Trở về cuộc sống nơi đô thị, sáng chín chiều năm, so với trước kia cũng không có gì khác biệt.
Nói chung, “sau cơn mưa trời lại sáng”, cuộc sống lão phu – lão phu thật sự rất hài hòa.
Nhưng còn chuyện Cố Thiện nói trước kia, dẫn người ta đến gặp cha mẹ mình, không có ai nhắc lại nữa.
Giang Nhược Thủy cũng không thể nói rõ bản thân là chờ mong hay là kháng cự, nhưng thấy Cố Thiện cũng không tỏ vẻ gì, lẽ dĩ nhiên cậu cũng phải cư xử sao cho thật tự nhiên.
Điểm khác so với trước chính là việc, Cố Thiện thật sự chen cái cơ thể to cao của hắn vào trong cái phòng xếp nho nhỏ của Giang Nhược Thủy. Tuy bảo hai người không phải là người thích di chuyển gì mấy, nhưng thoáng cái cũng cảm thấy rằng căn phòng nhỏ đi rất nhiều. May mà Cố Thiện chỉ mang “người” vào, cộng thêm một ít vật dụng hàng ngày, còn lại quần áo các thứ đều để lại ở căn phòng đối diện. Vậy nên nếu phải chen chúc nhau một tí thì cứ chen, lại có thêm cơ hội gia tăng va chạm da thịt thân mật, Giang Nhược Thủy cũng không dị nghị.
Việc bất lợi duy nhất, đại khái chỉ có lúc “vận động nhẹ nhàng” mà thôi.
“Ưm… Đừng mà…” Bị người đàn ông phía trên mãnh liệt va chạm, thần trí Giang Nhược Thủy gần như sắp tan rã, nhưng vẫn lo lắng chiếc giường phía dưới, vì không chịu nổi gánh nặng, có thể sẽ “bãi công” bất kì lúc.
Giường trong kí túc xá sao có thể là loại giường cứng chắc cho được, chỉ nghe thấy tiếng “cọt kẹt” vang lên còn lớn hơn cả tiếng rên rỉ của Giang Nhược Thủy và tiếng thở dốc của Cố Thiện. Thấy người trong lòng vì nhịn không nổi mà nhăn mặt, Cố Thiện hơi buồn cười, ngừng một chút,
Giang Nhược Thủy nhăn hết cả mặt mũi: “Giường… Lún rồi kìa, cũng tại anh cứ nhấn em xuống…”
Cố Thiện vừa nghe, cong khóe miệng: “Cũng dễ lắm.”
Nói xong ôm người ta xoay người một cái, để Giang Nhược Thủy ngồi lên trên.
Thuận lợi tiến vào làm Giang Nhược Thủy không nhịn nổi nữa, thắt lưng như nhũn ra, rơi ập xuống trên người Cố Thiện, nơi đó đó không ngừng co rút, hại Cố Thiện thiếu chút nữa đã “giơ vũ khí đầu hàng”, cũng may nhịn xuống kịp thời, tiếp đó đỡ lấy thắt lưng giúp người phía trên, bắt đầu chậm rãi ra vào.
“Haa… Đừng… Nhanh lên một chút…” Giang Nhược Thủy bị cọ xát đến nỗi lạc cả giọng.
Cố Thiện hôn nhẹ lên khóe môi cậu: “Phải là em di chuyển mới đúng, không phải anh…”
Cố Thiện động tác tuy chậm, nhưng mỗi lần ra vào đều có lực, hai người quấn lấy nhau gần hai năm, dĩ nhiên là hắn biết cách giày vò Giang Nhược Thủy như thế nào.
“Đừng… Đừng… Ha a…” Giang Nhược Thủy vùi mặt vào hõm vai hắn, nương theo tiết tấu của Cố Thiện, giọng nói đã đầu bắt đầu không thể khống chế.
“Em xem này… Giường đâu có lắc gì đâu…” Cố Thiện vẫn muốn trêu chọc cậu.
Mãi đến khi Giang Nhược Thủy tức giận, cắn một ngụm lên vai hắn, hắn mới vỗ vỗ lưng cậu trấn an, sau đó đặt tay xuống đùi cậu, dùng sức tách ra hết mức, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Nâng người em lên nào…”
Giang Nhược Thủy hít sâu một hơi, hai tay chống lên ngực Cố Thiện, chậm rãi nâng thắt lưng lên, xâm nhập như thế này, làm hô hấp hai người càng thêm rối loạn. Cố Thiện điều chỉnh góc độ, bắt đầu công kích từ dưới lên.
Lần này không hề thong thả, nửa đùa nửa thật nữa, mà là dần dần nhanh hơn, đến cuối cùng như “cuồng phong mưa rào”, Giang Nhược Thủy bị động tác của hắn đâm chọc từ dưới lên đến nỗi nghiêng ngả, hai tay đặt lên đùi Cố Thiện, cả người ưỡn căng ra sau hết cỡ, phần eo cũng phối hợp nẩy lên ngồi xuống.
Cố Thiện cực kì yêu thích dáng vẻ trầm mê của cậu, về phần hắn cũng không thể khống chế được nữa..
“Thực sắc nhân chi tính dã” [1] , nhưng thú vị ở chỗ, chỉ khi nào cùng với người mình yêu thương thật sự làm tình thì mãi mãi cũng không cảm thấy chán, lòng đã ngầm chấp nhận, trong tim anh có em, trong tim em có anh.
Chiếc giường kia tuy nhỏ nhưng rất vững chắc, tuy hai người không phải tối nào cũng “vận động”, nhưng nhu cầu bình thường vẫn có, dù không nói rõ ra, nhưng trong lòng cả hai đều có chút mong chờ hơi không được bình thường, chờ đến ngày nó chịu không nổi mà sập xuống, đình công.
Nhưng sau đó, nằm lên trên, ngồi, quỳ, rồi lăn xuống dưới, đỡ lấy nó, chống lên nó [=.= không tưởng tượng được hai tư thế này] … đủ tư thế… Nhưng cuối cùng cho dù có “dằn vặt” nó như thế nào, cái giường vẫn không hề suy suyễn, vậy nên mới nói, giường cũng không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán được.
Cuối cùng hai người cũng buông tha cho cái sự cố chấp kì quặc này của mình… Hoặc phải nói là Cố Thiện, trong lúc Giang Nhược Thủy đang lơ đãng, đã dẫn cậu đến một nơi ở mới.
Ba phòng ngủ hai phòng khách, cách không xa trường học của Giang Nhược Thủy, khá yên tĩnh, ở nơi bình thường người ta cũng không mấy chú ý đến, nhưng cũng có đầy đủ các cửa hàng phục vụ cho các nhu cầu ăn mặc, đi lại.
Một nơi rất thích hợp để sống.
Phòng không cũ cũng không mới, đã được quét lại một lớp sơn phủ nền mới, cửa sổ cũng đã được thay mới.
Người bình tĩnh như Giang Nhược Thủy lúc này cũng hơi ngơ ngác một chút, Cố Thiện đứng phía sau, ôm lấy thắt lưng cậu: “Chúng ta cùng nhau sửa sang lại nhé em.”
Trong lòng Cố Thiện thật ra đang rất không yên, đã từng ở chung, Giang Nhược Thủy cũng đã từng rời đi, hắn không biết cậu có đồng ý muốn “trở về” với hắn không. Sau này hai người làm lành, cũng không như trước kia, hắn thậm chí không dám hỏi thử Giang Nhược Thủy, chỉ dám tiên trảm hậu tấu, trực tiếp cho Giang Nhược Thủy một sự “kinh hỉ”.
Giang Nhược Thủy chớp chớp mắt, ngay lúc trong lòng Cố Thiện đang tràn đầy lo âu liền xoay mạnh người lại, túm lấy vạt áo Cố Thiện: “Lần này anh phải sửa cái tính nết thay đổi thất thường, “nay tần mai sở” của anh đi, nếu anh dám làm cho em bỏ đi lần nữa, để em có ý định bỏ đi trong đầu,… Em tuyệt đối sẽ không buông tha anh dễ dàng vậy nữa đâu!”
Cố Thiện đầu tiên là kinh ngạc, sau đó khóe miệng mới chậm rãi nhếch lên, cong đến một độ cong hết mức, rồi tiến gần lại, dùng môi ngậm lấy môi người kia, đè cậu lên tường hôn thật sâu, mãi đến khi hai người thở hồng hộc mới chịu buông ra.
Cố Thiện nói: “Anh cũng yêu em.”
Chú thích:
[1] Nguyên văn: 食色人之性也 – Ý chỉ việc ham muốn *** (và cả việc làm tình) là bản chất cơ bản của con người, chắc là từ câu 食色性也