Bánh Xe Định Mệnh (AllKuro)

Chương 16



 Vậy là cuối cùng Seirin chiến thắng trận đấu chung kết, chỉ còn một bước nữa thôi là cả đội sẽ tiến tới giải đấu quốc gia Interhigh. Tuy nhiên, một chướng ngại lớn bất ngờ xuất hiện.

-Sao điểm của cậu lại thấp như vậy hả, Kagami !!

Riko nhìn kết quả kiểm tra giữa kì của Kagami, cảm thấy mình sắp nổ tung vì sock.

-Hể, quan tâm làm gì, miễn được chơi bóng rổ và Kuroko.....

Chưa kịp nói xong câu, Kagami đã bị Riko quật ngã. Riko nhìn Kagami dưới đất, ánh mắt khinh bỉ :

-Sắp tới có kì thi thử, 100 người thấp nhất sẽ bị phụ đạo. Ngày phụ đạo sẽ trùng với ngày chúng ta thi đấu. Cứ với kết quả như này thì cậu sẽ không được thi đấu đâu.

Chưa kịp tiêu hoá xong những lời Riko nói, Kagami đã nhận thêm tin dữ .

-Vì điểm cậu quá thấp nên các Senpais quyết định kèm cậu. Học cho hẳn hoi, từ giờ đến ngày thi thử cậu với Kuroko sẽ không được gặp nhau !

Nếu vế trước còn khiến Kagami chấp nhận được thì những lời cuối cùng của Riko làm cho Kagami gào lên :

-Tại sao tôi lại không được gặp Kuroko !! Tôi không đồng ý !!

-Tại sao hả !!! Là do cậu đó! Cậu nghĩ cậu sẽ học được nếu có Kuroko bên cạnh à !

Hyuuga nhìn trận cãi nhau chí choé trước mắt, quyết định kéo Kuroko đi lánh nạn. Cuối cùng Kagami vẫn phải khuất phục trước cường quyền của Riko. 'Những ngày tháng học tập không em" của Kagami chính thức bắt đầu.

Những ngày đầu, Kagami còn ngoan ngoãn chịu đựng. Nhưng sang ngày thứ năm, hắn kiên quyết đình công với lý do : do lâu ngày không được gặp Kuroko nên não hắn đã ngừng hoạt động. Riko quá đau mắt trước hình ảnh một thằng con trai cao m9 mè nheo như một đứa trẻ lên ba nên đành đồng ý yêu cầu được gặp Kuroko của Kagami. Khi Kuroko gặp lại Kagami thì suýt nữa không nhận ra :

-Sao trông cậu lại tiều tuỵ thế này ?

Nỗi nhớ Kuroko và sự trầm cảm khi bị các Senpais bắt học đã khiến Kagami trông như một người bị bỏ đói ba ngày. Vừa nhìn thấy Kuroko, hắn liền lao ngay tới cậu nhưng Kuroko đã nhanh chóng né kịp. Kagami tràn đầy u oán nhìn Kuroko như một cô vợ bị bỏ rơi, giọng điệu thê lương :

-Sao cậu lại tránh tớ ?

Kuroko thật thà trả lời :

-Tớ sợ Kagami sẽ ăn mình, nhìn cậu trông có vẻ đói lắm. Đừng ăn tớ, tớ có mang đồ ăn cho cậu nè.

Nói rồi Kuroko cầm bịch đồ ăn cậu đã mua trên đường đến đây cho Kagami. Kagami cạn lời, trông hắn giống một thằng sắp chết đói đến vậy sao, đúng là hắn muốn ăn Kuroko nhưng là theo cách khác. Nhìn Kagami ăn đồ ăn mình mua, Kuroko yên tâm ngồi cạnh Kagami :

-Cậu học hành thế nào rồi Kagami ?

-Các môn khác cũng tàm tạm rồi, nhưng chỉ có môn văn học là tớ không hiểu gì cả. Thậm chí tớ còn không hiểu sách giáo khoa viết gì -.-

-Vậy thì tớ có cách này nè .

Nói rồi Kuroko lôi ra một cây bút.

-Bút ?

-Đây không phải một cây bút bình thường đâu. Đây là cây bút Midorima đã bói quẻ và xin được ở đền đó. Sáng nay cậu ấy vừa đưa cho tớ.

Kagami cảm thấy nguy hiểm, hắn chỉ mới mấy ngày không ở bên Kuroko mà mấy tên khác đã lăm le cậu rồi. Vậy thì chẳng nhẽ ...

-Có phải Kise cũng đến đây không ?

Kuroko nhìn Kagami với ánh mắt ngạc nhiên :

-Sao cậu đoán hay vậy ? Kise đến đây ngày hôm qua. Cậu ấy đến để thông báo rằng đội cậu ấy đã vào được giải Interhigh. Cậu ấy còn mua cho tớ cả một thùng Vanilla MilkShake nữa.

Nhìn ánh mắt sáng bừng của Kuroko, Kagami biết rằng cậu rất hài lòng với món quà lần này. Kise chết tiệt, Midorima chết tiệt, dám nhân mấy ngày hắn xa cách Kuroko mà định đào góc tường nhà hắn. Không thể tha thứ được ! Lần sau hắn mà gặp lại hai tên đó thì biết tay hắn. Lại nhìn Kuroko bên cạnh mình : Haizz, thật đứng là tiểu yêu tinh trêu chọc người mà. Chỉ giỏi thu hút ong bướm thôi. Để ý Kagami đang nhìn mình với ánh mắt kì lạ, Kuroko lặng lẽ ngồi dịch ra xa, lo lắng nghĩ : Bằng đấy đồ ăn chả nhẽ không đủ cho Kagami, cậu ấy vẫn còn muốn ăn mình sao ? Nhìn Kuroko dịch ra xa mình, Kagami vốn ngu ngốc lại hiểu ngay, hắn gào lên :

-Tớ sẽ không ăn cậu đâu !!

-Vậy sao cậu lại nhìn tớ kì lạ như vậy ?

Kuroko tràn đầy nghi ngờ hỏi.

Nhìn Kuroko nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, Kagami lần đầu tiên hoài nghi chính bản thân mình: Chả nhẽ trong mắt mọi người, hắn là đứa sẽ ăn mọi thứ khi đói sao ? Phải sau một hồi giải thích, hứa hẹn thì Kuroko mới tạm thời tin Kagami.

Sau nghĩ Kagami ăn xong, Kuroko đã hướng dẫn cho Kagami kiến thức trọng tâm môn văn. Vốn Kuroko là một người rất thích đọc sách văn học vì vậy cậu đã tích luỹ cho mình vốn tri thức khá phong phú. Sau hai tiếng liền nói tù tì, Kuroko nhìn Kagami với ánh mắt mong đợi :

-Cậu hiểu thêm gì chưa ?

Kagami cảm thấy quá khó khăn khi phải trả lời câu hỏi này, nhất là khi Kuroko nhìn hắn với ánh mắt như vậy. Hắn không thể nói với cậu là suốt hai tiếng hắn chỉ ngồi ngắm Kuroko.

-Cậu giảng dễ hiểu lắm, tớ không nghĩ văn học lại thú vị đến thế !

Kuroko hài lòng nhìn Kagami, hoá ra Kagami không ngu ngốc đến thế. Giờ mới để ý đến sắc trời đã nhẻm tối, Kuroko đành thu dọn đồ đạc của mình:

-Tớ phải về đây, nếu không Akari-niisan sẽ lo lắm.

Nhìn Kuroko đi xa dần, Kagami vội vàng gọi lại. Mạnh mẽ lên nào, Kagami !

-Kuroko, trước khi về tớ có thể ôm cậu một cái được không ?

Kuroko khá ngạc nhiên trước yêu cầu của Kagami nhưng cậu vẫn đồng ý. Cuối cùng thì hắn có thể ôm Kuroko. Cảm giác này còn tuyệt vời hơn cả tưởng tượng. Người cậu mềm mại như một cục mochi, làm cho Kagami chỉ muốn ăn sạch cậu từ trong ra ngoài. Hơn thế nữa, trên người Kuroko còn có mùi thơm của vanni. Hít một hơi thật sâu, Kagami tràn đầy thoả mãn. Bao nhiêu nỗi buồn bực, lo âu mấy ngày nay dường như tan biến. Hắn dựa cằm mình xuống đầu Kuroko, khàn giọng hỏi :

-Mấy ngày nay không gặp, cậu có nhớ tớ chút nào không ?

Kuroko im lặng suy nghĩ. Quả thật mấy ngày nay không có Kagami, Kuroko cảm thấy không quen. Thế giới xung quanh cậu dường như trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Từ khi nào Kagami đã thân thuộc đến vậy, Kuroko không rõ điều này là tốt hay xấu.

Đợi mãi không thấy Kuroko trả lời, Kagami đành lấp liếm cho qua chuyện. Hắn thở dài, rồi lại tự an ủi chính mình : không sao, mình còn nhiều thời gian. Tiễn Kuroko ra cửa, ngay khi Kagami định đóng lại cửa.....

-Kagami, tớ nhớ cậu. Vì vậy, hãy cố gắng ôn thi rồi chúng ta sẽ lại đi cùng nhau như trước.

Kagami sững sờ, đến khi hồi thần lại thì không biết Kuroko đã đi từ lúc nào. Đêm nay đã định sẵn là một đêm không ngủ đối với Kagami.

Từ hôm gặp Kuroko, Kagami chăm chỉ một cách kì lạ. Cuối cùng hắn đã vượt qua kì thi thử với thứ hạng lên đến 90/450. Nhìn bảng điểm của Kagami, rồi lại nhìn sang thấy hắn đang đuổi theo Kuroko, Riko không còn gì để nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.