Bánh Bao Nhà Ai

Chương 116: Ngoại truyện 4: Thời thơ ấu



Khi còn nhỏ Mạc Tuấn Nghị rất hiếu động, lúc nào cũng nhảy lên nhảy xuống, nhất là ở nhà chính nhà Tư Không, chỗ đó có một cái sân rất to, có cây có núi, hắn thích lắm.

Mạc Tuấn Nghị bé nhỏ khi đó rất thích nghỉ hè ở nhà Tư Không Dực Dương, vô cùng nguyện ý bám dính lấy gã, Tư Không Dực Dương cũng rất thích vác theo đứa nhỏ này, làm cho hai ông anh nhà họ Mạc không vui tí nào.

Tư Không Dực Dương đến giờ còn nhớ, hình ảnh Mạc Tuấn Nghị nho nhỏ ngửa đầu, ôm chân mình, giọng nói mềm mềm thương thương nói với mình, “Về sau Tiểu Nghị lớn lên sẽ làm vợ anh Dực Dương.”

Lúc ấy gã đã trả lời nhóc này thế nào nhỉ?

Gã ngồi xổm xuống, ôm Mạc Tuấn Nghị bé nhỏ hung hăng hôn một cái, “Được, chờ đến khi Tiểu Nghị lớn, liền làm vợ của anh.”

Mạc Tuấn Nghị bé nhỏ mặt mày hớn hở, hai tay ngắn quàng quanh cổ Tư Không Dực Dương, chụt một cái, liền dâng luôn nụ hôn đầu đời cho gã.

Sau đó….

Bọn họ đều trưởng thành, Tư Không Dực Dương có cuộc sống của mình, dần dần quên đứa nhỏ kia.

Mà Mạc Tuấn Nghị, sau khi đi học thì rất ít khi đến nhà chính nhà Tư Không, cho nên dần dần cũng quên mất, anh Dực Dương luôn bị mình bám đuôi, anh Dực Dương luôn bị mình quấn quýt đòi ôm cũng đã trở thành một người khác.

Vài năm sau, khi Mạc Tuấn Nghị học sơ trung, Tư Không Dực Dương đã phi xe đi cua mỹ nam mỹ nữ, vui vẻ bay nhảy trải qua thời đại học.

Sau đó thì sao? Khi Mạc Tuấn Nghị học trung học, Tư Không Dực Dương đã cùng Tư Không Viêm Nghiêu liên tục tiếp nhận tất cả các công ty xí nghiệp của gia đình, sau đó như cá gặp nước trong thương trường, tập đoàn Tư không dưới sự liên thủ của bọn họ ngày càng phát triển lên tới đỉnh cao.

Khi Mạc Tuấn Nghị học lớp 11, Tư Không Dực Dương kết hôn, lúc nghe tin, Mạc Tuấn Nghị còn kinh ngạc, đại thiếu gia phong lưu kia vậy mà cũng kết hôn.

Hơn nữa một năm sau gã trở thành một người cha, có một lần Mạc Tuấn Nghị vô tình bắt gặp Tư Không Dực Dương vẻ mặt cưng chiều đang cười với đứa nhỏ mới sinh, dáng vẻ hạnh phúc thoả mãn kia từ trước tới giờ hắn chưa từng nhìn thấy.

Chỉ là không lâu sau, Tư Không Dực Dương đã ly hôn, người phụ nữ kia bỏ đi, để lại đứa bé cho gã.

Còn sau đó?

Mạc Tuấn Nghị lên đại học, gặp Ô Thuần Nhã, còn Tư Không Dực Dương, càng ngày càng phong lưu, chơi bời càng ngày càng hăng, bạn giường thay đổi còn nhanh hơn thay quần áo, khi đó Mạc Tuấn Nghị còn nghĩ, mai sau thấy người đàn ông này phải mau chóng tránh đi.

Song ngàn tính vạn tính, lại tính không đến, cuối cùng là chính hắn tự mình dâng lên.

Giờ ngẫm lại, từ lần đầu gặp nam nhân đến giờ, đã hơn hai mươi năm, hai người đi một vòng lớn cuối cùng vẫn là ở bên nhau.

Mạc Tuấn Nghị mở mắt, nhìn nam nhân đang ngủ bên cạnh, nhích lại gần, hôn lên môi gã.

Tư Không Dực Dương ‘ừm’ một tiếng, vươn tay kéo hắn vào lòng, nhắm mắt lại chuẩn xác hôn lên môi hắn, than thở, “Em không ngủ à?”

Mạc Tuấn Nghị lắc đầu, cọ cọ mặt gã, khẽ nói, “Dực Dương, em đã từng nói cho anh là, em yêu anh chưa?”

Tư Không Dực Dương chớp cái trừng lớn mắt, kinh hỉ nhìn hắn.

Kích động đến phát run, gã bám lên vai hắn, hỏi, “Em vừa nói gì?”

Mạc Tuấn Nghị mở to mắt, hé môi nở nụ cười, lặp lại, “Dực Dương, em nói em yêu anh.”

Dùng sức nhắm chặt mắt, kiềm nén chua xót trong mắt, Tư Không Dực Dương đứng dậy ôm hắn vào lòng, nghẹn ngào, “Anh yêu em, Tuấn Nghị, anh rất yêu em.”

Người này, chính là tình yêu chân thành tha thiết của gã. Gã dùng sinh mạng này để thề, chàng trai đang trong lòng mình, sẽ viễn viễn là người gã yêu nhất, tuyệt đối sẽ không làm cậu ấy tổn thương dù chỉ một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.