Tư Không Cảnh Hoán
lưng đeo ba lô đứng ở cổng trường tiểu học X, dáng vẻ lạnh lùng ngầu bá
cháy làm mấy bạn nữ sinh muốn tiến lại gần không dám ho he.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nhóc bĩu môi.
“Bánh Bao đến muộn.” Hôm nay nhóc đã hẹn Bánh Bao cùng đi đón ba xuất viện, kết quả, Bánh Bao thịt lại đến muộn.
Vừa nhắc tới, một chiếc xe màu đen dừng trước người nhóc, cửa phó lái mở ra, Bánh Bao ào tới.
“Ca!” O(n_n)O
Cảnh Hoán nhanh tay đỡ bé, may mà gần đây nhóc chịu khó rèn luyện thân thể, nếu không…Chắc chắn sẽ ngã gục.
Ô Thuần Nhã khẩn trương nhìn hai nhóc, cả giận nói, “Bánh Bao! Con muốn
chết hả!” Trước cổng trường đông đúc người tới người đi, tên tiểu tử
thối này cư nhiên dám làm động tác nguy hiểm như vậy.
Nâng cánh tay đầy thịt ôm vòng lên cổ Cảnh Hoán, còn hai chân gắt gao bám vào eo Cảnh Hoán, hệt như một con gấu koala.
Bé bĩu mỗi quay đầu lại nói, “Ca ca nhất định có thể đỡ được con.” ╭(╯^╰)╮
Ô Thuần Nhã thở dài, xuống xe kéo Bánh Bao từ trên người Cảnh Hoán xuống, mở cửa sau xe nhét Bánh Bao vào, xoay người nhìn Cảnh Hoán, “Con chờ
lâu chưa?”
Cảnh Hoán lắc đầu, vào trong xe ôm Bánh Bao thịt còn
đang bĩu môi, nói với nam nhân đang làm nhiệm vụ tài xế, “Con cảm ơn nhị thúc và Ô thúc thúc đã tới đón con.”
Ô Thuần Nhã đi vào xe ngồi xuống, xoay mặt nhìn nhóc, cười nói, “Cảnh Hoán không cần khách khí.”
“ Ô thúc thúc, tối nay để Bánh Bao ngủ với con được không ạ?” Mấy hôm nay Cảnh Hoán toàn chạy đi chạy lại giữa ba địa điểm nhà, bệnh viện với
trường học, đã tách Bánh Bao thịt vài hôm rồi đó. Cho nên, Cảnh Hoán đối với việc ba mình rõ ràng chỉ cần một tuần có thể xuất viện, lại kéo dài thành một tháng cảm thấy vô cùng oán niệm niệm niệm!
Hai móng
thịt của Bánh Bao được Cảnh Hoán nắm chặt, đôi mắt sắc sảo di truyền từ
nhà Tư Không giờ loé sáng mong chờ, nhìn đến khi Ô Thuần Nhã khoé miệng
co quắp.
Đỡ trán, cậu giận dữ nói, “Về sau Bánh Bao đều ngủ cùng
con.” Nói xong nhíu mày, nhìn hai đứa ôm ôm ấp ấp, trái thơm má một cái, phải cụng trán một cái thì không khỏi có chút lo lắng.
Nghiêng đầu nhìn nam nhân đang lái xe, cậu nghĩ nghĩ, vươn qua nhỏ giọng nói, “Hình như có gì đó không ổn lắm.”
Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, nhìn không chớp mắt nói, “Không ổn chỗ nào?”
Ô Thuần Nhã bĩu môi, chỗ nào cũng không ổn, cảm giác trúc mã trúc mã này
là sao đây? Hơn nữa, con của cậu hình như rất ỷ lại vào Cảnh Hoán, lúc
tối ngủ còn nói mơ gọi ca ơi ca ơi nữa!
Tư Không Viêm Nghiêu khẽ thở dài, bảo bối gần đây cực kì thích suy nghĩ miên man.
Bánh Bao tựa vào lòng Cảnh Hoán, ngửa mặt thịt phúng phính, móng thịt sờ sờ
hai má Cảnh Hoán, đau lòng than thở, “Ca gầy đi rồi này.”
Cảnh Hoán kéo móng thịt xuống mặt mình, mỉm cười nói, “Ca không gầy.”
Ô Thuần Nhã ở phía trước nghiêng tai nghe lén, nói thầm, “Bánh Bao sắp
béo thành quả cầu thịt rồi! May mà Bánh Bao giờ còn nhỏ, chờ mai sau cao lên sẽ có thể bớt béo đi chút chút. Ngàn vạn lần không thể từ bé xinh
mập mạp trở thành béo bự chảng trong tương lai được! Tuy Bánh Bao rất
đáng yêu, nhưng nếu biến thành một anh béo bự, mai sau không tìm nổi bạn gái thì biết làm thế nào?”
Ô Thuần Nhã não bổ quá độ tự mình chìm trong rối rắm.
Tư Không Viêm Nghiêu buồn cười nghiêng đầu nhìn cậu, nâng một tay nhẹ
nhàng xoa mi tâm nhíu lại của cậu, trêu đùa, “Muốn kẹp chết ai đây?”
Ô Thuần Nhã trừng mắt, “Kẹp chết anh!” Đáng ghét, anh ấy chẳng quan tâm đến con gì cả, chỉ có mình mình đi lo lắng!
Tranh thủ đèn đỏ, nam nhân một tay chặn lại cổ cậu, vươn người qua, hôn một
cái lên cánh môi lành lạnh của cậu, liếm liếm than thở, “Em có thể dùng
nơi khác kẹp chết anh, bảo bối, đừng quyến rũ anh.” Cấm dục đã hơn hai
tháng, ngày ngày tắm nước lạnh đã trở thành thói quen, nam nhân cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng khoẻ, ngày ngày tắm nước lạnh còn tắm
ra cả nước ấm.
Ô Thuần Nhã đỏ mặt, tối tối được nam nhân ôm vào
lòng chìm vào giấc ngủ, cậu luôn có lúc bị nam nhân đỉnh tỉnh, dù cậu
cũng hiểu nam nhân nghẹn khuất rất khổ cực, nhưng mà, vì bánh bao nhỏ
trong bụng, đành phải để anh chịu chút uỷ khuất.
Đèn xanh, Tư
Không Viêm Nghiêu ngồi thẳng người, tiếp tục nhìn không chớp mắt lái xe, thực ra anh cũng muốn phân tâm lắm, tuy nhiên, cả xe toàn bảo bối, anh
sao có thể để bọn họ gặp nguy hiểm!
Mạc Tuấn Nghị khom lưng xếp
quần áo, hắn phát hiện Tư Không Dực Dương nằm viện một tháng có không ít đồ cần thu xếp, tên lưu manh này cư nhiên muốn mang hết năm bộ đồng
phục bệnh nhân về, hỏi anh ấy vì sao anh ấy lại không chịu nói! Cơ mà
với hiểu biết của hắn, chắc chắn sẽ chẳng phải là ý tốt gì!
Tư Không Dực Dương cúi người ôm hắn, tựa lên lưng hắn.
Nghiêng đầu nhìn nam nhân đang cọ cọ cổ mình, Mạc Tuấn Nghị nhéo thắt lưng gã, “Qua một bên đi, đừng quấy rối!”
Tư Không Dực Dương ưỡn thẳng lưng, dùng bộ vị sưng trướng của mình nhẹ nhàng đỉnh đỉnh lên mông hắn.
Mạc Tuấn Nghị cứng người dựng thẳng lưng, cầm bộ quần áo bệnh nhân ném lên
mặt Tư Không Dực Dương, cả giận nói, “Anh là cái đồ lưu manh t*ng trùng
tràn não!”
Tư Không Dực Dương túm quần áo ném vào vali, nhún vai, vô tội nói, “Anh đã cấm dục bao lâu rồi, em còn không thông cảm cho
anh! Nếu nghẹn quá trớn mà hỏng thì sao?”
Mạc Tuấn Nghị bị giọng
điệu đương nhiên của gã chọc cho tức đến run rẩy, giỏi lắm, hắn mỗi ngày vì chiếu cố đại gia này, hầu hạ cả trước cả sau, chỉ còn kém dọn phân
dọn nước tiểu cho gã, lại liên tục chịu sự quấy rối thân thể, giờ thì
nói hắn không thông cảm? Hắn đúng là không có tự trọng mới đi hầu hạ cái bệnh nhân này!
Tư Không Dực Dương thấy hắn giận tái mặt, cũng
biết mình đùa hơi quá, vội vàng kéo hắn vào ngực trấn an, “Đừng tức giận đừng tức giận, anh nói đùa thôi, dạo này sao lại dễ nổi nóng vậy.”
Mạc Tuấn Nghị đẩy gã ra, thở phì phì ngồi trên giường bệnh, ngửa đầu nói,
“Chê tôi tính tình nóng nảy thì đi tìm người khác đi, có người nguyện ý
làm nũng khoe dáng trước mặt anh đó, tìm tôi làm gì!” Rống xong còn tự
thấy uỷ khuất.
Tư Không Dực Dương cười cười, “Ai ai! Không phải chỉ là đùa một chút thôi ư, sao lại giận thật rồi!” Sán lại hôn chóc một cái.
Đẩy khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, Mạc Tuấn Nghị đứng dậy tiếp tục thu dọn.
Miệng còn nói thầm, “Đồ lưu manh, sớm muộn gì cũng tinh tẫn nhân vong, đúng là muốn chết!”
Tư Không Dực Dương ở bên cạnh bĩu môi, lại tạc mao, cơ mà, dạo này Tuấn
Nghị nóng tính ghê á, cứ không hài lòng cái gì là lập tức nổi cáu, giận
tới nhanh mà đi cũng nhanh, sao lại thế nhỉ?
Tư Không Viêm Nghiêu dẫn một lớn hai nhỏ đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng như này.
Mạc Tuấn Nghị cầm dao hung tợn gọt táo, anh anh vẻ mặt vô tội ngồi trên
giường bệnh, hai mắt trông mong nhìn quả táo sắp bị gọt chỉ còn sót lại
hột….
Không khí thực quỷ dị.
Bạn nhỏ Tư Không Cảnh Hoán nắm tay Bánh Bao thịt vào cửa, hô.
“Mạc thúc thúc, ba!”
“Mạc thúc thúc, bác quái vật!”
Ô Thuần Nhã che miệng cười, chọt chọt Tư Không Viêm Nghiêu, nhướn mày ý bảo anh nhìn hai nhóc kia.
Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, ghé lại gần nhẹ giọng nói, “Thái độ của Cảnh Hoán với Tuấn Nghị quả không tồi.”
Gật đầu, Ô Thuần Nhã than thở, “Ừ, toàn là tiểu quỷ. Bọn nhỏ thông minh thế này làm em cảm thấy áp lực quá.” Hai nhóc kia một đứa lại thông minh
hơn một đứa, chẳng lẽ nhà Tư Không di truyền thực sự tốt như thế?
Buồn cười nhìn cậu, Tư Không Viêm Nghiêu không thể không hỏi nghi hoặc suốt
mấy ngày qua của mình, “Bảo bối, mấy hôm nay có phải em xem nhiều phim
truyền hình hơn đúng không?”
Ô Thuần Nhã không hiểu gì nghiêng đầu, chớp mắt mấy cái, “Hả?”
Nâng tay nhéo cằm cậu, nam nhân cười, “Càng ngày càng đa sầu đa cảm.”
(#‵′) Nhấc chân hung hăng giẫm giày da của nam nhân, dám so sánh cậu thành phụ nữ thế hả! Giẫm chết anh!
Tư Không Viêm Nghiêu cũng không để ý, để cho cậu giẫm mình trút giận, khoé miệng cong lên ý cười tà khí, “Bảo bối, dạo này em thích làm nũng thật
đấy.”
Ô Thuần Nhã nhíu mày, làm nũng cái gì, cậu rõ ràng là đang tức giận hiểu không!
Mạc Tuấn Nghị đi qua kéo tay Ô Thuần Nhã, ý bảo cậu cùng hắn qua một bên ngồi nghỉ ngơi.
Ô Thuần Nhã đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói, “Đồ ăn bệnh viện ngon lắm à? Cậu béo lên đấy, Tuấn Nghị.”
Cúi đầu tự nhìn mình, Mạc Tuấn Nghị lắc đầu, “Béo? Mình không cảm thấy thế, nhưng nhìn bụng cậu tròn lên nhiều rồi đấy, thế nào, có cảm giác gì
không?”
Ô Thuần Nhã vươn tay xoa xoa cái bụng hơi phình lên,
nghiêng đầu nói, “Không có cảm giác gì, nhưng mà mình ăn giỏi lắm, nhà
cũng sắp bị mình ăn thành nghèo rớt rồi.”
Ăn thành nghèo rớt? Với số tài sản của Tư Không Viêm Nghiêu, lại có thể bị nghèo rớt? Lừa quỷ à!
“Nhưng nhìn cậu có vẻ cũng quen rồi đấy.” Mạc Tuấn Nghị cũng vươn tay sờ sờ,
xong lập tức thu tay, chậc lưỡi, ánh mắt như dao găm của nam nhân phi
tới làm mình không thoải mái chút nào.
Ô Thuần Nhã thuận tay cầm
quả táo Mạc Tuấn Nghị mới gọt lên, nhìn nó ngoại trừ thiếu đi chút thịt
thì cũng không có gì bất thường, cạp, một phát cắn hơn phân nửa.
Cậu than thở, “Đâu phải lần đầu tiên, có cái gì không quen chứ, nhưng lần
này hình như lộ bụng sớm hơn một tháng.” Cậu nhớ rõ lúc mang thai Bánh
Bao thì ba tháng rưỡi mới nhìn ra, giờ mới hơn hai tháng thôi.
Mạc Tuấn Nghị mặt nhăn mày nhíu, ngẩng đầu nói, “Sẽ không phải là….Sinh đôi chứ?”
“….Không thể nào! Cậu đừng làm mình sợ…” Ô Thuần Nhã há to miệng, táo cũng rơi thẳng xuống đất.
“Nếu không thì là cậu ăn nhiều quá rồi, Thuần Nhã cậu phải vận động đi.”
Thấy hai nam nhân đã nói xong chuyện, Mạc Tuấn Nghị khoác cánh tay Ô
Thuần Nhã đi ra ngoài phòng bệnh.
“Mình cũng muốn vận động lắm, nhưng Viêm Nghiêu không cho.” Ngữ khí đến là vô tội.
Mạc Tuấn Nghị thở dài, được rồi, coi như hắn nói lời vô ích.
Tư Không Cảnh Hoán nắm tay Bánh Bao đi cuối cùng, nghiêng đầu hỏi Bánh
Bao, “Mạc thúc thúc có phải cũng sẽ mang thai bánh bao nhỏ không?”
Bánh Bao bĩu môi, “Chắc là thế đó, ca thích bánh bao nhỏ à?”
Cảnh Hoán nghĩ nghĩ, gật đầu nói, “Thích!” Nếu cũng bụ bẫm mập mạp giống Bánh Bao, vậy thích.
Bánh Bao mất hứng, hất tay Cảnh Hoán ra, chạy tới chân Tư Không Viêm Nghiêu
ngăn anh bước, vươn tay ngắn ngủn về phía anh, “cha bế con với.”
Tư Không Viêm Nghiêu cúi người bế bé lên, Bánh Bao thịt ôm cổ nam nhân, tựa vào vai cha sinh hờn dỗi.