Bánh Bao Thịt Tướng Công

Chương 4



CHƯƠNG 4

Tửu lâu, quán trà luôn là nơi có nhiều tin tức nhất, mà Lãng Quy lâu tự nhiên cũng là nơi có các loại tin tức lưu thông, nên Cốc Lưu Phong cũng nghe được một ít lời đồn về Cửu công chúa. Nàng là nữ nhân kiêu ngạo cũng không có đức hạnh, nghe nói nàn mệnh phạm hung thần, khắc con, khắc cha mẹ chồng, từ năm mười lăm tuổi lấy chồng, đến nay đã thôi – gả hết ba lượt, hao lần trước đều qua loa cho xong, trượng phu tiếp theo là cha mẹ chồng đều qua đời, mà người chồng thứ ba này đột nhiên mắc bịnh quái dị, dường như đã sắp không xong. Cho dù tôn quý như công chúa, cho dù thân là nữ nhi được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất, Cửu công chúa vẫn không thoát khỏi vận mệnh bất hạnh.

Lương y như từ mẫu, Cốc Lưu Phong sau khi nghe về những bất hạnh mà công chúa trải qua, không khỏi động lòng trắc ẩn, tính đến phủ chữa bịnh.

“ Gia, ngài vạn lần không thể đi đến phủ Công chúa”, Lưu chưởng quầy nhìn thấu tâm tư chủ tử, vội vàng khuyên can.

“Nói như thế nào?” Hắn đột nhiên có hứng thú muốn nghe lý do.

“ Công chúa gặp bất hạnh quả thật làm cho người ta thương xót, nhưng bản tính công chúa thật không dám làm người ta khen tặng”

Nghe qua tựa hồ có tin tức gì đó kinh người.

“ Nàng rất kiêu ngạo lại ương ngạnh, mỗi phò mã đều bị nàng ức hiếp đến không ngẩng được đầu lên, hơn nữa lại thích mĩ nam trẻ tuổi, nếu nhìn trúng người nào sẽ dùng mọi thủ đoạn để đưa vào phủ”

Cái này Cốc Lưu Phong nghe hiểu được, bất giác sờ sờ mặt mình, khuôn mặt này nghe nói đã được xếp vào bảng giang hồ mỹ nam tử, nếu chẳng may bị vị công chúa háo sắc kia nhìn trúng, muốn thoát thân quả thật có chút phiền phức.

“Bất quá, dân không cùng quan đấu, gia vẫn là mau chóng rời kinh.”

“Cũng tốt.”

Chủ tớ hai người đang nói chuyện, một cái điếm tiểu nhị vội vàng đi đến.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Vong Thu công tử đến đây……” hắn chưa nói dứt lời, tuấn mỹ nam tử bên cạnh Lưu chưởng quầy đã không thấy bóng dáng, làm hắn giật mình há to miệng.

Lưu chưởng quầy cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, phân phó nên làm việc đi. Cốc Lưu Phong đuổi tới đại sảnh của khách điếm, Vong Thu vẫn như cũ, rượu một ly lại một ly uống nhưng vẫn không có đồ ăn. Không thích nói chuyện, không thích cười, không ôn nhu còn say rượu, Cốc Lưu Phong ánh mắt phức tạp nhìn nàng, trong lòng đột nhiên thất chua xót, hắn không thích thấy nàng tự hành hạ bản thân. Đúng vậy, nàng là tự làm khổ chính mình, đối với thế sự không quan tâm chỉ muốn đắm mình trong men say, hắn đã từng nhìn thấy bạn bè mình cũng sa sút như vậy, cho nên càng không muốn nàng sống qua ngày như thế.

“ Rượu nhiều thì hại thân, vẫn là nên uống ít thì hơn” hắn đi qua đè lại bầu rượu, ngăn cản nàng tiếp tục rót.

Nhìn thấy hắn, Vong Thu có chút kinh ngạc nhưng chỉ trong thoáng chốc mà thôi, sau đó hất tay hắn ra, tiếp tục tự mình rót rượu. Hại thân? Nàng vốn đã sớm không có để ý đến.

“Rượu quá lượng thương thân, vẫn là uống xoàng vì nghi.” Hắn đi qua đi đè lại bầu rượu, ngăn cản nàng tiếp tục rót rượu.

“Vong Thu.” Hắn không hề xưng hô nàng Thu huynh, trực tiếp gọi của nàng tên.

Nàng hơi hơi túc nhíu mi đầu, như cũ không có mở miệng.

“ Ta hôm nay sẽ rời kinh”

Lúc này nàng mới nhịn không được giương mắt nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, giây lát nàng dời tầm mắt “ chuyện đó với ta có quan hệ gì đâu” nam nhân này luôn dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, làm cho nàng rất muốn một chưởng đánh chết hắn.

“Không quan hệ sao?” Cốc Lưu Phong nhìn nàng thì thào tự nói, khóe miệng hiện lên một nụ cười bí hiểm rồi đột nhiên chồm người về phía trước, hôn lên môi của nàng.

Trong nháy mắt, “ nạn nhân” bị hôn gần như hóa đá. Tuy hành tầu giang hồ nhiều năm, vẫn bị hành động kinh hãi thế tục của người nào đó dọa, trong khoản thời gian ngắn trừ bỏ trừng mắt nhìn cũng không có giáng cho hắn vài cái tát. Nam nhân hôn nam nhân, hơn nữa lại trước mặt bao nhiêu người lúc ban ngày, quả thực là làm tổn hại đến thuần phong mỹ tục nghiêm trọng.

Đợi đến lúc Vong Thu có phản ứng thì trời đã chuyển tối “ Cốc Lưu Phong, ngươi muốn chết”, hắn tưởng nàng là người ăn chay niệm phật sao? Thực sự không biết chữ chết viết thế nào mà.

Làm nên loại chuyện này, Cốc Lưu Phong làm sao còn dám đứng yên đó cho người đến chém, hắn đã sớm đào tẩu như chớp

“ Chưởng quầy” thanh tâm của tiểu nhị có chút mơ hồ “ có phải vừa rồi ta bị hoa mắt không?

Lưu chưởng quầy đang nhìn chủ tử nhà mình bỏ chạy ra cửa, hai mắt mở lớn, sau đó dường như hiểu được chuyện gì, cất tiếng cười to. Không nghĩ đến chủ tử luôn luôn hòa nhã, đoan chính thiện lương cũng làm ra loại chuyện khiến người ta nghẹn họng này, chuyện này mà nói cho những người ở Nhàn Tình cốc nghe chắc cũng chẳng ai tin.

************

Gần nhất giang hồ có điểm loạn.

Gần nhất người giang hồ có điểm nhàn.

Gần nhất trên giang hồ truyền đi một tin tức lợi hại nhất, thiên hạ đệ nhất thần y Cốc Lưu Phong bị người giang hồ đuổi giết, nguyên nhân là vì Cốc đại thần y say rượu loạn tính đã khinh bạc Vong Thu công tử cũng đồng dạng là nam nhân, kết quả liền bị người đuổi giết.

Lời đồn cũng không thực sự đáng tin. Đang nằm trên cây nhìn ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, tâm tình Vong Thu thật bình tĩnh. Nàng sẽ không vì một cái hôn mà lãng phí thời gian đi đuổi giết một người, ngày ấy đuổi theo Cốc Lưu Phong ra khỏi kinh thành, làm cho kinh thành vốn đã ồn ào lại càng thêm náo nhiệt, nàng đột nhiên rất muốn cười. Nàng đã thật lâu, thật lâu không có cười, lâu đến mức nàng nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ lại cười, cho nên cũng muốn cảm ơn Cốc Lưu Phong, cho nên cũng lười kiếm hắn tính sổ mà tiếp tục đi theo con đường của mình. Chẳng qua nàng không nghĩ tới, chỉ là một chút chuyện nhỏ nhưng giang hồ lại thêm mắm dặm muối, nghĩ đến đều là do thiên hạ đệ nhất thần y đã gây ra chuyện quá mức vang dội.

Môi khẽ nở nụ cười, miệng thực tự nhiên thốt lên hai tiếng “ nhàm chán”.

Hơi hơi nhắm mắt, hưởng thụ làn gió mát cùng hơi thở cây cỏ tỏa ra chung quanh, nàng thực thích phong cảnh như vậy, không có thế tục hỗn loạn, phản phất chỉ có cỏ cây hoa lá làm bạn cùng nàng, yên tĩnh mà hài hòa.

Có người!

Nàng phút chốc mở hai mắt, người tới không chỉ một.

“Sư muội, ngươi không cần như vậy .”

“ Ta chẳng lẽ còn không đủ đẹp sao? Hắn vì sao ngày cả nhìn cũng không nguyện ý liếc mắt nhìn ta một cái?”

“ Hiện nay giang hồ đều đồn đại Cốc Lưu Phong thích nam nhân, cho nên dù sư muội ngươi bộ dạng đẹp tựa thiên tiên, hắn cũng sẽ không quan tâm, ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng?”

“Loạn giảng, Cốc đại ca chính là uống rượu mà thôi.”

Nằm trên cây, Vong Thu nhếch miệng cười giễu, hóa ra là tiểu nữ nhi giận dỗi, làm quấy rầy đến nàng

“ Cho dù hắn không thích nam nhân, nhưng từ khi hắn mười tuổi gia nhập giang hồ cho tới nay đã mười ba năm, ngươi có nghe nói hắn đối cô nương nào sinh tâm ái mộ chưa?”

“Đó là bởi vì Cốc đại ca tâm tính cao thượng, phàm hoa tục phẩm sao lọt vào mắt hắn?”

“ Sư muội, ngươi tội gì phải thế, hắn đã cự tuyệt lời cầu hôn của sư phụ, người còn muốn đi tự rước lấy nhục sao?”

“Ta mặc kệ, tóm lại chỉ cần hắn không có chính mồm cự tuyệt ta, ta sẽ không hết hy vọng.”

“Sư muội ──”

Tiếng bước chân xa dần, Vong Thu từ trên cây nhảy xuống, nhìn thoáng về hướng sư huynh muội kia, sau đó đi ngược lại. Nàng một chút cũng không nghĩ lại để cho lời đồn có thêm đề tài, bọn họ nếu tìm Cốc Lưu Phong, như vậy nếu đi theo hướng ngược lại với bọn họ, nhất định sẽ không trở thành nhân vật để người ta đồn đại.

************

Nhưng mà, thế sự không như ý người.

Vong Thu đang uống rượu lại nghe được giọng nữ quen thuộc, lập tức có cảm giác không ổn, khi nàng ngẩn đầu đã thấy một đôi mắt vui vẻ nhìn mình. Rõ ràng đã đi theo hướng ngược lại với sư huynh muội kia, như thế nào vẫn là đụng mặt a.

“Vong Thu!”

Nàng cùng hắn thật sự không quen, nhưng là hắn như vậy gọi nàng. Không kịp suy nghĩ, nàng tung ly rượu hóa thành mũi tên bắn về phía hắn

“ Ta tìm người thật khổ nha” tránh thoát tên rượu, hắn lại không sợ chết đi qua.

Vong Thu phát hiện đối diện với gương mặt tuấn mỹ đang cười giương giương tự đắc kia thật có chút khó khăn, vì thế nàng chọn lựa quay đầu đi, một lần nữa tự rót rượu ống.

“ Ta đã từng nói qua, uống rượu ít thì được, uống nhiều sẽ hại thân, người thoạt nhìn đã uống không ít, hôm nay không nên uống nữa” hắn trực tiếp đi đến đoạt lấy bầu rượu trên tay nàng.

“Cốc ── lưu ── phong ──” Nàng lạnh lùng nhìn hắn. Nam nhân này nghĩ là gì của nàng đây?

“ Ta vừa lúc khát nước, ngươi hẳn sẽ không để ý mà chia ta một chút để giải khát chứ?”

Nếu hắn không cầm lấy tay nàng, nàng cũng không để ý mà tùy hắn muốn uốn thì uống đi, nhưng hắn lại cố tình làm như vậy.

“Ngươi……”

Lẽ ra ngay khi hắn vừa “ manh động” nên trực tiếp ném hắn ra ngoài, không để đến lúc nghe hắn nói nhỏ “ giúp ta”, chỉ một lúc chần chờ nàng đã để chính mình lâm vào quẫn cảnh đáng xấu hổ. Nếu biết có tình huống này, nàng sẽ không nghĩ ngợi gì mà đá bay hắn, không cho tiếp cận dù chỉ một bước. Đáng tiếc, ông trời đã cho nàng cơ hội nhưng lại không biết quý trọng, chờ đến khi nàng muốn động thủ thì phát hiện mình đã không thể ngưng tụ nội lực, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Là Cốc Lưu Phong, nhất định là hắn hạ độc, là do nàng sơ suất, nghĩ đến hắn vô hại, kết quả là trúng chiêu.

Là Cốc Lưu Phong, nhất định là hắn hạ độc, nàng sơ suất quá, nghĩ đến hắn vô hại, kết quả lại trúng chiêu nhi.

“Muốn làm cái gì?” Nàng dùng chỉ có hai người nghe thấy thanh âm hỏi.

Cốc Lưu Phong thân thủ nép sát vào nàng cực kỳ thân thiết “ Vong Thu, chúng ta tiểu biệt gặp lại, ly rượu này ta kính ngươi” hắn lập tức đưa ly rượu đến bên môi nàng, hướng nàng trừng mắt nhìn.

Vong Thu lập tức uống ly rượu, như nàng dự đoán, rượu vừa vào, nội lực của nàng đã bắt đầu khôi phục.

Nhìn thấy họ tương thân tương ái, cô gái xinh đẹp kia cảm thấy thương tâm muốn chết, nước mắt lưng tròng nhìn Cốc Lưu Phong “ Cốc đại ca, người thật sự…Ta không tin, không tin…” Nàng nhất định là nhìn lầm rồi, nhất định là thế.

Không nhìn lầm, tất cả mọi người không có nhìn lầm.

Đột nhiên có rất nhiều âm thanh hướng Cốc Lưu Phong

“Cốc đại ca ──”

“Cốc công tử ──”

“Cốc huynh ──”

“……”

Trong khoản thời gian ngắn, các loại âm thanh lẫn hình ảnh thân thiết chen chúc kéo tới, làm cho kiến thức của Vong Thu với Thiên hạ đệ nhất thần y thêm mở rộng. Hờ hững nhìn nhiều người đi qua vừa nâng dỡ, vừa nhìn hắn hỏi han ân cần, thân thiết, nàng dùng sức uống rượu, chợt nghĩ đến một việc thì “ phốc” toàn bộ rượu lại bị phun ra.

Này cái chén là Cốc Lưu Phong vừa mới dùng qua , thực xui!

“ Vong Thu, ngươi đá thật mạnh nha”, một cước kia làm lưng hắn đau muốn chết, tuy hắn biết nàng đã thu lại không ít lực đạo nhưng nếu nàng có thể không đá thì hắn sẽ càng cảm kích.

“Chúng ta không quen.” Nàng ý bảo hắn đổi cách xưng hô cho thỏa đáng.

“ Đều đã hôn qua, nói không quen dường như không thỏa đáng” hắn không sợ chết phản bác.

Nàng lập tức lạnh lùng liếc hắc một cái “ một lần cuối cùng” còn dám nói, nàng sẽ không khách khí mà giết người diệt khẩu. Cốc Lưu Phong lập tức im miệng, hắn biết nàng tuyệt đối không phải đe dọa suông, hắn đã quá biết thủ đoạn giết người tàn khốc vô tình của nàng, tuy rằng là giết người đuổi giết hắn nhưng nghĩ lại cũng thấy không rét mà run. Vong Thu tuy không làm mặt xấu, tiếng nói uy hiếp lại rất êm tai, nhưng nàng lại giống như người đến từ địa ngục, lời cảnh cáo nói ra miệng cũng không phải là nói chơi.

“Ngươi làm sao có thể đả thương Cốc đại ca?” bị vắng vẻ, cô gái xinh đẹp nhất thời nổi giận, liền vung kiếm hướng Vong Thu đâm tới. Trường kiếm nhanh chóng bị hai chiếc đũa kẹp lấy, làm cho cô gái xinh đẹp dùng hết sức cũng không thu về được.

“Tàng Kiếm Sơn trang, Phi Phượng Kiếm.” Vong Thu vừa nhìn thân kiếm đã nói lên tên kiếm.

“Biết là Tàng Kiếm Sơn Trang, còn không buông tay?” Dịch Nhan Bình nổi giận nhảy ra.

“Đáng tiếc.” chiếc đũa, Vong Thu một lần nữa châm rượu.

“Ngươi có ý tứ gì?” Dịch Nhan Bình dám khẳng định hắn trong lời nói có ý gì đó.

“Phi phượng kiếm giao cho ngươi, đáng tiếc.” Vong Thu tâm tình tốt liền nhiều lời giải thích.

Dịch Nhan Bình lập tức mặt đỏ tai hồng, nàng đương nhiên nghe ra đối phương chế giễu mình nên càng thêm tức giận

“ Vị công tử này, cho dù sư muội có chỗ đắc tội với người thì cũng không nên dùng lời nói làm tổn thương người”

Vong Thu nhìn kiếm nam tử nắm trong tay, nhướng mày nói “ Phi Phượng, Du Long, long phượng thành đôi” nghe rất ẩn ý.

Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, chỉ làm người ta buồn không bằng cầm bầu rượu mà say túy lúy. Trong cuộc sống này, yêu hận tình cừu nàng đã thấy qua nhiều, nguyện suốt ngày say sưa còn hơn là rơi vào bể tình. Lại uống thêm một chén, nàng nhắm hai mắt lại, trước mắt hiện lên gương mặt xinh đẹp, một mắt chứa đầy lệ ai oán.

Dịch Nhan Bình giận dữ, hắn dám ám chỉ mình và sư huynh là một đôi, lập tức cảm thấy nóng giận, lại xuất kiếm đâm tới. Lần này Vong Thu căn bản là lười rat ay mà trực tiếp kéo một người đến chắn trước mặt nàng, thế công của kiếm liền lập tức thu lại.

“ Vong Thu, ngươi làm như vậy có quá độc ác hay không?” Cốc Lưu Phong nhịn không được, lên tiếng vì chính mình đòi lấy công đạo, đao kiếm không có mắt mà nàng như thế nào lại lấy hắn làm bia chắn chứ.

“Nàng thích ngươi.”

Ba chữ vô cùng đơn giản làm cho nam nữ có mặt cùng biến sắc.

Cốc Lưu Phong tâm tình phức tạp nhìn nàng. Nàng biết Dịch Nam Bình thích hắn, vì sao lại không cảm giác được người trong lòng của hắn là nàng? Lại dùng ánh mắt này nhìn nàng, làm cho nàng phiền lòng, Vong Thu nắm chặt bầu rượu hướng Cốc Lưu Phong ném tới “ lại nhìn, ta thực sự sẽ lấy mắt của ngươi”

“Vong Thu.” Hắn thực vô lực.

Nàng nhướng mày.

“ chỉ uống rượu là sẽ không ăn no, ngươi rất gầy, cần phải ăn nhiều cơm mới tốt.”

Tất cả mọi người đều nhìn Cốc Lưu Phong, lời nói của hắn đã lộ ra rất rõ sự quan tâm cùng yêu thương, nhưng mà một nam nhân lại đối với một nam nhân khác thân thiết như vậy…Trong đôi mắt trong suốt như nước của Vong Thu hiện lên một gợn sóng, nàng phảng phất ở trên người Cốc Lưu Phong nhìn đến mâu thuẫn. Nương cũng luông nói nàng như vậy…Ngực đột nhiên nảy lên sự lo lắng lại cảm thấy ấm áp.

************

“Xin lỗi a, khách quan, tiểu điếm chỉ còn một gian thượng phòng , nếu không các ngươi hai vị khách trụ một gian……”

Chưởng quầy lên tiếng đề nghị nhưng thanh âm nghe rất dè chừng, hắn mở tiệm đã vài chục năm tự nhiên có kiến thức nhìn người, đây rõ ràng là người có thể tùy thời lấy đi sinh mệnh của mình a.

“Có phòng sao?” Vong Thu hỏi thật sự ôn hòa.

“Có, có……” Chính mình không ngủ cũng phải nhường vị này ngủ.

“ Thu huynh, kỳ thật chúng ta có thể ngủ cùng giường, sao lại làm khó chủ quán?”, người nào đó bị bạo lực uy hiếp đã thức thời sửa chữa xưng hô.

Vong Thu căn bản lười quan tâm hắn. Đá một cái cũng không ngăn được hắn theo đuôi, cho dù dọc đường lo giúp nàng việc chi tiêu ăn ở cùng đi lại, cũng chỉ là muốn nàng chú ý đến hắn nhiều hơn.

“Tiểu nhị, cho hai gian phòng thượng hạng” một giọng nữ tữ quen thuộc vang lên.

“Đã không còn phòng”

Tiếng nói vừa dứt, kiếm đã đặt trên cổ chưởng quầy, làm cho hắn đổ mồi hôi lạnh, hắn ngày mai nhất định phải đi miếu cầu bình an a.

“Đã muốn đã không có.”

“Thật sự là không còn?.”

“ Tàng Kiếm sơn trang tựa hồ không phải là người không phân biệt phải trái?” Cốc Lưu Phong không nhanh không chậm mở miệng.

Dịch Nhan Bình trừng mắt nhìn Vong Thu giống như người vô sự đang nhàn rỗi dựa vào gốc cột “ hắn cũng vừa mới uy hiếp chưởng quầy, Cốc đại ca vì sao không nói hắn?”

Cốc Lưu Phong cười nói “ đó là vì Thu huynh vẫn quen làm theo ý mình, còn cô nương mỗi lời nói, cử chỉ đều là đại diện cho Tàng Kiếm sơn trang, vì vậy tất cả đều phải chú ý”

Dịch Nhan Bình tức giận đến mức run người, lại không thể phát tác, đành phải nhẫn nại thu kiếm.

Sư huynh nàng vội vàng trấn an” sư muội, hay là chúng ta đổi sang khách sạn khác?”

Nàng liếc mắt một cái làm cắt ngang lời hắn. Lạnh lùng nhìn bọn họ, Vong Thu mũi chân điểm nhẹ phi thân bỏ đi, chờ mọi người thấy thì nàng đã đang cầm vò rượi ngồi ở sảnh đường uống rượu.

“Tối nay ta ngủ nơi này.”

“Thu huynh không sợ ban đêm bị muỗi cắn?” Cốc Lưu Phong hiểu ý cười, hắn càng ngày càng khẳng định nàng là cô nương thoạt nhìn lạnh lùng nhưng lại cực kỳ thiện lương.

“ Không cần ngươi quan tâm”, nàng từ nhỏ đều quen với phong sương, nếu chỉ mấy con muỗi nho nhỏ có thể gây tổn hại đến nàng thì nàng đã sớm tiêu đời từ lâu, thế nào còn sống đến ngày nay. Nghĩ đến, Vong Thu há miệng uống một ngụm rượu to nhưng không làm cho tâm vốn lạnh như băng của nàng ấm áp hơn.

“ Thu” Cốc Lưu Phong há miệng ngăn cản, ở cuối cùng lại ngừng. Mỗi khi nhìn nàng uống rượu làm cho hắn cảm thấy có một sự đau thương sâu không thấy đáy nào đó đã bủa vây quanh nàng “ chưởng quầy, ta cùng với vị tiểu ca này có thể ở cùng một gian phòng”

“Ủy khuất khách quan .” Chưởng quầy lau mồ hôi lạnh, vội vàng sai tiểu nhị chuẩn bị.

Chưởng quầy nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một góc áo trắng, không khỏi âm thầm lắc đầu, vị công tử này đúng là quái dị.

“Chưởng quầy, tiền thưởng ngươi nhớ rõ hướng vị Cốc công tử kia đòi.”

Chưởng quầy ngẩn ra. Một trận gió thổi qua, trên quầy nhất thời thiếu hai vò rượu. Hắn lại nhìn phía trên đình, làm sao còn có bóng người.

************

Thủy trúc vờn quanh, dòng suối chảy xuôi. Một tòa am ni cô ẩn sâu trong rừng thủy trúc, ngân nga tiếng chuông chiều mõ sớm làm cho nơi đây thêm yên tĩnh, trang nghiêm.

Một cô gái mặt váy xanh như đóa hoa nở rộ ngồi trên bồ đoàn, mặt mũi hiền lành nhưng thần thái lại trang nghiêm

“Thu nhi.” Một đạo hiền lành thấp gọi.

Vong Thu chậm rãi mở mắt nhìn, đứng dậy rời khỏ bồ đoàn hướng về phía người đi tới “ sư phụ”

Một đạo cô mặc đạo bào màu xám, mặt mày phúc hậu, trong sáng, khi còn trẻ cũng là một nữ tử xinh đẹp, không biết vì sao lại xuất gia

“Ngươi lại tạo sát nghiệt ?”

“ Đệ tử chính là Thiên Sát Cô Tinh, giết người cũng là chuyện bình thường”, nói ra lời này, khóe miệng của nàng giương lên nụ cười giễu cợt.

Đạo cô thở dài “ Thu nhi, sư thúc ngươi năm đó vì việc của bản thân mà hiểu lầm ngươi cả đời, người không bởi vậy liền hận đời, làm cho chính mình sống trong khổ sở”

“ nhân sinh của ta khi chưa ra đời đã bị người khác quyết định, mặc kệ ta đi đâu, làm gì, nó cũng sẽ trói buộc ta, một khi đã vậy, ta liền không cần phải đi con đường khác”

Đạo cô đau lòng nhìn bóng dáng xinh đẹp trước mắt, nàng nên là cô gái được hạnh phúc nhất thiên hạ, đáng tiếc lại bị sư đệ của mình làm hại rơi vào sự oán hận.

Nhớ rõ năm đó khi mình tìm được Thu nhi, nàng giọng nói dịu dàng nhưng rất kiên quyết, cự tuyệt học huyền diệu thuật, nàng chỉ nói, thế nhân này mỗi người đều có mệnh của mình, cần gì cứ miễn cưỡng biết trước, không biết có khi lại là một loại hạnh phúc, mà nàng không cần biết để rồi phá hoại hạnh phúc của người. Vì thế trừ bỏ bói toán thuật, nàng cái gì cũng học nhưng cũng không đi theo con đường chánh, mà chỉ làm theo ý mình.

“Thu nhi, mẫu thân ngươi thế nào?”

“Nàng tốt lắm, nếu có người muốn làm tổn hại đến nàng, người kia liền chỉ có thể đi uống canh Mạnh bà”, nói xong lời cuối, trong mắt Vong Thu hiện lên sát ý sắc bén.

Đạo cô thở dài. Đứa nhỏ này oán khí quá nặng a, chỉ mong “Người kia” Có thể vì nàng tiêu giảm sát nghiệt, dẫn đường nàng trở về quỹ đạo vận mệnh vốn có.

“ tính ở trong này thanh tĩnh bao lâu?”

“ không biết, đến thời điểm cần rời đi, đệ tử tự nhiên sẽ đi”

“Ai.” Giống như khi đến không tiếng động, đạo cô lại biến mất ở ngoài cửa.

Vong Thu một lần nữa lại ngồi xuống bồ đoàn, ánh mắt chưa kịp nhắm lại đã nghe một chuỗi tiếng cười như chuông bạc

“ Sư tỷ, tuy rằng ngươi chưa từng học qua bói toán, tử vi, nhưng đều có thể làm cho sư phụ lão nhân gia nàng tức giận đến mức bị nội thương a”

“Ngươi nói đi?” Vong Thu thản nhiên hỏi lại.

“ đương nhiên, sư tỷ không chịu học bói tóa, tử vi chẳng qua là lười biết nhiều thêm thôi, nếu ta thông minh được một nửa của tỷ, ta nhất định sẽ học”

Đó là một cô gái thoạt nhình rất lanh lợi, thông minh và tinh quái, đôi mắt to tròn di chuyể rất nhanh

“ bất quá” cô gái thần bí nói “ sư tỷ, ta đã giúp ngươi bói một quẻ nga, ngươi là đang được sao hồng loan chiếu mạng a”

“Nhiều chuyện.”

“Ta là nói thật nga.”

Vong Thu mở mắt ra, bất đắc dĩ nhìn tiểu sư muội hoạt bát, đáng yêu “ tiêu yêu tinh, ngươi có tự bấm quẻ cho chính mình hay không?

“Ta? Không cần a, ta như vậy khỏe mạnh khoái hoạt.”

“Ngươi hẳn là tính một quẻ .” Vong Thu vừa nhìn nàng nói vừa nhanh như chớp tung một chưởng vào cô gái.

“Sư tỉ, ngươi đánh lén ──” bị bắt bỏ lên cây lần nữa, cô gái bất mãn la to “ ta không phục, ta không phục, ta muốn nói chi tỷ biết sư tỷ phu tương lai…”

Người trong bóng tối nhìn hai sư tỷ muội đùa giỡn mỉm cười lắc đầu, hai nữ tử này một trầm ổn, một tinh nghịch, khi nào gặp nhau cũng như hôm nay, cực kỳ náo nhiệt.

Thu nhi tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng nàng thực thích Tiểu Sắc hoạt bát, mà Tiểu Sắc đối với nàng có sự sung bái như thần tượng, hai nàng ở chung cách biểu đạt sẽ không giống bình thường nhưng lại cực kỳ hòa hợp, một người luôn nói chuyện, một người dùng hành động để biểu đạt tình cảm.

Thu nhi tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng nàng là thực thích hoạt bát tiểu sắc . Mà tiểu sắc đối Thu nhi tắc có loại gần như thần hóa sùng bái, theo đầu tiên mắt thấy liền không hiểu thích, mà các nàng hai cái ở chung hình thức vẫn sẽ không giống bình thường sư tỷ muội như vậy, luôn một cái mưu cầu danh lợi cho nói chuyện, một cái giỏi về dùng hành động đến biểu đạt tình nghĩa.

“Thì tính sao?”

“Ngươi sẽ đi theo hắn a.”

“Nhàm chán.”

“Ai nha, thật sự , thật sự , hơn nữa hắn có nhiều người theo đuổi .”, tuy rằng không phải là sự uy hiếp lớn nhưn cũng cần nói cho sư tỷ biết

.

“Ta mới không cần biết a.” Nhan Tiểu Sắc ôm thân cây dùng sức giơ giơ lên cằm, lấy tỏ vẻ chính mình thực khinh thường.

Vong Thu trừng mắt nhìn,“Kia ngươi như thế nào khẳng định ta đã nghĩ biết đâu?”

Nhan tiểu sắc hoang mang nháy mắt,“Nói cũng là nga.” Nhưng là, nàng muốn biết a, cho nên liền thuận tay bấm một quẻ.

“Đúng rồi, Tiểu Sắc, thân cây hình như sắp bị đổ.” Vong Thu sau khi nói xong những lời này liền bỏ chạy

“A ──” Hét thảm một tiếng qua đi, đại thụ ầm ầm sập.

“Sư tỉ, ngươi hãm hại ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.