Bánh Quy Nhỏ Nhân Đường

Chương 28: Dê vào nhà của cọp





Sau khi giao ước với Đường Hân, Thư Đồng có hơi hối hận một chút. Thời gian dài không liên lạc với Đường Hân, trong lòng cô trống rỗng, muốn nhanh chóng gặp anh.

Nhưng vì lợi ích của anh mà Thư Đồng vẫn cắn răng, chờ đợi anh thi xong sẽ gọi điện thoại cho anh.

Trong khoảng thời gian này, đúng ngày kinh nguyệt đến, cuối cùng Thư Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm, khoảng thời gian trước cô không dùng thuốc tránh thai, nên vẫn lo lắng sẽ trúng thầu, may mắn thay tránh được một kiếp.

Khi cô quay trở lại phòng ngủ, phát hiện mẹ cô đang dọn dẹp trong phòng, cô bỗng có linh cảm không ổn, vội vàng lao vào phòng ngủ: "Mẹ, tự con dọn được rồi.”

Mẹ Thư cúi xuống, một tay cầm chổi, một tay nắm chặt cái gì đó, bà cứng ngắc đứng thẳng người, nhìn về phía Thư Đồng, sắc mặt giống như có một đám mây đen bay trên đầu.

"Đây là cái gì?" Mẹ Thư phủi rồi ném thứ gì đó qua, "Tự mình nhìn xem."

Vật màu xanh lăn nằm trên giường, rõ ràng là hộp thuốc tránh thai.

Gương mặt Thư Đồng trở nên trắng bệch, hoảng hồn ngẩn người.


"Con vẫn qua lại với họ Đường đúng không?" Mẹ Thư tức giận đến mức ngực phập phồng, "Nó chỉ mới 16 tuổi, chưa đủ lông đủ cánh. Con đã hơn hai mươi tuổi, không cảm thấy xấu hổ hả?"

Từng chữ như đâm vào trái tim của Thư Đồng, hóa ra mẹ cô lại nghĩ vậy.

Trái tim của Thư Đồng thắt lại, đầu ngón tay nắm lại trắng bệch: "Mẹ, con và Đường Hân nghiêm túc.”

Giọng mẹ Thư dịu đi: "Bác Trương ở tầng dưới giới thiệu với mẹ một người cho con, nhà trai là người trong đại đội cảnh sát hình sự, con không thể tìm đối tượng nghiêm túc hơn để yêu đương sao?”

Thư Đồng phiền lòng, gằn từng chữ nói cho bà: "Đừng giới thiệu đối tượng xem mắt cho con nữa, con không muốn đi xem mắt nữa.”

Mẹ Thư tức giận, chỉ vào cánh cửa: "Đại học còn chưa tốt nghiệp mà đã đi tìm việc, con thấy bản thân mọc đủ lông đủ cánh rồi phải không? Không đi xem mắt thì ra khỏi nhà của mẹ!”

Lỗ tau Thư Đồng nóng bừng, đầu cô nóng bừng, cầm di động trong tay vội vã bước ra khỏi nhà.

Trên đường phố, bầu trời tối đen tầng tầng bao phủ, trút cơn mưa to phần phật.

Thư Đồng đang đứng khoanh tay ở trạm xe buýt, quần áo của cô bị gió thổi, cả người ướt lạnh.

Cô lấy di động từ trong túi ra, đột nhiên anh cảm thấy hụt hẫng, không biết gọi ai để được giúp đỡ.

Màn hình điện thoại bỗng dưng sáng lên, là điện thoại của Đường Hân.

"Anh thi xong rồi." Bên kia truyền đến tiếng bình tĩnh của một chàng trai trẻ, giống như đối với anh chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng.

Thư Đồng hâm mộ sự ung dung và tự tin của anh, kìm nén buồn bực, trong khoảnh khắc òa lên: "Đường Hân. . ."

Đường Hân nghe giọng của cô không ổn, dịu dàng hỏi: "Bà xã, có chuyện gì vậy?"

Thư Đồng nghẹn cổ họng: "Em bị mẹ đuổi ra khỏi nhà rồi."


"Em ở đâu, anh sẽ đưa em về nhà."

Từ nhà của Đường Hân đến nhà của Thư Đồng cách một khoảng rất xa, không đến nửa tiếng, Đường Hân ngồi xe hơi đến, ôm lấy Thư Đồng ướt đẫm, ôm cô vào trong xe.

Thư Đồng nhẹ nhàng đẩy anh: "Trên người ướt hết rồi, đừng ngồi gần em.”

Đường Hân cởi ra chiếc áo khoác ẩm ướt, phủ thêm áo khoác của mình: "Anh không chê em ướt, sao em lại ghét?"

Thư Đồng bất lực: "Không có, em sợ anh bị cảm lạnh.”

Ngực Đường Hân nóng bỏng dán vào cô nở nụ cười: "Vậy thì anh càng muốn ôm em nhiều hơn nữa, không phải vợ chồng phải đồng cam cộng khổ sao?"

Thư Đồng nhịn không được muốn mỉa mai, đồng chí tài xế còn ở phía trước lái xe, tên nhóc này đã không biết xấu hổ gọi cô là bà xã.

Thư Đồng phát hiện hướng xe chạy đến khu thượng lưu nhà của Đường Hân: "Anh muốn dẫn em về nhà gặp ba mẹ à?"

Trong lòng cô lo sợ, bây giờ gặp ba mẹ, có thể quá sớm không, ba mẹ anh chắc sẽ không chấp nhận nhỉ.

Đường Hân nhướng mày: "Bây giờ ba mẹ anh đang ở nước ngoài, trong nhà chỉ có một mình anh."

Ngôi nhà của Đường Hân là một biệt thự 3 tầng được trang trí theo phong cách của châu Âu, Thư Đồng rất thích phòng khách, sàn nhà đá cẩm thạch màu đen, vô cùng sang trọng cùng sự tương phản sắc nét với những bức tường lát bằng gạch men sứ trắng thuần khiết.

Thư Đồng nhìn phong cách trang trí cảm giác ba mẹ của Đường Hân có thể là người lạnh lùng nghiêm túc, không dễ ở chung.

"Đi tắm nước nóng, thay quần áo đi." Đường Hân đưa cho cô quần áo sạch sẽ.

Thư Đồng mở ra thấy, là bộ quần áo ngủ nam rộng rãi của Đường Hân.

Khuôn mặt của cô hơi nóng lên.

Phòng tắm của Đường Hân rộng gấp đôi phòng tắm của Thư Đồng, vách tường được ốp gạch tráng men sáng như gương.


Thư Đồng mở nước đổ đầy vào bồn, cởi sạch quần áo ướt sũng, thoải mái nằm vào trong.

Bỗng nhiên cô có hơi hối hận, ba mẹ cô có lo lắng chạy đi tìm mình không.

Nhưng cô lại không cam lòng cả đời này bị kiểm soát, từ trước đến nay mẹ cô rất mạnh mẽ, tất cả mọi việc trong nhà đều phải nghe theo bà, người thân và bạn bè đã cười nhạo đến mức ngán ngẩm bên tai của cha cô.

Từ nhỏ đến lớn cô đều ngoan ngoãn nghe lời, biết rõ áo mặc sao qua khỏi đầu, nhưng lần này cô không muốn chịu sự khống chế của ba mẹ, muốn sống cho chính mình.

Cách một tiếng, cửa phòng tắm bỗng dưng mở ra, chàng trai cao ráo chui vào, thuận tay đóng cửa lại.

Anh ngẩng mặt lên, trên cao nhìn xuống thu mắt lại, băn khoăn nhìn thân thể trắng nõn bại lộ trong bồn tắm.

"Cuối kỳ thi anh được hạng nhất, đừng quên em đã hứa chuyện gì với anh."

Trong nháy mắt vẻ mặt của Thư Đồng trở nên mờ mịt: "Em đâu có hứa.”

Đường Hân khẽ liếm làn môi khô khốc, nở nụ cười nham hiểm: "Được được."

Dê đã vào miệng cọp, còn dám thề thốt phủ nhận.

Thật sự muốn chơi chết cô.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.