Tiệm bánh ngọt tỏa ra ánh đèn vàng ấm áp, biển số nhà hình chú thỏ cũng phát sáng lập lòe, khi Giang Hạo Lam bước qua, anh không dừng lại quá lâu, thậm chí còn nện bước nhanh hơn.
Vấn đề là mùi bánh mì thơm ngọt truyền ở trong tiệm quá quyến rũ, tuy lý trí anh từ chối, nhưng bụng anh lại vang tiếng “ùng ục” không tài nào kiểm soát nổi.
Vì thế, anh liếc mắt nhìn cửa tiệm, suy nghĩ vài giây, cuối cùng anh kéo thấp vành mũ, đeo khẩu trang lên để che đi bóng dáng chật vật của anh, bước vào tiệm.
–
Hôm nay Tang Uyển Hề đóng cửa hàng muộn, xem xong cuốn 《108 món tráng miệng bạn phải biết》 khiến cô có cảm giác linh hồn được thăng hoa, dựa theo từng cách làm mà sách hướng dẫn, cô đánh trứng gà, thêm đường cát, rây bột mì, làm ra một mẻ bánh donut thơm ngào ngạt.
Cô lấy bánh ra khỏi lò nướng, rồi dùng chocolate, bơ, đường viên để trang trí mỗi chiếc bánh donut trông thật khác nhau.
Hoàn thành hết thảy, cô đặt từng chiếc vào hộp giấy nhỏ xinh xắn, lấy điện thoại chụp cận cảnh hộp bánh, sau đó tiện tay up hộp bánh vừa ra lò lên vòng bạn bè.
Sau khi đăng bài, cô lướt xuống phần bình luận, lướt vài cái.
Hôm nay cô kết bạn với không ít người, các avatar và biệt danh muôn màu muôn trạng khiến người ta nhìn thấy mà hoa cả mắt, nhưng mà nick có ảnh đại diện trông rất cợt nhả và được đặt biệt danh “nicotin” là dài nhất và nó cũng rất nổi bật
Tang Uyển Hề tò mò nhấn vào trang cá nhân, nơi giao diện trống rỗng vẫn dừng lại ở dòng “bạn đã thêm người Nicotin không hiểu gia soái, bây giờ có thể bắt đầu cuộc trò chuyện”
Tên kỳ quái như vậy, hẳn là nick của Giang Hạo Lam nhỉ? Hơn nữa vần tên cũng gần giống nhau, cho nên 99% chính là anh ta.
Chỉ là… thiếu nữ hơi nhăn mày.
Chẳng phải anh ta nói không thích ăn đồ ngọt à? Thế anh ta quét mã Wechat của cô là có ý gì?
Lúc này, chuông treo gió ngoài cửa tiệm bỗng nhiên leng keng, một người đẩy cửa bước đến, cô hít sâu một hơi, lập tức đổi sang gương mặt tươi cười, “Hoan nghênh quý khách!”
Thanh niên đội mũ ngư dân màu đèn, đeo khẩu trang màu trắng che kín mít mặt, tuy cô không thấy rõ mặt nhưng vóc dáng anh ta rất cao, xương quai xanh lấp ló dưới lớp áo sơ mi ngắn tay cổ chữ V, ở nơi ánh đèn chiếu rọi, chiếc vòng cổ đen tuyền nổi bật giữa làn da trắng muốt, anh đút tay vào túi, chậm rãi đi vào bên trong.
……!
Dù không nhìn thấy mặt, cô chắc chắn đó là một anh chàng siêu siêu đẹp trai.
Con nai tơ trong lòng Tang Uyển Hề nhảy nhót, sau đó cô rũ mắt nhìn hộp bánh donut vừa làm xong, do làm khá nhiều nên một mình cô không thể ăn hết, vì vậy cô cầm hộp bánh donut đã đóng gói vô cùng đẹp đẽ, dạo bước tới chàng soái ca.
Cô cong môi, lộ ra nụ cười 8 cái răng tiêu chuẩn, đưa hộp bánh donut cho vị khách: “Tiên sinh, ngài mệt à, ngài có thể ngồi nghỉ trong tiệm một lát, hộp bánh donut này tặng cho ngài, chúc ngài luôn vui vẻ!”
Chàng thanh niên trước mặt không nhận lấy, mà sửng sốt, dường như anh không hề nhiệt tình với cô.
Tay cô cương cứng giữa không trung, cô đối mắt với anh, cô định nói đó nhưng chẳng thể nói thành lời.
……?
Người này càng nhìn càng thấy quen, cô đã gặp người này ở đâu rồi.
Cô nhìn chằm chằm ước chừng 2 giây, rốt cuộc cô cũng nhận ra, sự xấu hổ tận đáy lòng chen nhau len lỏi, có thể làm thành 1 cái gậy chọc đến tận trời.
Giang đại thiếu gia, Giang đại ca, Giang… Cái gì Lam.
Là người nói không thích ăn đồ ngọt còn wechat nicotin kết bạn với cô, cô vừa nói gì nhỉ?
Tang Uyển Hề vội vàng cúi đầu, nheo mắt như thể cô không nhận ra, cô đang do dự có nên rút tay về hay không, thì hộp bánh donut đã bị người ta hớt mất.
Giang Hạo Lam thu mọi biểu tình trên mặt của cô vào đáy mắt,nhận hộp bánh từ tay cô, cười khẽ: “Ánh mắt cô gái nhỏ khá tốt.”
Tang Uyển Hề yên lặng, nắm mu bàn tay lui phía sau một bước: “…” Tôi quen anh à.
Thời gian trôi qua, cô bỗng thấy không thích hợp, vì sao cô xấu hổ! Rõ ràng tên này nói ghét tiệm bánh nhà cô mà còn tới, kẻ đáng xấu hổ là anh ta cơ!
Cô họ nhẹ một tiếng, chỉ cái bàn đằng sau: “Giang… Khụ, anh ngồi chỗ kia đi, chỗ đó có ghế dựa.”
Giang Hạo Lam giương mắt, nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, nơi ấy bày một loạt bàn gỗ, mỗi bàn bày biện bằng 1 lọ hoa, ven tường còn dán các nhân vật phim hoạt hình, có thể nhìn ra chủ tiệm là người dụng tâm thiết kế
“Tôi tên là Giang Hạo Lam.” anh nhấn mạnh họ tên của anh, rồi ngồi bàn cô chỉ.
Tang Uyển Hề: “……”
Cô đi theo anh, bật công tắc mở đèn trên tường.
—– Tiệm bánh ngọt gần 100 mét vuông, quy mô khá lớn, được chia thành khu đồ ngọt và khu nghỉ ngơi, vì để tiết kiệm điện, nên cô bật mỗi đèn nơi khu đồ ngọt.
Đèn lồng treo trên trần nhà sáng lên, cửa hàng đồ ngọt lập tức sáng trưng trong lòng phố Giang đen nhánh, giống như ngôi sao duy nhất giữa bầu trời đêm.
Con sông cách phố không xa in bóng mặt nhà phố, đó là những ngọn đèn dầu lấp ló của nhà lầu, khác xa với vẻ sặc sỡ huy hoàng nơi đây.
Trong tệm bánh ngọt.
Tang Uyển Hề nhìn đồng hồ, thế mà đã 12 giờ đêm rồi, đến giờ cô đóng quán về ngủ, tiên nữ không thể thức đêm.
Cô quyết định gõ gõ cái bàn Giang Hạo Lam ngồi.
Giang Hạo Lam gỡ khẩu trang xuống, tay đặt ở cạnh bàn, đối diện anh là hộp bánh donut nho nhỏ được cô đóng gói đẹp đẽ, giờ đã mở ra.
Anh cúi đầu, bắt chéo chân, ngắm 6 chiếc bánh donut ngọt ngào.
“Anh…” Cô rất muốn hỏi không phải anh không thích ăn đồ ngọt à? Nhưng cô nghĩ như thế sẽ mất hình tượng, lời nói đến miệng đột nhiên sửa lại, cô cong khóe môi cười nhẹ đáp:
“Bánh tôi vừa làm xong, rất ngọt đấy.”
Cô vừa nói vừa nghĩ trong lòng rằng, nếu anh dám nói tôi không thích đồ ngọt, anh nhất định phải chết.
Cảm ơn Giang Hạo Lam không mặn không nhạt trả lời. Anh nhìn cô gái nhỏ đang tươi cười ngọt ngào với anh, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu.
Tang Uyển Hề mặc chiếc tạp dề màu trắng, trên đầu là dây cột tóc hình con thỏ, tóc mái hất hết ra sau đầu lộ ra cái trán trơn bóng, khi cô cười rộ lên trông cô cực kỳ giống chú chó Tiểu Bạch ngây thơ chất phác, ngoan ngoãn.
Chú thỏ trắng: “Đừng khách sáo.”
Giang Hạo Lam: “……”
Chú thỏ trắng: ” Tôi muốn đóng cửa hàng, anh chuẩn bị về chưa?”
Giang Hạo Lam: “Ừ đợi một chút.” Nói xong anh đứng lên thu dọn đồ đồng thời đóng chiếc hộp bánh cần thận như lúc ban đầu. Chỉ là đôi tay tàn phế đóng kiểu nào cũng không được.
“Để tôi.” Tang Uyển Hề không thể nhìn anh vụng về như thế, cô quyết định tới giúp anh.
“Không cần, tôi tự làm”
Giang Hạo Lam không chịu thừa nhận tay anh không được, vì để chứng minh anh điên cuồng đóng hộp, chỉ là bàn tay vốn thúi, làm cách nào đều không đóng nổi. Kết quả, tay anh đụng trúng ngón tay vừa duỗi ra của Tang Uyển Hề.
Ngón tay thiếu nữ lạnh băng, sướt quá bàn tay anh, trong lòng Giang Hạo Lam nhảy dựng thình thịch, anh buông tay, “Vậy cậu đóng đi, cảm ơn.”
Tang Uyển Hề kỳ quái lườm anh: “…”
Khi anh đợi Tang Uyển Hề đóng cửa tắt đèn, Giang Hạo Lam vô tình nói đến chủ đề:
“Buổi tối cậu không ở ký túc xá sao?”
Tang Uyển Hề khóa kỹ cửa sau, xoay người kéo cái túi sắp trượt khỏi vai: “Tôi thuê trọ gần trường, đến tiệm cũng gần.”
“À……”
Ánh đèn tiệm bánh dập tắt, hai người đi song song nhau, dọc theo bờ sông đến đường cái mới, ánh đèn dần dần sáng lên.
Đèn đường và đèn nê ông rực sáng, đèn ngôi sao treo trên cây nhấp nháy, sáng hơn bên kia rất nhiều.
Giang Hạo Lam nhìn trường học phía xa xa, anh châm chước mở miệng: “Con gái đi một mình ban đêm nguy hiểm lắm, hay là cậu …”
“Tôi tới rồi.” Đến cửa tiểu khu, Tang Uyển Hề chợt dừng lại, cười hì hì, “Rất gần.”
“……”
Tiểu khu giống tên phố Giang Hạ, gọi là tiểu khu Giang Hạ, đều là bất động sản của công ty, nếu người khác tới thuê vẫn được giảm giá, Tang Uyển Hề chưa nói hai lời mà lấy luôn căn phòng 60 m², trở thành nơi cô và Tiểu Bạch chung sống.
Một tay Giang Hạo Lam đút túi, một tay anh cầm bánh donut, anh nhìn thoáng qua khu nhà lầu: “… Gần đấy, chỉ cách một con sông một đường cái.”
Tang Uyển Hề chớp chớp mắt: “Tôi vào nhà đây?”
“Chờ đã!”
“Hả?”
Giang Hạo Lam không để ý:
“Chó nhà cậu đâu? Hồi nãy tôi không thấy nó ở tiệm bánh.”
“Tiểu Bạch á, tôi để nó ở nhà, ở tiệm người đến người ra, không an toàn.”
Anh chậm rãi gật đầu: “Vậy à……”
Đầu Giang Uyển Hề nảy ra dấu chấm hỏi màu đỏ, nghi hoặc nhìn anh: “?”
“Không có gì.” Giang Hạo Lam rũ mắt ngắm đỉnh đầu cô, dây cột tóc con đã tháo xuống, mái tóc thả đằng sau, hơi xù xù, có chút đáng yêu.
Anh cong môi, ung dung nói: “Tôi nhớ… cậu đã nói định mời tôi ăn cơm?”
“Ừm… Đúng rồi….”
Giây tiếp theo anh giơ túi bánh donut, cười cười: “Bánh donut xem như quà đáp lễ vậy.”
“Hửm?”
“Về đây.” Giang Hạo Lam xoay người, đi đến đầu phố khác, người anh dần dần hòa lẫn bóng đêm.
–
Thời điểm Tang Uyển Hề đến nhà, Tiểu Bạch đã ngủ say trong tấm thảm của nó.
Cô nhanh chóng rửa mặt, bò lên giường nằm, cô đặt báo thức 8 giờ sáng mai, định tắt điện thoại, Wechat thông báo tin nhắn.
【 nicotin không hiểu gia soái: Thật ra… Ăn khá ngon. 】
Thấy tin nhắn, Tang Uyển Hề cười khẽ.
Hóa ra anh vẫn ăn à?
Chẳng phải anh không thích tiệm bánh ngọt… ghét em gái ngọt ngào sao?
Nghĩ như vậy, nhưng Tang Uyển Hề vẫn khách sáo gửi tin nhắn.
【 tiểu hùng kẹo mềm: anh thích là được, lần sau tiệm có khuyến mại anh nhớ tới nha.】
Thân thiết nhưng không đánh mất vẻ lễ phép, quả thực cô sử dụng thuật ngữ kinh doanh khéo léo. Là quản lý cửa hàng đương nhiên cô sẽ học sống chung cùng nó.
Bao gồm cả nghe nhìn, tóm lại cô học được chừng này, muối xì dầu đều thử qua hết*
(*: có nghĩa là đã trải nghiệm qua nhiều điều rồi)