Cha con Úc gia bên hai đầu thành phố nhìn nhau qua màn hình, biểu cảm của họ không mấy tự nhiên. Không giống như Lâm Tri Dạng - người luôn tươi cười, họ dường như không cùng thời gian. Người bên kia màn hình sợ cô gặp chuyện còn người bên này thì ước gì hôm nay đã không gặp cô.
Úc Triệt phản ứng và bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cau mày nhìn Úc An Tuần.
Đứng dậy khỏi ghế làm việc, giọng nói lạnh như nước đá đọng trên ly: "Đang làm gì?"
Trông dường như sẵn sàng hành động, như thể chỉ cần Lâm Tri Dạng kêu cứu thì Úc Triệt sẽ phi xe đến ngay, cùng họ đồng quy vô tận.
Một bộ vest đen khiến Úc Triệt trông u sầu, tuy nói hỏi Lâm Tri Dạng nhưng ánh mắt luôn quan sát Úc An Tuần.
Con cảnh giác với người Úc gia đến mức này, Úc An Tuần thấy bất lực.
"Ba kêu em qua nói chuyện." Lâm Tri Dạng ngồi xổm đến tê chân, đứng dậy rồi ngồi lại, "Nói vui lắm luôn."
Con bé mới chửi ông không xứng làm người. Dù lời nói có tiền đề và không đúng với ông, ông không cần phải tức giận. Nhưng rõ ràng con bé này khiêu khích thì làm sao bảo là vui vẻ?
Ăn nói bừa bãi, mở mồm làm làm được.
Úc An Tuần đang sắp xếp trong lòng.
Tuy nhiên vẫn gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh như không có ý đồ khác.
Úc Triệt nhẹ nhõm, Lâm Tri Dạng đến gần: "Tin vui, tin vui. Ba chị mới hỏi về lương của em, ba đồng ý với chuyện chúng mình! Ba quá tốt luôn."
Úc An Tuần to mắt nhìn Lâm Tri Dạng. Ông hỏi chắc? Con bé này tự nói!
Và ngay cả ông hỏi thì đâu liên quan gì đến việc đồng ý?
Chẳng trách bảo mình là nhà văn cấp thấp, toàn viết những thứ tầm thường. Năng lực hiểu biết của con bé này quá kém.
Tệ hơn nữa là câu "Ba không nói đồng ý" đã bị Úc Triệt chân thành dập tắt bằng lời "Cảm ơn ba".
Gần như Úc Triệt không suy nghĩ.
Úc An Tuần nhìn con gái của mình. Con không gầy guộc như trước, con trưởng thành hơn và công việc cũng làm rất tốt.
Về mọi mặt, con không làm mẹ thất vọng.
Nếu ông bảo không đồng ý, mà mục đích gọi Lâm Tri Dạng đến thì quá rõ ràng thì chắc chắn Úc Triệt sẽ nổi giận.
Lâm Tri Dạng mới bị tai nạn, phải nằm dưỡng lâu như vậy. Úc Triệt đã tận tâm chăm cả một thời gian dài, thậm chí còn nhờ người mua mấy lọ kem trị sẹo. Bây giờ ông kéo con người ta từ trong nhà ra rồi nói "Tôi không đồng ý" thì Úc Triệt sẽ nghĩ gì?
Ba đứa con của ông, ai ông cũng đau.
Khi vợ ra đi nhưng con còn quá nhỏ nên trở thành vướng bận lớn nhất của bà. Vì vậy, Úc An Tuần thương Úc Triệt nhất, xem như là để bù đắp cho con.
Con thích đọc sách thì để con đọc; con thích làm giáo viên thì để con đến trường.
Ngay cả con thích người cùng giới thì ông chỉ giận và khó chấp nhận, thế nhưng ông vẫn bảo Úc Hân khéo léo, đừng mắng em hay làm em xấu hổ.
Ông nghĩ rằng đó chỉ là sự thôi thúc của thuở thiếu niên, là sự ngưỡng mộ đối với một ai đó. Vì vậy, sau khi đưa người đó ra xa thì Úc Triệt sẽ bình tĩnh lại.
Khi con trưởng thành, con sẽ khao khát một mái ấm gia đình, có con, có cháu.
Nhưng ngày đó Úc Triệt quỳ xuống, nói rằng "Con không thể thay đổi", ý niệm tự lừa mình dối người của ông không còn vững nữa.
Úc Triệt đã ba mươi hơn, chỉ hai tháng nữa thôi con sẽ bước sang tuổi ba mươi mốt, nếu con muốn lấy chồng thì đã lấy từ lâu, tại sao phải dây dưa với một Lâm Tri Dạng trẻ tuổi và hoạt bát, làm họ loạn hết cả lên.
Con không thích người khác giới.
Đã một tháng Úc An Tuần không gặp con và đã một tháng ông tự hỏi bản thân rằng ông thực sự ham muốn điều gì?
Hạnh phúc của con chăng? Giờ con nghĩ con đã tìm thấy rồi. Dẫu cho ông không đồng ý và phá hoại lần nữa thì chắc chắn tình cha con sẽ vĩnh viễn bị chia cắt.
Trước khi nhập viện, Úc Triệt xa cách với ông và cả anh chị em. Có lần nửa năm con không về nhà. Còn có lần quá đà hơn là xong giao thừa đã cưỡi xe đi ngay.
Bây giờ vất vả lắm con mới có chút kỳ vọng ở họ, con khát khao mình được công nhận, được chúc phúc.
Ông thực sự không đồng ý sao?
Ông ngồi trên xe lăn suy nghĩ về vấn đề này trong lúc đợi Lâm Tri Dạng. Đến khi Úc Thành gõ cửa thì ông mới hoàn hồn lại.
Cô bé bước vào trông sạch sẽ và sáng sủa. Con bé không trang điểm như mấy người phàm tục mà ông không ưa.
Như Úc Hân đã nói, nhìn qua không cùng thế giới với Úc Triệt.
Nhưng dưới vẻ ngây thơ và tươi sáng ấy là móng vuốt mạnh mẽ. Khi nói về chuyện tình cảm của cô bé với Úc Triệt là nhất quyết không lùi bước, thậm chí còn cào xước ông mấy lần.
Giận dỗi xong lại sẵn lòng nói chuyện.
Biết điều và hào phóng, có tiến và có lùi.
Nghe con bé giới thiệu về khoản tiết kiệm, ông biết Lâm Tri Dạng thực sự có thể đảm đương tương lai và thực sự đủ yêu Úc Triệt.
Ông không nghĩ con gái ngốc. Con sẽ không mở lòng với một người không chân thành.
Vậy còn lý do gì để lắc đầu đây?
Sự hối hận, bất mãn và danh dự quan trọng nhất của ông đã trở khói bụi trước tình cảm gia đình.
Vì thế, trong ánh mắt căng thẳng của Úc Triệt, ông gật đầu: "Ừ."
Trên màn hình, Úc Triệt nở nụ cười đã lâu ông chưa thấy và Úc An Tuần cũng cười theo con.
Úc Triệt nói: "Tan làm con qua."
"Được rồi." Lâm Tri Dạng cúp điện thoại, ngưỡng mộ nhìn ông cụ, không hề có dấu hiệu của sự nổi loạn.
Con nhóc này hai mặt.
Úc An Tuần nhăn mày: "Dám tính kế tôi?"
"Con chỉ muốn biết một chút, biết bác có ý nên giúp bác nói chuyện với Úc Triệt." Lâm Tri Dạng cười, dưới ánh mắt lạnh lùng của Úc An Tuần, thành thật với ông: "Nói thật, cháu không muốn Úc Triệt bất hoà với gia đình vì cháu. Mấy năm trước chị đã rất buồn nhưng vẫn im lặng, không làm gì cả. Chị rất thương mọi người."
Nghe thấy chuyện này, Úc An Tuần hỏi: "Cháu biết chuyện trước đây?"
"Con biết." Dưới ánh nhìn dò xét của Úc An Tuần, cô giải thích: "Chị bị mọi người phá ba lần."
Và Úc An Tuần chính thức xác nhận rằng Lâm Tri Dạng biết mọi chuyện về Úc Triệt chứ không phải nói suông.
Vì vậy ông yên tâm kể về quá khứ của Úc Triệt: "Mấy người con bé gặp trước đây toàn là gì đâu không, mà con bé cũng nhát, không dám nói với gia đình, sau khi biết sự thật cũng không dám nói. Úc Hân chỉ đi nói mấy câu thì quân lính tan rã hết. Tình cảm như vậy, không phải con nít chơi đồ hàng thì là gì?"
"Chị ấy nhát không phải vì đó là chơi trò trẻ con." Lâm Tri Dạng bảo vệ Úc Triệt, nhắc nhở: "Vì chị thương bác, thương anh chị của chị, chị biết giá trị của bác trong lòng chị. Thế nên chị thà hy sinh bản thân để bảo vệ danh dự của mọi người."
Không phải Úc Triệt không dũng cảm mà là bị điều quan trọng hơn trói buộc. Chị không thể chơi trò được ăn cả ngã về không.
Úc An Tuần: "Vậy lần này thì sao?"
"Nhiều năm rồi, chị không có đường lui, nếu lần này bác vẫn tàn nhẫn như vậy, vẫn sử dụng cách giải quyết thế kia thì sự kiên nhẫn trong quá khứ của chị không có ý nghĩa." Lâm Tri Dạng hiểu Úc Triệt. Lần này, cô là giới hạn cuối cùng của chị.
Đâm thẳng vào tim.
Không lâu sau, Lâm Tri Dạng mở cửa, gọi Úc Thành vào.
Ánh mắt giao nhau, Úc Thành hiểu: Thành công.
Sau khi vào, Úc An Tuần bảo: "Gọi cơm bốn người đi, chút nữa em đến."
"Dạ, con đi liền." Anh nhanh chân bước ra khỏi cửa, vừa khỏi phòng bệnh là nhắn tin báo cáo với Giang Dung Tâm: "Vợ ơi, nhà họ Úc thay đổi rồi, ba chấp nhận Tiểu Lâm."
"Tin chuẩn không?" Giang Dung Tâm không tin được, sau đó gửi biểu cảm "bắn pháo hoa".
Khi Úc Triệt đến bệnh viện thì Lâm Tri Dạng đang ôm tách trà nóng, nghe Úc An Tuần nói chuyện. Ngồi đó chịu đựng không dám ngáp, cứ thổi trà mãi vì sợ lưỡi chạm vào nước sôi.
Úc Triệt lái xe thật nhanh, sợ đến muộn thì tình thế đổi thay.
Dù đó là điều không thể, ba đồng ý thì là đồng ý. Nhưng chuyện này quá khó để có được nên thật sự không được thực tế lắm.
Khi nhìn thấy Lâm Tri Dạng, ánh sáng giữa không trung bị thu lại, chiếu thẳng vào lòng, sáng soi quá khứ tối tăm.
Cô gọi: "Ba."
Úc An Tuần thấy con vui vẻ, ông cười: "Ngồi đi, chút nữa ăn cơm."
Khi thấy hai đứa khẽ nhìn nhau, ông gián đoạn: "Tiểu Lâm, khi nào mời bố con qua được? Bác có chuyện muốn nói."
Nếu đã đồng ý thì phải làm đến nơi đến chốn, tuyệt không để Úc Triệt bị tổn hao tình cảm. Lâm Tri Dạng cam đoan sẽ đối tốt với con gái nhưng ông cần một lời hứa từ Lâm gia.
Úc Triệt không ngờ chuyện quá nhanh, chủ động ngăn cản: "Ba, chúng ta không vội mà."
Úc An Tuần không vui: "Không vội? Vậy khi nào đây?" Con sắp ba mươi mốt.
Lâm Tri Dạng phát biểu ý kiến: "Lúc nào cũng được." Cha già rất không sao, sớm muộn gì cũng được sất.
Úc Triệt không muốn tình cảm hai người trở thành quy trình: "Chờ đến Tết đi, để bác Lâm đến Hoài Thành chơi."
"Sao cũng được, theo con." Thấy con có chủ ý, Úc An Tuần không ép, ông nghiêm túc: "Dù không tổ chức lễ nghi truyền thống nhưng hai nhà vẫn phải gặp nhau. Có rất nhiều chuyện cần phải nói."
Lâm Tri Dạng liên tục đồng ý: "Bác xem xem, bác muốn bao nhiêu lễ cưới ạ?"
Vào phòng bệnh, Úc Thành nghe thấy và thầm niệm ba lần "em rể". Sự thực tế, thẳng thắn và tài hùng biện, quá đỉnh, chạy không được.
Úc An Tuần nhìn cô, sau đó nhìn Úc Triệt: "Hai đứa thích nhau thì chi ly mấy cái đó làm gì? Nhà họ Úc không thiếu tiền."
Trong bữa cơm, Úc Thành lặng lẽ chụp bức ảnh ba người họ, gửi cho Úc Hân: "Chị, chuẩn bị tâm lý chưa?"
Úc Hân trả lời: "Từ ngày Úc Triệt thú nhận với ba là chuẩn bị xong rồi."
Úc Thành làm người đàn ông ấm áp: "Nghĩ thoáng chút đi. Thôi, ai biết đâu, em khai sáng từ lâu rồi."
"Bỏ đi, tám năm rồi, quá mệt. Ba đồng ý luôn rồi thì cũng phải chấp nhận thôi. Nhưng mà chắc hai đứa nó ghét chị còn hơn ba."
Úc Thành cảm thấy có chút đồng tình với chị hai: "Sau này là người một nhà, có thời gian để bù đắp."
Tháng Mười ngày ngắn đêm dài, khi ra khỏi bệnh viện đã tối đen như mực.
Trên đường về bãi đổ xe, Úc Triệt chủ động đan tay với Lâm Tri Dạng. Nụ cười hạnh phúc, sự vui mừng viết rõ trên mặt. "Mai sau không còn sợ gì nữa."
Thấy chị vui, Lâm Tri Dạng mới dám trêu: "Em sợ, nếu fans thấy thì làm sao đây? Em muốn giữ hình tượng độc thân để kiếm tiền."
Mặt Úc Triệt khẽ lạnh đi, vặn cánh tay của ai kia, không thèm để ý gì nữa: "Đâu, nói lại thử!?"
Úc Triệt không cười nổi, túm chặt mũ áo của ai kia, kéo người lại: "Em ngoan ngoãn đi!"
Mới lành lặn được mấy ngày là chạy tán loạn.
Lâm Tri Dạng quá ồn ào bên ngoài, em sử dụng cách này để bày tỏ sự vui vẻ, Úc Triệt hiểu.
Nhưng sau đó, khi lái xe về nhà, Lâm Tri Dạng không nói gì và Úc Triệt không hiểu.
Khi cảm xúc không thể kiềm chế được, Lâm Tri Dạng tắt đèn trong xe, nghẹn ngào trong bóng tối: "Úc Triệt, em cảm thấy cuối cùng mình có thể đứng bên chị một cách danh chính ngôn thuận rồi."
Cô nhận ra ý nghĩa của ngày hôm nay.
Lâm Tri Dạng vui đến rớt nước mắt, Úc Triệt tìm chỗ dừng xe, ôm em vào lòng và an ủi thật lâu.