Tên Weibo của cô được lấy cảm hứng từ một đoạn văn Lâm Tri Dạng từng viết.
Trong đó, Lâm Tri Dạng so sánh cảm xúc khi xem phim như vị kẹo bạc hà, ước ao mình cũng có kẹo để ăn và chúng phải là vị vải. Sau bộ phim đó, Lâm Tri Dạng đã đổi ghi chú của cô thành "Cục cưng", được mã hoá thành những con số.
Đứa trẻ thích ăn kẹo quá hiểu chuyện, em không dám xin, chỉ dám tưởng tượng ra vị, vui vẻ chịu đựng.
Lâm Tri Dạng ấp ủ hy vọng, khát khao gì khi xem bộ phim tình yêu ấy?
Úc Triệt thường đau buồn khi dùng cái tên ấy để gửi tin nhắn cũng như bình luận trên bài viết của em.
Lúc đó là tình trạng tệ nhất của cô, là thời kỳ khó khăn nhất, nhưng cô lại gặp Lâm Tri Dạng.
Như một tảng băng lạnh lẽo không có chút nhiệt độ, liều mạng hấp thụ hơi ấm từ Lâm Tri Dạng để vượt qua những đêm dài đằng đẵng, những ngày dài cô liêu. Tuy nhiên, cô rất ích kỷ. Điều cô trả lại cho Lâm Tri Dạng là sự thất vọng, sự thờ ơ, sự lạnh lùng và giấc mơ vỡ tan.
Lâm Tri Dạng không nên thích cô ở thời điểm đó, thật sự không nên. Phi logic thì không nói mà lý do cô đưa cũng chẳng có cái nào đủ thuyết phục.
Cupid đùa giỡn, Nguyệt Lão đan tơ làm em rung động với con người nhìn thế giới chỉ bằng hai màu trắng đen, làm em chịu đựng những đau khổ vô ích.
Lâm Tri Dạng muốn kẹo vào mùa xuân, nhưng em dứt khoát ra đi vào mùa đông năm ngoái.
Sự rực rỡ của em bị hai màu trắng đen của cô nuốt sạch. Mặt trời và ánh sáng của cô chết dần trong thế giới đen trắng kia.
Gạt bỏ nghĩ suy, quay về hiện thực, trở lại khoảnh khắc này. Ánh sáng ấm vàng của đèn sàn chiếu vào góc phòng, hai người chung chăn, chung gối, ngăn chặn cái không khí se lạnh của cuối thu bên ngoài.
Căn phòng đơn giản và nhạt nhoà đã được lấp đầy bởi những vật nhỏ chất chứa tình yêu.
Tấm thảm màu xám ấm áp, trên bàn là hoa tươi và mấy đồ linh tinh của Lâm Tri Dạng, bên cạnh là mấy chú mèo con được ở tủ đầu giường.
Đó là hộp bí mật họ chọn sau khi đi xem phim ở trung tâm thương mại, chị một cái, em một cái.
Mở ra và đặt tên, sau đó tặng cho nhau.
Con mèo Lâm Tri Dạng mở được có vẻ hơi cọc, không nhìn thẳng mà toàn liếc người ta. Tuy nhiên, trông mập mạp, đáng yêu nên có thể bỏ qua. Ngoài hình dáng thì bé con khá giống Úc Triệt, thế nên Lâm Tri Dạng ban tên: Lâm A Mỹ.
Úc Triệt không giấu được sự chán ghét, lấy con mèo đen đáng yêu trong tay, quyết định báo thù, ban danh: Úc Đắc Tài.
Giơ ngón cái, Lâm Tri Dạng nhắm mắt thổi phòng: "Quá đỉnh, không hổ là cô, cô giáo sư của khoa Văn. Úc Đắc Tài, tên tốt, quá tốt, trong tinh tế có đơn giản, nghe mộc mạc lại thật thà. Quá đặc biệt, không giống người thường."
Đăng hai con mèo lên vòng bạn bè, giới thiệu tên của chúng và hi vọng nhất sinh, nhất thế, mãi không chia lìa.
Minh Tiêu Kiều mỉa mai: Hai người vậy nhưng vẫn chưa thất nghiệp à?
Úc Triệt xuống tay, trả lời "?" và mười giây sau, bình luận biến mất.
Vậy cô có mang lại cho Lâm Tri Dạng cuộc sống mà em muốn không?
Úc Triệt hiện tại không làm em thất vọng nữa đúng không?
Liệu những vết sẹo đó có mờ phai một chút không?
Hôn một nghìn cái, nói "yêu em" một nghìn câu, có lẽ người phụ nữ chết tiệt kia đã biến mất khỏi ký ức của Lâm Tri Dạng.
Lâm Tri Dạng nói đúng, cô không kìm chế được việc muốn đến gần em. Dù rằng cố gắng che giấu nhưng cô vẫn gửi tin nhắn cho em.
Muốn nói chuyện với em.
Trong thời gian chia tay, chỉ cần Lâm Tri Dạng trả lời bằng một biểu cảm đã làm cô hạnh phúc cả ngày, là chuyện vui nhất trong hôm ấy.
Vào WeChat để xem Weibo, nhận tin nhắn từ người mình chú ý.
"Há há há há há, em tìm thấy chị rồi nhá. Úc Tiểu Triệt thật là dễ thương, em muốn đánh vào mông chị cho bớt giận."
"......"
Gì vậy trời? Còn nghĩ là một lời bày tỏ chân thành nhưng kết quả là sự ô nhục, mất hứng.
Không có tí hương vị tình yêu.
Mặt Úc Triệt ửng đỏ, không biết vì xấu hổ hay vì giận. Cô thẳng lưng dậy, đấm nhẹ vào Lâm Tri Dạng: "Nếu không phải là chị thì em chuẩn bị xong tinh thần để bị mắng chưa?"
Nga, hoá ra đây là cách giáo sư Úc dùng Weibo. Giáo sư không lướt Weibo, giáo sư chỉ theo dõi Lâm Tri Dạng thôi nhé. Vì vậy, lúc nào cũng đăng nhập từ ứng dụng nhỏ khác, xem xong là chạy.
Ngón trở đặt lên môi, ra hiệu im lặng, Lâm Tri Dạng nhấn mạnh: "Chị đừng đánh trống lảng với em, chị nói chị không dùng Weibo cơ, thế mà lại giả bộ làm người lạ để tiếp cận em. Chị xấu, em muốn đánh chị."
Úc Triệt hơi ngả ra sau, tránh né ngón tay của ai kia, xoay người chạy: "Chị không muốn nói chuyện với mấy người có khuynh hướng bạo lực gia đình đâu."
Lâm Tri Dạng cười, kéo người vào lòng: "Chị nghĩ làm nũng là chạy được sao? Hỏ?"
Nói xong, vỗ mông Úc Triệt.
Không mạnh nhưng vang.
Úc Triệt chịu không nổi, trừng ai kia và giãy giụa.
Lâm Tri Dạng không sợ giáo sư hung dữ, mặc dù miệng cười nhưng ánh mắt sâu thẳm, hỏi: "Chị xem bao nhiêu lần phát trực tiếp của em rồi?"
Úc Triệt từ chối trả lời.
Thêm một cái vào mông, khiến người trong lòng thở sâu, "Lần trước xem rồi đúng không? Nào, phát biểu cảm nghĩ đi."
"Không có!" Úc Triệt bị đánh, không vui.
Phải chăng nụ hôn nồng nàn và cái ôm đêm đó là cảm nhận sau khi xem?
Giáo sư Úc thuộc phái hành động.
Úc Triệt không mạnh bằng, không có sức để chống trả và cũng không muốn trả lời mấy câu hỏi của Lâm Tri Dạng.
Nghiến răng, sâu kín nhìn ai kia: "Thật sự muốn để độc giả em biết em là loại người như vậy."
"Loại người như vậy?" Lâm Tri Dạng khẽ cười, hồn nhiên vô số tội: "Người đánh mông vợ yêu trên giường hỏ? Chị nói đi, nói đi."
Giọng điệu ái muội kèm theo sự quyến rũ. Úc Triệt chưa kịp nghe xong thì mặt đã đỏ bừng.
Cạnh tranh sự không biết xấu hổ với Lâm Tri Dạng, ừ, cô thua.
Mấy lời không đứng đắn xua tan đi ngượng ngùng khi bị Lâm Tri Dạng phát hiện Weibo. Úc Triệt nằm im trong lòng Lâm Tri Dạng, sẵn sàng bị đánh thêm vài cái.
Chỉ cần một bàn tay là người này có thể giữ cô.
Lần sau Lâm Tri Dạng đi tập gym với Mạnh Dữ Ca, cô phải đi theo, tập đến khi có thể tự vệ.
Sự bế tắc kéo dài không lâu. Lâm Tri Dạng sợ giáo sư khó chịu nên buông tay, xoa bóp cho chị giáo sư. Cô không còn ép chị thú nhận hay cảm nhận gì đó sau khi xem nữa.
"Lúc trước em nói bậy trong mấy cái livestream chị cũng biết sao?"
"Ừ." Ví dụ như cài nút áo sơ mi đến trên cùng. Ví dụ như mặt đen như than.
Lâm Tri Dạng thầm mắng cô.
Lâm Tri Dạng cố nén cười, lòng hân hoan như mùa xuân trẩy hội vì Úc Triệt đã theo dõi cô từ sớm.
Nếu biết sớm thì đã vui vẻ hơn.
Khi đó Úc Triệt chỉ cần đáp lại một chút là đủ để cô cố gắng.
Nhưng chị không.
Hai người gặp nhau đã muộn, khi Úc Triệt đã gần ba mươi. Nhưng họ vẫn tiêu phí mấy tháng trời để dành cho việc chia xa, ai cũng đắm chìm trong nỗi buồn vô nghĩa của bản thân.
Hầu như Úc Triệt luôn đáng yêu, làm người ta vui vẻ. Song đôi khi chị lại khiến người ta tức đến bốc khói, giữ khư khư trong lòng nhưng không nói.
Yêu nhau lâu như thế, đi gặp cả gia đình nhưng vẫn trò chuyện với cô trên Weibo với danh nghĩa là người hâm mộ. Làm sao trên đời có một người đặc biệt như vậy?
Hoặc nói "kỳ lạ".
Lâm Tri Dạng mô tả như vậy, Úc Triệt cũng không phải bác. Cô vùi mình trong vòng tay em và tự suy nghĩ về bản thân: "Chị lạ lùng và còn vô vị."
Từ khoảnh khắc rung động với Lâm Tri Dạng, cô đã trở thành một người kỳ lạ. Cô luôn làm rất nhiều việc mà chính bản thân cô không hiểu nổi, nhưng lại không thể không làm.
Lâm Tri Dạng mềm lòng không thôi, cúi đầu hôn nhẹ mái tóc của chị, dịu dàng lên tiếng: "Nhưng em thích cái kỳ lạ của chị, chị quá đáng yêu luôn. Úc Triệt, cảm ơn chị, cảm ơn vì chị đã yêu em."
Cảm ơn vì chị sẵn lòng dùng những điều kỳ lạ và nhàm chán với em.
"Nói cảm ơn nghe cứ là lạ."
"Hi, em cũng lạ, hai đứa mình là cặp đôi hoàn hảo."
"Haha."
*
Tình yêu của Úc Triệt dành cho Lâm Tri Dạng ngày càng rõ ràng hơn, gần như sôi sục nhưng đột ngột bị ngừng.
Bởi vì, Lâm Tri Dạng quên mất ngày sinh nhật của cô.
Mặc dù cô không thích ngày đó vì hôm ấy cô đã nhận được những điều xấu của gia đình mình đem lại. Nhưng thời gian đã trôi qua, họ chấp nhận mối quan hệ giữa cô và Lâm Tri Dạng.
Năm ngoái, cô làm không tốt, làm mọi chuyện trở nên như vậy nên năm nay không dám nhắc sinh nhật của mình. Tuy nhiên, cô nghĩ rằng Lâm Tri Dạng sẽ nhớ.
Ai ngờ Lâm Tri Dạng hoàn toàn không quan tâm, nằm lê lết chơi game cả ngày ở nhà. Sa đoạ, đáng ghét.
Thức dậy, Úc Triệt hết mong đợi đến thất vọng rồi chuyển sang tức giận.
Không tinh tế chút nào. Cô đâu có quên sinh nhật ai kia và người ta đang chơi game bằng chiếc điện thoại cô tặng.
Không có quà thì thôi, ít nhất cũng nhớ chứ.
Bây giờ cô đã hiểu tâm trạng của đồng nghiệp dạy Hán ngữ khi oán trách chồng quên kỷ niệm ngày cưới.
Lúc đó thấy không hiểu.
Đúng là phải trải qua mới biết để đồng cảm, không thì sẽ không biết nó khó chịu đến nhường nào.
Năm nay, nhà không bắt cô về mừng sinh nhật nữa, sáng sớm Úc An Tuần đã gọi điện thoại cho cô. Cha kể cho cô nghe về ngày mới chào đời, nghe mẹ vui mừng đặt tên cho cô, lúc đó, Úc Triệt thấy buồn.
Cuối cùng, Úc An Tuần bảo cô ra ngoài chơi với Lâm Tri Dạng.
Ngay cả ba còn nghĩ Lâm Tri Dạng sẽ đi cùng cô.
Nhưng cái quỷ kia quên mất.
Ăn tối xong, Lâm Tri Dạng bảo có hẹn bạn chơi game và Úc Triệt bật chế độ lạnh lùng.
Đáng tiếc, game thủ quá mải mê mà không để ý đến vợ yêu.
Úc Triệt thở dài, điều chỉ cảm xúc. Cô quyết định không để ý đến Lâm Tri Dạng và tập trung vào công việc của mình.
Đến 9 giờ 30, Lâm Tri Dạng mặc đồ ngủ gấu màu hồng nhạt, ngái ngủ gõ cửa phòng làm việc, ngáp dài rồi ngáp ngắn hỏi: "Cục cưng, sao chưa tắm rửa đi ngủ?"
"Không ngủ, bận." Người nói chuyện không rời mắt khỏi màn hình.
Lâm Tri Dạng đã quen với trạng thái làm việc "mặc kệ đời" của chị, làm cái "Ok", "Vậy em ngủ trước, em mệt quá à. Chị làm nhanh rồi qua ngủ nha."
Chơi game cả ngày sao không mệt? Ranh con mê muội quên hết mọi thứ.
Úc Triệt mắng thầm.
Sau khi sự mong chờ qua đi, tâm trạng cũng bình tĩnh lại. Sinh nhật tuổi ba mươi mốt, thôi không sao.
Từ năm ngoái cô đã bước vào ngưỡng cửa của U40, mà Lâm Tri Dạng mới hai mươi sáu.
Thôi, không đón sinh nhật này nữa.
Không muốn làm tổn thương bản thân.
Hai mươi phút sau, khi lưu xong tài liệu và chuẩn bị tắt máy thì Lâm Tri Dạng đến gõ cửa.
"Vào đi."
Không quan tâm, người bên ngoài vẫn gõ cửa.
Úc Triệt bực mình vô cùng, chắc ai kia không ngủ được nên giục cô ra ngoài.
Trong lòng bất giác ngọt ngào, bớt thấy phiền hơn nhiều.
Đóng máy tính, dọn dẹp bàn rồi đi về phía cửa: "Được rồi, chị ra đây."
Và khi mở cửa, trước mặt không phải hình ảnh Lâm Tri Dạng của cô mà là điều cô không ngờ đến.
Hoa hồng được xếp thành hình trái tim ở cửa phòng, ở giữa là khung ảnh màu trắng tinh và trong đó là bức hình chụp của cô và Lâm Tri Dạng.
Khi cô nhìn xuống bức ảnh, mọi người trốn trong phòng khách đều đứng dậy reo hò: "Chúc mừng sinh nhật!"
Gió nhẹ nổi lên làm mặt hồ gợn sóng, song khẽ đung đưa thành những vòng tròn.
Giống như sa mạc có mưa rào.
Tất cả bị bao phủ bởi cỏ hoang, từ cỏ mọc ra hoa.
Úc Triệt đứng ngốc tại chỗ, đến nổi trông mặt cô không có cảm xúc.
Vừa rồi còn mặc đồ ngủ và bơ phờ, giờ đây Lâm Tri Dạng đã thay một chiếc váy xinh đẹp, tay cầm một bó hồng to.
Nụ cười em rạng rỡ không thôi: "Hơi cầu kỳ nhưng em không thể không tặng hoa cho giáo sư Úc."
Úc Triệt vẫn hoang mang.
Mấy người này đến nhà cố khi nào đây? Giang Dung Tâm, Mạnh Dữ Ca, Hà Thấm rồi Minh Tiểu Kiều?
Người không nhiều nhưng rất ấm áp.
Người nhiều tuổi nhất - Giang Dung Tâm giải thích: "Muộn rồi nên anh em với mấy đứa nhỏ không đến được, thế là chị đại diện mang quà của gia đình đến."
Mạnh Dữ Ca nhìn Úc Triệt, tổn thương Lâm Tri Dạng: "Cái người này xấu lắm chị. Ban ngày mừng không chịu, một hai phải kéo đến tối. Bảo là muốn cho chị bất ngờ gì đó."
Nghe vậy, biểu cảm Úc Triệt hơi thay đổi.
Hà Thấm giết trong một nhát: "Bất ngờ gì mà bất ngờ, rõ ràng lúc nãy có sát khí, chắc chị Úc Triệt giận cả ngày nay."
Nếu là bản thân Hà Thấm thì chắc không chịu đến tối. Sáng sớm mà không thấy quà đã xé cả mặt Mạnh Dữ Ca chứ đùa.
Minh Tiêu Kiều thấy vui ơi là vui, cười như điên, cười đến không nói thành lời, tiếng cười vọng trong phòng khách. Và, Lâm Tri Dạng liếc bạn thân.
Lâm Tri Dạng hỏi Úc Triệt: "Chị làm xong việc chưa? Ăn bánh kem nha? Bánh này em tự làm đó."
Năm trước trình bày rất kém nhưng năm nay đã được hoàn thiện.
Móng tay đâm vào lòng bàn tay. Ngày này năm trước Úc Triệt đã bỏ Lâm Tri Dạng đi. Quá ngu.