Ô Thuần Nhã và Mạc
Tuấn Nghị ngồi ở ghế sau, Bánh Bao được Tư Không Viêm Nghiêu ôm ngồi ở
ghế phó lái, Tư Không Cảnh Hoán thì được Mạc Tuấn Nghị ôm trong lòng.
Bánh Bao dẫm lên đùi nam nhân, xoay người, bĩu môi nhìn Cảnh Hoán, không nói gì.
Ô Thuần Nhã giương mắt nhìn biểu tình của Bánh Bao, cười khúc khích.
“Bánh Bao sao lại không nói? Vừa rồi không phải còn vui lắm đó thôi?” Dáng vẻ vừa lo vừa giận của con cậu quả thật nhìn rất vui.
Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, có chút không hiểu.
Tư Không Dực Dương vừa lái xe vừa nói, “Bánh Bao là sợ ca ca không thích Bánh Bao nữa?”
Cảnh Hoán nghe ba nhóc nói vậy, lập tức mở to mắt nhìn Bánh Bao, ủy khuất nói, “Không có đâu.”
Bánh Bao chớp mắt, không tin nói, “Chính ca ca vừa nói, nếu Mạc thúc thúc có bánh bao nhỏ, ca sẽ thích bánh bao nhỏ!”
Mạc Tuấn Nghị sắc mặt nháy mắt đỏ bừng, nhìn Tư Không Dực Dương đang nhe
răng cười, trừng mắt nói, “Bánh Bao không được nói linh tinh!”
Bánh Bao quơ quơ móng thịt, kêu lên, “Mới không nói linh tinh đâu! Cha với
phụ thân ở cùng nhau là có bánh bao nhỏ, vậy Mạc thúc thúc ở cùng bác
quái vật cũng sẽ có bánh bao nhỏ!” Nói xong còn nhăn mũi, ủy khuất đến
mắt cũng đỏ lên.
Ô Thuần Nhã dở khóc dở cười nhìn Bánh Bao thịt, thế này là thế nào đây?
Nam nhân vẻ mặt ý cười vỗ mông Bánh Bao, ôm bé ngồi xuống, nhìn Bánh Bao
vừa ủy khuất lại vừa ghen tị, thấp giọng nói, “Bánh Bao, không được
không lễ phép.”
Mạc Tuấn Nghị dù gì cũng được coi là chị dâu của anh, con nhà mình không để cho hắn mặt mũi chỉ tổ khiến anh anh mất mặt.
Vừa vặn là đèn đỏ, Tư Không Dực Dương ngừng xe, quay đầu nhìn Mạc Tuấn Nghị xấu hổ đỏ bằng mặt, lại nhìn con gã được hắn ôm trong lòng, cảm thấy
hình ảnh này sao lại hài hòa thế chứ.
Gã nâng tay nhéo khuôn mặt thịt vù vù của Bánh Bao, cười hỏi, “Bánh Bao không muốn ca ca thích bánh bao nhỏ sao?”
Bánh Bao bĩu môi, hầm hừ lẩm bẩm, “Cũng không phải.”
Cảnh Hoán trợn mắt, nói, “Ca thích Bánh Bao mà!”
“Vừa rồi ca cũng nói thích bánh bao nhỏ….” ╭(╯^╰)╮
“…Cơ mà, nếu bánh bao nhỏ cũng đáng yêu giống Bánh Bao, ca đương nhiên là
thích rồi.” Mày nhỏ của tiểu băng sơn gắt gao nhíu lại.
Ô Thuần
Nhã thở dài, bất đắc dĩ nhìn Bánh Bao, nói, “Không được cáu kỉnh, vậy
nếu phụ thân sinh em trai em gái cho Bánh Bao, lẽ nào Bánh Bao không
thích các em sao?”
Đèn xanh, Tư Không Dực Dương tiếp tục lái xe.
Bánh Bao dẩu môi, thở than, “Thích chứ, nhưng không cho ca ca thích đâu.”
Tư Không Viêm Nghiêu nhìn là biết Bánh Bao đang ầm ĩ cái gì, thằng bé này ghen tị.
“Con thích bánh bao nhỏ, không thích ca ca?” Giọng nam nhân trầm thấp lạnh nhạt.
Tiểu băng sơn Tư Không Cảnh Hoán co quắp mặt mày, mắt to thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm hai chân vểnh lên của Bánh Bao.
Bánh Bao rầm rì, “Không đâu, Bánh Bao thích ca ca nhất.”
Cảnh Hoán nghe Bánh Bao nói vậy, lập tức hết buồn bực, còn thấy thư thái hơn nhiều, nhóc ngồi ngay ngắn trong lòng Mạc Tuấn Nghị, lấy tay kéo kéo
móng thịt của Bánh Bao, nói, “Cho dù Ô thúc thúc và Mạc thúc thúc đều
có bánh bao nhỏ, ca ca vẫn thích em nhất!” Nói xong còn nghiêm túc nói
thêm một câu, “Thật đó, thích nhất thích nhất Bánh Bao!”
Bánh Bao thịt nghe mà khoái chí, vui vẻ rạo rực quay đầu nhìn Cảnh Hoán, mắt to chớp chớp, “Thật sao?”
“Ừ, thật.” Cảnh Hoán gật đầu.
Bánh Bao vươn đầu ngón tay thịt thịt, quơ quơ, “Ngoéo tay, gạt người liền biến thành cún con!”
Cảnh Hoán mau chóng ngoéo tay với bé, “Được, gạt người sẽ biến thành cún con!”
Bốn vị người lớn thấy hai đứa nhỏ đã làm lành, đều nhẹ nhàng thở ra một
hơi, cơ mà Ô Thuần Nhã vẫn thấy hơi lo lo, phát triển thành thế này, quả là rất có vấn đề, không được, buổi tối phải thảo luận với nam nhân một
chút, tính hướng tương lai của con có vấn đề!
Trở về nhà, Bánh
Bao hệt như con sâu đo bám dính lấy Cảnh Hoán, Ô Thuần Nhã không có biện pháp, đành phải theo nam nhân về nhà, tắm rửa thay quần áo.
Ngâm mình trong nước ấm, cậu thở phào, tuy hôm nay không làm gì, nhưng cậu thấy mệt chết đi được.
Nam nhân đang tắm vòi sen ở bên cạnh, thấy dáng vẻ mệt mỏi của cậu, không khỏi lo lắng tiến lại gần.
Anh cúi người hôn lên trán cậu, nhẹ giọng hỏi, “Mệt sao?”
Ô Thuần Nhã lắc đầu, vươn tay ôm cổ nam nhân, rướn lên hôn môi anh.
Tư Không Viêm Nghiêu lập tức đè gáy cậu, làm cho nụ hôn này càng thêm sâu sắc.
“Ưm…” Ô Thuần Nhã đẩy ngực nam nhân ra, cậu cảm thấy mình hít thở không thông.
Tư Không Viêm Nghiêu ngẩng đầu, nhìn đôi mắt ánh nước của cậu đang nhìn
mình, lại vươn qua liếm cắn cánh môi bị mình hôn đến sưng đỏ.
“Bảo bối, giúp anh.” Hơi thở nam nhân nóng rực, phả lên môi cậu.
Ô Thuần Nhã khó hiểu nghiêng đầu nhìn nam nhân, giúp thế nào?
Tư Không Viêm Nghiêu nâng chân dài tiến vào bồn tắm, ùm một tiếng, nước trong bồn tràn ra.
Anh nhấc cậu ngồi lên người mình, ngửa đầu nhìn vẻ mặt của cậu, thấy không
có gì không ổn, bèn kéo bàn tay lành lạnh của cậu đặt lên bộ vị đã sớm
nộ trướng của mình.
Khuôn mặt Ô Thuần Nhã nháy mắt đỏ bừng, khẩn trương đến run lên.
Tuy rằng hai người đã làm chuyện thân mật không ít lần, nhưng đây là lần
đầu tiên cậu chạm vào bộ vị khiến cậu vừa đau lại vừa thích này.
Cậu ngửa đầu nhìn nam nhân, nói năng lộn xộn, “Không được, em không làm
đâu, nếu không, hay là, anh tự làm ra đi, đúng đúng, tự anh làm đi.” Nói xong liền rút tay về.
Nhưng nam nhân sao có thể cho cậu cơ hội, bàn tay to của anh vây lấy tay cậu, kéo tay cậu chậm rãi di chuyển lên xuống.
Vươn qua nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh tinh xảo của cậu, nam nhân khàn khàn nỉ non, “Bảo bối, bảo bối, anh rất muốn em…..”
Ô Thuần Nhã gắt gao mím môi, sợ ngứa rụt rụt cổ, nhưng miệng nam nhân như giác hút cứ bám dính theo, đến khi lưu lại trên cần cổ trắng nõn của
cậu một dấu hôn đậm sắc mới bỏ qua.
“…..Ưm………sao còn chưa ra……” Mười phút sau, Ô Thuần Nhã thấy cổ tay đã tê rần, khó hiểu nghiêng đầu nói thầm.
Nam nhân bật cười, nhéo nhéo má Ô Thuần Nhã, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói, “Bảo bối đổi phương pháp khác, nó sẽ bắn ra.”
Ô Thuần Nhã ngẩng đầu nhìn nam nhân, hai mắt mù mờ, “Phương pháp gì?”
Tư Không Viêm Nghiêu nheo mắt, đôi môi phấn hồng của bảo bối cũng rất mê người, nhưng thôi quên đi, sẽ dọa đến em ấy.
Bàn tay hữu lực bậy bạ vuốt ve vòng eo cậu, dùng sức một cái nhấc cậu ngồi
ngược lại, cặp mông mềm mại vừa đúng ngồi giữa hai chân y.
Ô Thuần Nhã hoảng sợ, bắt lấy cánh tay nam nhân, quay đầu hỏi, “Anh làm cái gì thế!”
Nam nhân cười xấu xa nhẹ nhàng cắn mút vành tai khéo léo của cậu, lòng bàn
tay khô nóng sẽ sàng vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của cậu.
“Bảo bối, đừng sợ.” Anh có thể cảm giác được người trong lòng đang khẩn trương, cho nên trước chỉ có thể nhẹ giọng trấn an.
Một bàn tay của anh du di trên ngực cậu, dịu dàng mơn trớn vân vê hai điểm
trước ngực cậu, bàn tay còn lại thì lần mò tìm kiếm giữa hai chân cậu,
cầm lấy tiểu Nhã hơi giương lên, nhẹ nhàng nhu động.
“Ưm….Ừ….”
Thân thể mang thai mẫn cảm dị thường, Ô Thuần Nhã ngửa người ra sau, đầu tựa lên vai nam nhân, miệng như khóc như than khẽ ngâm nga một tiếng.
Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu đưa mắt nhìn chung quanh, buông bàn tay đang tác quái ở ngực cậu, với lấy chai sữa tắm ngâm mình ở bên cạnh bồn, bóp ra một ít bôi vào giữa hai chân cậu.
Cảm giác lạnh lẽo làm hạ
thân Ô Thuần Nhã run lên, sau đó cậu lại ưỡn lưng để bộ vị trong tay nam nhân cảm thụ xúc cảm trắng mịn dinh dính kia.
“Bảo bối đừng nóng vội.” Nam nhân nghiêng đầu hôn lên má Ô Thuần Nhã, đem bộ vị cứng rắn
như gậy gộc của mình tham nhập giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng cọ xát với
mông thịt cậu.
“…….A……ưm ưm……..” Ô Thuần Nhã sắc mặt đỏ ửng lay
động vòng eo, thiết côn kia không chỉ ma sát với mông thịt của cậu, mà
đỉnh thiết côn còn tiến tiến lùi lùi dịch chuyển giữa hai chân cậu, loại cảm giác mất hồn này khiến cậu không kìm nổi mà kêu lên.
“A…….Viêm Nghiêu, mau chút….” Vươn tay bắt lấy bàn tay nam nhân đang xoa nắn đùa
bỡn trước ngực mình, cậu bất mãn bĩu môi yêu cầu.
Quay đầu cậu
lại, nam nhân hôn môi cậu, song không dám có động tác gì quá lớn, tuy
không phải thực sự tính ái, nhưng anh sợ thân thể bảo bối không tiếp
nhận nổi.
“Bảo bối, từ từ sẽ đến, đừng nóng vội.” Nâng tay đè lại vòng eo vội vàng xao động muốn tự di chuyển của Ô Thuần Nhã, Tư Không
Viêm Nghiêu nhẹ giọng trấn an.
“Ừm……..Nhanh lên!……” Đồ lưu manh, đã gợi lên dục hỏa của cậu, giờ còn nói từ từ sẽ đến, đây là cái có thể chậm hả!
“Ha hả, bảo bối, em cũng muốn anh đúng không?” Nam nhân nghe giọng điệu tức giận của cậu không khỏi cười khẽ, liếm vành tai khéo léo của cậu,
“Ngoan, động tác lớn có thể sẽ làm bị thương bánh bao nhỏ.” Anh cũng vội lắm chứ bộ.
Ô Thuần Nhã cắn môi, một bên lay động thắt lưng, một bên bĩu môi nói, “Không việc gì đâu, con nó ngoan lắm.”
Nam nhân nhướn mày, không được, nếu nghe theo lời em ấy, thể nào chút nữa lại kêu to đau bụng cho coi.
Di chuyển thắt lưng lên xuống giữa hai chân cậu, nam nhân vừa cầm tiểu Nhã vỗ về, vừa hạ từng nụ hôn nhỏ vụn như mưa xuống sườn mặt cậu.
Ô Thuần Nhã bất mãn nghiêng đầu qua, há mồm cắn lên môi nam nhân, vươn đầu lưỡi trơn mềm quyến rũ anh.
Nào có đạo lý thịt đưa đến miệng còn không ăn? Nam nhân lập tức cuốn lấy
đầu lưỡi cậu cắn mút, như thể muốn nuốt luôn cả cậu vào bụng.
“Ưm…..A….Mau….Sắp đến…….” Ô Thuần Nhã thở hổn hển tựa vào vai nam nhân kêu.
“Ngoan, nhịn một chút, cùng nhau.” Bàn tay phục vụ tiểu Nhã đẩy nhanh tốc độ, động tác ưỡn lưng của nam nhân cũng dùng sức hơn.
Sườn đùi trắng nõn của Ô Thuần Nhã giờ đỏ ửng, mông thịt cũng bị ma sát vừa ngứa vừa tê.
“A!………Không được!…….” Hét lên một tiếng, Ô Thuần Nhã bắn toàn bộ chất lỏng màu trắng sữa vào tay nam nhân.
“Ưm!” Tư Không Viêm Nghiêu ưỡn lưng một cái, cũng bắn vào giữa hai chân cậu.
Ô Thuần Nhã hư thoát ngã vào lòng nam nhân, không nhúc nhích từ từ nhắm hai mắt thở dốc.
“Bảo bối?” Tư Không Viêm Nghiêu mở vòi nước ấm, tẩy sạch bọt tắm và tinh dịch dính trên người hai người, rồi nhẹ giọng gọi cậu.
“Hửm?” Ô Thuần Nhã nhắm mắt, lười biếng lên tiếng.
Lấy khăn tắm treo một bên, nam nhân thẳng lưng, ôm cậu vào lòng, “Quay về
phòng ngủ tiếp.” Nói xong anh nghiêng người bước ra khỏi bồn tắm trước,
sau đó ôm bảo bối thân mình hư nhuyễn ra, dùng khăn tắm bao lấy cậu rồi
bế cậu bước nhanh ra khỏi phòng tắm mịt mù hơi nước.
Nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, nam nhân cũng đi lên, nghiêng người nằm bên cạnh cậu.
“Bảo bối, có chỗ nào không thoải mái không?” Anh hôn lên trán cậu, hơi lo lắng hỏi.
Lắc đầu, Ô Thuần Nhã nhắm mắt, mệt quá, buồn ngủ.
Nam nhân khẽ thở ra, “Ngủ đi.”
“Ừm. Bánh Bao……” Nhắm hai mắt nỉ non, Ô Thuần Nhã vẫn lo vấn đề giáo dục con lắm!
Tư Không Viêm Nghiêu cười cười, vươn tay xoa bụng cậu, không nói.
Sao anh lại không rõ người này lo lắng gì, nhưng con thông minh như vậy,
khẳng định sẽ có suy nghĩ của riêng mình, làm cha mẹ dù muốn can thiệp
cũng vô ích.
Cơ mà lúc anh quan sát hai đứa nhỏ, thấy bọn chúng
chỉ là ghen tị của trẻ con bình thường thôi, trước kia anh và anh anh
còn cả Hạ Dương cũng thế, bảo bối thật sự là lo nhiều rồi.
Nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Ô Thuần Nhã, thấy cậu đã ngủ, nam nhân lắc đầu bật cười, “Rảnh rỗi lo chuyện không đâu!”