà Thấm tức giận, bởi vì cô không đáp lại.
Mạnh Dữ Ca uống chút nước, miễn cưỡng tìm được cái quần, chiếc áo bước đi tắm rửa. Tắm xong men say cũng vơi nhiều, nhưng ngọn lửa trong lòng vẫn chưa nguôi. Đầu cô tràn ngập hỉ nộ ái lạc của Hà Thấm.
Lâm Tri Dạng gửi cho cô vài bức hình selfie của cô ấy và Úc Triệt trong chuyến đi. Bạn hiền không có chỗ khoe nên thồn cơm chó vào họng cô.
Thường ngày, Mạnh Dữ Ca sẽ cười trừ cho qua, trả lời "cút đi", rồi nghiêm túc ngắm nhìn.
Nhưng hôm nay, xem xong ảnh, ngồi một mình trong phòng lại thấy cô đơn và buồn chán, cảm giác như bị ai đó bóp cổ.
Cô bé ngồi xuống buộc dây giày cho cô, cô bé tức giận, nếu giờ cô bé đó chạy đến quán bar khi cô đang ngủ cũng không phải không thể.
Tội lỗi, lo lắng và ham muốn không thể nào kiềm chế. Mạnh Dữ Ca gọi điện cho Hà Thấm, lý do thốt ra từ miệng: "Em ở đâu?"
"Tôi bị ngã trong phòng tắm, em đến bôi thuốc cho tôi được không?"
Úc Triệt và Giang Dung Tâm ăn xong, tạm biệt nhau. Cô về nhà giặt quần áo ngày hôm qua, mang ga trải giường dùng bên An Thành ra phơi rồi ngủ trưa.
Cô quen với việc không đặt báo thức và Lâm Tri Dạng đều như thế.
Giấc ngủ này mệt vô cùng, không hề thoải mái.
Cô bị mắc kẹt ở hành lang bệnh viện. Mùi thuốc khử trùng mạnh mẽ xộc thẳng vào mũi khiến cô không thở nổi.
Cô thấy tóc mẹ đã cạo trọng, mặc quần áo bệnh nhân ngồi trong căn phòng tối tăm, mẹ rên rỉ với cô: "Úc Triệt, người mẹ đau lắm, con đến xoa bóp cho mẹ đi con."
Khoé mắt Úc Triệt ươn ướt, cô muốn bước đến nhưng bị hàng rào sắt từ trên trời đập xuống cản lại.
Mẹ ở trước mắt, cô không thể chạm tới mà cũng chẳng thể kêu lên.
Đến khi cô đâm đầu chảy máu, vọt lên giường bệnh thì trên đó biến thành Úc An Tuần.
Chân cha bó bột, đau đến mặt mày biến dạng, cha cứ lẩm bẩm: "Già rồi, đau quá con ơi..."
Úc Triệt ngơ ngác không biết làm sau, cô cứ đi vòng qua vòng lại: "Ba, con đi tìm bác sĩ."
Úc An Tuần nghe, ông thôi rên rỉ. Ông ngồi đó ngơ ngác nhìn Úc Triệt, rũ đôi mi mắt: "Trước khi đi, mẹ con ước muốn chúng con thành gia lập nghiệp. Con làm vậy có xứng đáng với mẹ không?"
"Ba không muốn con lạc lối, quay đầu đi con."
Sự thương lượng chuyển thành mệnh lệnh.
"Nghe chưa?"
Úc Triệt sợ hãi, cô lùi về sau. Nhưng sau lưng không còn đường thoát, giẫm phải không trung và rơi vào vực sâu.
Cô bất chợt mở mắt.
Mồ hôi như tắm, dù phòng có điều hòa nhưng lạnh từ đầu đến chân.
Phải rất lâu mới tỉnh táo lại, chắc chắn đó chỉ là ác mộng. Không phải sự thật, nó không có thật.
Trong lúc ngơ ngác, cô nghe thấy tiếng phòng sách đối diện mở ra, đóng lại. Úc Triệt hoảng sợ, ôm chặt lấy thân mình.
Sau đó mới nhận ra là Lâm Tri Dạng.
Cô không chịu nổi sự cô đơn trong phòng, chân trần xuống giường, mở cửa tìm Lâm Tri Dạng.
Cô muốn nhìn thấy em.
Ra phòng khách, nhìn thấy Lâm Tri Dạng đã đổi hết hoa trong nhà. Từ màu xanh lam thành dãy vàng trực rỡ, làm người ta thấy ấm áp và tươi sáng.
Như thể em cố tình xua đuổi cơn ác mộng u ám và kinh hoàng cho cô.
Lâm Tri Dạng vừa dọn dẹp xong, cẩn thận rửa tay và lau sạch phòng bếp. Nhưng vừa mới đặt chân ra khỏi cửa đã thấy Úc Triệt đứng ngốc trong phòng khách.
Chân trần trên nền gạch lạnh màu xám, đầu tóc rối bù, chắc vừa ngủ dậy. Cách nửa tiếng trước, cô mở cửa vẫn thấy Úc Triệt say giấc nồng.
Hôm nay Úc Triệt gửi một câu gây sốc, không còn quan tâm đến cô nữa. Lâm Tri Dạng nghiêm túc nghi ngờ rằng Úc Triệt cố gắng rút về nhưng quá muộn.
Cô không tha thứ, nở nụ cười tà ác: "Chị, em tắm rửa sạch sẽ rồi, lại đây ôm em đi."
Úc Triệt quay đầu, tìm tiếng nói êm tai. Lâm Tri Dạng đang đứng dưới ánh mặt trời, em không tiếc trao cho cô nụ cười tươi sáng.
Sự lo lắng và hoang mang của Úc Triệt đã phai đi khi nhìn thấy Lâm Tri Dạng. Chỉ ở nơi có Lâm Tri Dạng mới có ánh sáng.