Bánh Bao Nhà Ai

Chương 11: Sau lưng có thể ăn được sao?



“Quái vật a !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Thanh âm trẻ con hết sức bén nhọn.

“Có chuyện gì?” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, y tá trực vẻ mặt kinh hoảng bước nhanh vào. Không có biện pháp, tiếng thét chói tai kia có năng lượng hủy diệt quá mạnh làm tóc gáy cô dựng hết cả lên.

Mở đèn, trong phòng trong nháy mắt sáng lên, liền thấy hai đứa nhỏ ngồi trên giường ôm chặt lấy nhau, vẻ mặt sợ hãi.

Bên cạnh giường bệnh có một người đàn ông thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, tuy nhiên sắc mặt bây giờ có vẻ ‘hơi’ khó coi.

“Tiên sinh, đã hết thời gian thăm bệnh rồi.” Y tá làm tròn bổn phận nói.

Tư Không Dực Vương chỉ vào con trai nhà mình đang bị đứa nhỏ mập mạp kia ôm cứng ngắc, mở miệng nói, “Tôi là ba của nó.”

Cô Y tá gật đầu, “Vậy tôi không làm phiền anh nữa, những xin anh mau lên một chút, đã trể rồi, bọn nhỏ cũng cần phải nghỉ ngơi.”

Tư Không Dực Vương tỏ vẻ đã hiểu, nhìn y tá ra ngoài, quay đầu trừng mắt nhìn về phía con trai mình ,sắc mặt thúi thúi, nâng ngón tay chỉ chỉ đứa nhỏ đang bị con trai ôm vào lòng, “Nhóc này ở đâu ra vậy?”

Tư Không Cảnh Hoán cúi đầu nhìn Bánh Bao trong lòng đang nhắm tịt mắt lại, vỗ nhẹ lưng bé, “Bánh Bao, đây là ba của anh, không phải quái vật.”

Sau đó ngẩng đầu nhìn Tư Không Dực Vương đang ngồi một bên bĩu môi nhìn Bánh Bao, “Đây là bạn cùng phòng của con tên Ô Trạch Vũ, Nhị thúc mới cùng phụ thân em ấy rời đi.”

Tư Không Dực Vương gật đầu, hóa ra chàng trai kia nhìn ít tuổi như vậy mà đã làm cha rồi à!

Nhìn thấy đứa nhỏ đang vùi đầu vào lòng Tư Không Cảnh Hoán rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, Tư Không Dực Vương nhướn mày, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của đứa nhỏ kia, đúng là một đứa bé con đáng yêu nha. Lúc này cặp mắt ánh ánh nước đang nhìn mình, kinh ngạc còn mang theo một ít sợ hãi.

Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ chưa khóc nhè đã là nể mặt lắm rồi, bé ngẩn đầu nhìn người đàn ông kia, hít hít cái mũi nhỏ, bĩu môi, nhìn cực kì tội nghiệp.

Vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt của bé, Tư Không Dực Vương tán thưởng, xúc cảm không tồi, lại vươn tay nhéo nhéo mặt con trai mình, nhếch miệng cười, “Con à, hai tháng không gặp sao lại gầy đi rồi!”

Nghiêng đầu tránh đi bàn tay đang nhéo mặt mình, Tư Không Cảnh Hoán nhăn mũi, bất mãn hỏi, “Sao bây giờ ba mới đến? Vì sao Nhị thúc đến rồi ba mới đến.” Tuy rằng nhóc là ông cụ non, nhưng vẫn sẽ oán giận làm nũng với ba của mình.

“Con giai bảo bối của ba, ba từ hôm qua vẫn bận đến giờ, còn chưa được ngủ đâu, Nhị thúc của con đương nhiên là do ba bảo chú ấy đến, bằng không sao chú ấy có thể tự mình đến đây chứ, chú ấy lạnh như băng thế cơ mà. Ba thiệt là đáng thương mà.” Sếp lớn uy vũ trước mặt con mình ngoài than thở ra cũng không còn cách nào khác a, ...con trai nói cái gì thì chính là cái đó.

Bĩu môi, Tư Không Cảnh Hoán vẫn hơi hơi tức giận, mình một mình lên máy bay bay về S thị, chính là vì nhớ ba, thế mà mình bị tai nạn giao thông ba lại không tới thăm mình đầu tiên, mới không thèm dễ dàng tha thứ cho ba như vậy đâu! Hừ!

“Con trai này, chân còn đau lắm không? Bị thương có nặng không?” Nhìn chân trái bị bó bột, Tư Không Dực Vương vẻ mặt đau lòng, vươn tay ôm lấy con trai, hôn lên trán nhóc, “Xin lỗi, ba không nên trể như vậy mới đến xem con.”

Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ bị vây giữa hai người, không thoải mái giật giật, bị quần ẩm ướt dính vào người lại càng thêm khó chịu, nhóc bĩu môi, oa oa khóc lớn.

Bé vừa khóc vừa kêu, “Con muốn cha, oa oa ~~~~~ con muốn phụ thân con ~~~~~~~~~”

Hai ba con kia trở tay không kịp, dỗ nửa ngày mới được.

“Bánh Bao đừng khóc, đừng khóc nào, Ô thúc thúc ngày mai sẽ tới đón Bánh Bao về nhà mà.” Tư Không Cảnh Hoán ôm bé vào lòng, ngốc nghếch an ủi bé.

“Quần, quần khó chịu.” Bánh Bao túm lấy cái quần ướt nhẹp dính trên người. Vừa nãy sợ quá nên không nhận ra, nhưng giờ thiệt là khó chịu a.

Cha con hai người hết nói nổi, bọn họ chưa từng chăm sóc trẻ con, chưa nói tới Tư Không Cảnh Hoán vốn vẫn là trẻ con, ngay cả Tư Không Dực Vương mấy năm nay cũng đều đưa con cho bảo mẫu chăm sóc, chuyện thay quần áo cho trẻ cả hai người họ đều chưa từng làm qua.

Tư Không Dực Vương luống cuống tay chân lấy một cái quần đùi trong ngăn kéo, cầm lên nhìn, sau đó xoay người ngồi lên giường,nói: “Bé con, nhóc tè dầm đúng không!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Ô Trạch Vũ bĩm bĩm môi không nói lời nào.

“Ba, không được nói Bánh Bao như vậy!” Tư Không Cảnh Hoán tỏ vẻ không vui, nâng tay vỗ vỗ Bánh Bao, “Nào, Bánh Bao, để anh thay quần cho em nhé.”

Tư Không Dực Vương bất mãn nhíu mày, con trai mình nó lại dám quát mình, đã thế còn là vì một đứa trẻ nữa cơ chớ.

Ô Trạch Vũ ngoan ngoãn đứng trên giường, xoay người cởi quần bệnh nhân ra, cởi lun cái quần nhỏ, nhấc chân lên, mặc quần đùi vào, thay xong lập tức chui vào chăn, chôn mặt vào gối, mới không thèm nhìn đến bọn họ đâu!

Tư Không Dực Vương nhìn đứa nhỏ làm đà điểu không chịu ngẩng đầu lên, vươn tay vén áo của bé lên, vị trí trên thắt lưng của nhóc hiện lên trước mắt gã, gã sửng sốt, đến khi muốn cúi đầu nhìn cho kĩ thì nhóc con đã xoay người chặn lại.

“Thúc thúc quái vật thúc đùa giỡn lưu manh!” Bất mãn túm lấy quần áo của mình, “Cháu sẽ mách phụ thân!”

Tư Không Dực Vương tuyệt đối không hoài nghi cặp mắt laze của mình, vừa nãy khi đứa nhỏ thay quần gã vừa thoáng thấy một màu xám nhạt lóe qua, nhất định không nhìn lầm, vấn đề là vì sao trên người đứa nhỏ này lại có ấn kí ấy?

“Bé cưng, sau thắt lưng nhóc có một cái bớt có đúng không?” Nhìn đứa nhỏ đang tức giận trừng mắt nhìn mình, gã khẳng định.

Chớp chớp mắt nhỏ, Bánh Bao Ô Trạch Vũ chu chu miệng nhỏ lắc đầu, “Bớt là cái gì ạ? Có thể ăn không? Còn có sau thắt lưng là cái gì? Cũng có thể ăn sao?”

Tư Không Cảnh Hoán che mặt, Ô thúc thúc rốt cuộc nuôi thế nào mà ra được Bánh Bao chỉ biết ăn thế này chứ!

Tư Không Dực Vương cũng che mặt, đứa nhỏ này ở đâu ra đây! Rất dễ chọc giận người khác nha.

Bánh Bao nhìn hai người chỉ nhìn mình mà không nói gì cả, nâng móng thịt lên dụi dụi mắt, chép chép miệng, nằm xuống ngủ, buồn ngủ quá đi.╭(╯^╰)╮

“Ba, vừa nãy ba nhìn thấy cái gì thế?” Đắp kĩ chăn cho Bánh Bao, Tư Không Cảnh Hoán hỏi.

Cười cười với nhóc, ý bảo nhóc cũng nằm xuống, rồi đắp chăn cho nhóc, ngồi xuống ghế bên cạnh, nói: “Không có gì, con ngủ đi, chờ con ngủ rồi ba mớiđi, mai lại đến với con có chịu không?”

Gật đầu, Tư Không Cảnh Hoán nhắm mắt lại, tuy nhóc còn hoài nghi lời ba nói, nhưng nhóc cũng buồn ngủ a.

Tư Không Dực Vương nhìn hai đứa nhỏ đang chìm dần vào giấc ngủ, lúc này mới đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Mở điện thoại ra nhấn một dãy số, điện thoại lập tức kết nối tín hiệu.

“Kiểm tra về đứa nhỏ cùng phòng với Cảnh Hoàn, cần tư liệu kĩ càng.” Ngắt điện thoại, Tư Không Dực Vương ngồi vào xe, nghĩ một lát lại gọi điện thoại.

“Viêm Nghiêu, em về nhà chưa?”

“Chưa.” Ngồi trên xe taxi Tư Không Viêm Nghiêu thản nhiên trả lời.

“Vậy chút nữa về nhà gặp anh, anh có việc muốn hỏi em.”

“Ừ.” Cúp máy, khóe miệng Tư Không Viêm Nghiêu giương lên ý cười nhàn nhạt, nếu có người thấy thể nào cũng sẽ kinh ngạc. Đại mặt than này ấy vậy mà có thể cười, tuy rằng cũng không thể chính xác gọi là cười.

Ô Thuần Nhã để túi lớn túi nhỏ lên bàn, ngồi trên ghế thở hổn hển, hai ngày nay cứ chạy qua chạy lại từ nhà đến bệnh viện, không nghỉ ngơi đầy đủ, cậu cảm thấy thân thể mình không được thoải mái cho lắm.

Cậu thở dài, tự nói với bản thân nhất định không được gục ngã, Bánh Bao còn cần cậu chăm sóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.