Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 57



Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 57

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia

__________

Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, ba cha con cùng ăn cơm nhưng không ai nói với ai câu nào.

Nhà họ Úc cơm nước thanh đạm, món nào cũng là món Úc Triệt thích. Úc An Tuần và Úc Hân đặt bát súp gà dinh dưỡng trước mặt cô.

Úc Triệt vừa uống vừa nhớ thương Lâm Tri Dạng: Giờ này nên dậy ăn trưa rồi phải không?

Trong lúc lơ đễnh, vô tình đối diện với ánh mắt của Úc Hân. Có lẽ do gặp ác mộng liên tiếp, nghe như có tiếng gió gào thét trong đầu nên cứ mãi cảm thấy Úc Hân như thể dò xét mình.

Ba chữ "Lâm Tri Dạng" đã bị cô giấu đi.

Ăn uống xong xuôi, ba người bắt đầu bước vào cuộc trò chuyện chính thức.

Úc An Tuần ngồi trên giường nói chuyện trong nhà với Úc Hân, còn Úc Triệt tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài là vùng đất nho nhỏ cho bệnh nhân đi dạo, trời đang giữa trưa nên không thấy ai.

Cô nhanh chóng mở khóa điện thoại lên xem. Ngoại trừ tin nhắn đồng nghiệp thì chẳng thấy Lâm Tri Dạng có động tĩnh gì.

Sự hụt hẫng mơ hồ đọng lại, vừa định nhắn tin cho Lâm Tri Dạng thì Úc Hân chuyển chủ đề về cô: "Úc Thiên và Thần Thần nhớ em, em về nhà không? Ở nhà đi, sau này đi qua thăm ba cùng chị cho vui."

Úc An Tuần cầm cốc nước uống, cười cười: "Ba thấy được, vậy Úc Triệt không cần chạy qua đây từ sáng sớm rồi ngồi cả buổi."

Úc Hân: "Không có ba ở nhà, trong nhà trống rỗng."

Tiếng máy bay ngang qua bệnh viện, sự chú ý của Úc Triệt bị hút vào đó. Trời cao ngàn trượng, mây mỏng và gió nhẹ.

Dù biết ba thấy vọng, buồn lòng nhưng phải làm sao đây?

Cô không muốn về bên đó.

Cô muốn về nhà của cô, nơi có hoa và có Lâm Tri Dạng.

Tháng trước mới về Úc gia, mấy đứa trẻ bận rộn đi học, lớp học thêm thì mãi không xong nên làm gì có giờ nghỉ ngơi? Rảnh đâu mà nhớ nhung đến cô?

Nói nữa, cho dù ở nhà thì vẫn chia nhau ra thăm ba, làm gì có chuyện đi chung cho vui?

Mấy năm nay, Úc Triệt đã chán ngán những lý do nhàm đến dở này. Sự phản cảm vượt qua nỗi ân hận khi đối diện với Úc An Tuần.

"Không, tháng sau em về. Nhà em không xa bệnh viện, rảnh em qua."

Sắc mặt Úc Hân như thường, nhìn chằm chằm Úc Triệt: "Sợ phiền sao? Dọn mấy cái đồ cần thiết thôi, đi, chị về với em."

Úc Triệt ngước mắt, lạnh lùng: "Không cần."

Lâm Tri Dạng đang ở nhà cô, cô không muốn vứt bỏ ánh sáng để trở về bên kia. Cô không muốn ở một mình trong căn phòng to lớn nhưng trống rỗng.

Cô cần một giấc ngủ ngon và Lâm Tri Dạng là liều thuốc ngủ tốt nhất của cô.

Nhưng thuốc ngủ không để ý đến cô, cô lo.

Mắt nhìn Úc Triệt, nhưng miệng Úc An Tuần nói với Úc Hân: "Không về thì thôi, ở đâu cũng như nhau."

Lúc 12 giờ rưỡi, Úc An Tuần ngủ trưa. Ông bảo chiều Úc Triệt về đi và mai nghỉ ngơi cho tốt, ngày mốt lại qua thăm.

Úc Hân ra hiệu cho Úc Triệt ra ngoài cùng. Toà này khá ít bệnh nhân, người nằm trong đây không giàu cũng quý. Trừ bỏ giọng nói của y tá thì không có tiếng gì khác.

"Ba lớn tuổi rồi, đi đứng dễ ngã nhưng không thích cầm gậy. Lần này bị ngã ông thấy khó chịu, mấy ngày nay thay đổi lắm rồi. Em chưa thấy đâu, hôm ba nhập viện, ông cau có, nóng nảy còn mắng anh em một trận."

Úc Triệt đeo chiếc túi mùa hè Lâm Tri Dạng tặng, đi bên cạnh Úc Hân: "Em về muộn làm anh chị mỏi mệt."

Gót giày nhọn giẫm lên sàn gạch, đi ngang qua một phòng bệnh chưa đóng cửa, Úc Hân hướng mắt vào trong.

Nghe thấy Úc Triệt nói, nhưng không trả lời.

"Mệt gì, chị và anh em bận nên chỉ có thể thay nhau đến thăm ba. Hơn nữa có y tá chăm ông các kiểu, em ở hay không cũng vậy." An ủi Úc Triệt mấy câu, "Nhưng ba nhức người, tối nào cũng đau ngủ không yên. Mà em coi đi, một hai không chịu than vãn."

Úc Triệt cau mày: "Bác sĩ nói sao?"

"Bác sĩ nói bình thường, uống thuốc giảm đau chứ làm sao? Nhưng không ăn uống gì được hết cả. Em xem xem qua đây với ba đi, đừng có bướng làm ba buồn nữa, kiên nhẫn chút. Bác sĩ nói cố mà chăm cho cái chân của ba, nếu có chuyện gì nữa thì sau này không chắc."

Úc Hân nói từng chuyện, như sợ Úc Triệt nháo nhào chọc giận Úc An Tuần.

Sắc mặt tái nhợt, Úc Triệt cúi đầu đáp: "Em biết."

Làm sao cô dám làm cha giận trong bệnh viện? Giấc mơ đã cho cô một lời cảnh báo, vừa chân thật vừa tàn khốc.

Trong bãi đậu xe, khi Úc Triệt mở cửa xe, nghe Úc Hân nói vọng từ sau: "Em không thấy ba thích em ở nhà sao? Có người chăm sóc em, nói chuyện với em ông mới yên tâm. Lúc nãy ba không ép em vì sợ em không vui, nhưng chị thấy ba thất vọng."

Tay đặt trên cửa xe, đưa lưng về Úc Hân. Sau khi giãy giụa hồi lâu, Úc Triệt thoả hiệp: "Mấy hôm nữa em về. Mới đi chơi về nên phải dọn nhà."

Không thể ngoảnh mặt làm ngơ, câu từ của Úc Hân nói về cha đều đâm thẳng vào trái tim cô, đau đớn và rỉ máu.

Nhưng loại đau đớn này chân thật hơn, tốt hơn nhiều so với mấy lời đe dọa trong mộng, đồng thời giúp cô hoà hoãn đôi chút. Cô đau vì cha cô, không phải coi cha như một con thú dữ.

Giấc mơ khác xa với hiện thực.

Cô không thể co rút vì sợ hãi.

Úc Hân cười: "Được rồi, vậy về nhà sắp xếp hai hôm đi..."

Tiễn Úc Triệt đi, Úc Hân khẽ nở nụ cười. Ngồi lại vào xe và lấy ra bức ảnh nhận được mấy hôm trước.

Điểm du lịch nổi tiếng của An Thành, giữa biển xanh và trời cao, hai người phụ nữ cùng che một chiếc dù.

Người cầm ô cao hơn, đeo khẩu trang màu trắng. Tuy không nhìn rõ gương mặt nhưng có thể thấy được đôi mắt cong cong quyến rũ, động lòng người.

Bên cạnh là Úc Triệt đang tươi cười, mặc quần áo thể thao, tay cầm điện thoại và sạc dự phòng.

Người khác nhìn vào cũng chẳng thấy thân gì lắm, thậm chí không tiếp xúc tay chân, có thể xem là bạn tốt.

Nhưng, Úc Hân hiểu điều này có nghĩa là gì.

Tính khí Úc Triệt sao chịu đến gần che ô với người khác? Hơn nữa còn vui cười, thoải mái thế kia?

Cô gái bên cạnh không phải là đồng nghiệp, cũng không phải là bạn bè bình thường.

Hai ngày nay, Úc Hân vẫn đang nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào. Từ khi nào lại xuất hiện một người mà bản thân không hay không biết?

Nhưng Úc Hân chưa hành động, không biết người bên cạnh Úc Triệt là ai và cũng không nói với người khác.

Cha vẫn còn nằm trong viện, nếu nói ra chỉ tổ mệt thêm, cả nhà sẽ kiệt sức mất.

Chỉ có thể như trước, hiểu rõ vấn đề, sau đó tìm cơ hội để giải quyết.

Hôm nay Úc Hân nén giận, giận Úc Triệt không hiểu chuyện. Sao không biết lấy cái đầu ra nghĩ? Nhà họ Úc chịu không được và cha cũng chịu không nổi.

Nhưng hôm nay Úc Triệt thật sự ngoan, bảo về là về nên Úc Hân không đành lòng nói thêm

Hình ảnh rành rành trước mặt, không phải thật thì là gì? Ở bên cạnh người kia, Úc Triệt có thể nở nụ cười từ trong tâm.

Và đã bao lâu chưa nhìn thấy nụ cười của em gái?

Úc Hân ngồi trong xe hồi lâu, cho đến khi bị tiếng còi bên cạnh làm phiền mới lái xe về cơ quan.

Việc uỷ nhiệm Phó Hiệu Trưởng của khoa Ngôn ngữ đã được đề cập từ năm ngoái, nhưng vẫn chưa quyết định được ứng viên, giống như củ khoai lang bỏng tay. Hôm nay, Hiệu Trưởng đột ngột gọi Úc Triệt đến trường mở họp.

Úc Triệt trực tiếp chạy qua từ bệnh viện.

Chờ đèn đỏ, cô mở điện thoại nhưng vẫn không thấy tin nào của Lâm Tri Dạng. Hoảng loạn theo dây leo bò đến ngọn cây, bình tĩnh lung lay sắp đổ.

Cô tự hỏi liệu sự nhút nhát đã bị Lâm Tri Dạng phát hiện.

Cô làm Lâm Tri Dạng thất vọng sao?

Chủ động hỏi: "Tối em muốn ăn gì để chị mua?"

Mùa hè nhưng khuôn viên trường không vắng vẻ, nhiều người vẫn ôn bài trong thư viện để chuẩn bị thi cao học.

Sau khi nói chuyện với hiệu trưởng xong, cô rời khỏi văn phòng. Thật sự cảm thấy có quá nhiều điều không theo ý muốn.

Lâm Tri Dạng không trả lời.

Chưa bao giờ xảy ra chuyện như này.

Úc Triệt ngơ ngác đứng dưới toà nhà văn phòng, nơi Lâm Tri Dạng đợi mỗi khi đến đón cô.

Ánh nắng chiếu vào mặt làm cô khó chịu, nhưng cô bất tri bất giác ngồi lên ghế.

Tối qua tâm trạng không tốt, làm mất hứng, mới sáng sớm lại làm em buồn bực, Lâm Tri Dạng giận là đúng.

Nhưng lâu rồi mới thấy Lâm Tri Dạng giận.

Người đó không nói chuyện, chỉ không để ý đến cô, không đáp trả cô, để cô phải tự xem xét lại bản thân.

Cô không nên yếu đuối.

Đáng sợ hơn cả cơn ác mộng là tỉnh dậy chỉ có một mình, cô không thể để mất Lâm Tri Dạng nữa.

Sắp xếp lại tư duy, cô hứa với chị hai sẽ về nhà nên phải nói với Lâm Tri Dạng chuyện này.

Cô phải giải quyết từng vấn đề một, không được nghĩ đến việc trốn tránh. Trốn tránh cha và trốn tránh chị hai, trốn cả Lâm Tri Dạng, trốn luôn công việc.

Dù chạy cũng không thoát khỏi Úc gia. Nơi đó có người thân của cô, đánh gãy xương thì cốt vẫn còn dính gân.

Dẫu sợ giông tố bão bùng phía sau cũng không thể từ bỏ Lâm Tri Dạng. Cô phải ôm Lâm Tri Dạng chặt hơn mới có thể yên tâm.

Về công việc, một khi gánh nặng được rút bỏ bớt cô sẽ thôi cho rằng phần nào có Úc gia nhúng tay.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, cô chạy xe khỏi trường và đi siêu thị mua đồ Lâm Tri Dạng thích.

Về đến nhà thì lại trống trơn, điện thoại Lâm Tri Dạng ném trên bàn trà.

Đi tới cầm lên xem, nhìn thấy mình từ một đống tin nhắn chưa đọc, Úc Triệt thở phào.

Vẫn ổn, không phải bỏ qua vì cố ý.

Phòng ngủ không có người, đến lúc mở cửa phòng sách thì Lâm Tri Dạng ngồi trước bàn luyện thư pháp bằng bút lông.

Giấy Tuyên Thành phủ kín cả bàn, viết được ⅘.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Lâm Tri Dạng giữ cổ tay để hoàn thành chữ, sau đó đặt bút xuống: "Mấy giờ rồi chị."

Úc Triệt nhìn đồng hồ: "4 giờ 27 phút."

Không ngờ nhanh như thế đã xế chiều, Lâm Tri Dạng thấy mệt, rướn cổ đi về phía Úc Triệt.

Mắt Úc Triệt vẫn dừng trên bàn. Chắc chắn do cô không tốt mới khiến Lâm Tri Dạng im lặng mấy tiếng, ngồi đây viết chữ tịnh tâm.

Cô giữ cửa, Lâm Tri Dạng không thể đi qua, "Em muốn đi lấy nước uống."

Úc Triệt nhìn: "Sao em không nhắn tin cho chị?"

Người đó chỉ nhìn cô, không nói gì, cô nói thêm: "Không thấy em nhắn, chị buồn."

Lông mày nhướng lên, Lâm Tri Dạng cười, dịu dàng: "Vậy chị có nhắn cho em không."

Nụ cười như vậy, lạ mà quen.

Úc Triệt vội nói: "Đã nhắn."

"Chiều." Lâm Tri Dạng khẳng định.

Xác nhận Úc Triệt không nhắn tin mới quăng điện thoại ngoài bàn trà.

Úc Triệt rụt rè: "Ừm."

Lâm Tri Dạng không dao động, làm cho có: "Xin lỗi, em không cầm điện thoại."

Úc Triệt rõ cách dỗ người, nhẹ nhàng hôn lên má, thì thầm: "Đừng giận chị."

"Chị mua nhiều đồ, tối nay nấu cơm cho em."

"Không giận." Lâm Tri Dạng phủ nhận. Biết rõ bản thân không giận nhưng chỉ không biết Úc Triệt nghĩ gì.

Chị sẽ từ bỏ vì gia đình sao?

Vốn nghĩ Úc Triệt không về, không ngờ không chỉ về mà còn mua nhiều đồ ăn.

Lâm Tri Dạng không làm gì được, vươn tay ôm Úc Triệt và Úc Triệt cũng ôm lại.

Không muốn giữ trong lòng, thanh âm của Lâm Tri Dạng bình tĩnh không cho cò kè mặc cả: "Vậy nói em biết tại sao tâm trạng chị không tốt trước."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.