Bánh Xe Định Mệnh (AllKuro)

Chương 39




-Đi thôi, Shin – chan. Đến giờ rồi.

Cũng là tiếng gọi đó, cũng là một ngày mưa, những điều này làm Midorima gợi nhớ đến trận đấu đầu tiên giữa hắn và Kuroko. Trận đấu đó chính là một cú tát nghiệt ngã giúp hắn nhận ra sự thật rằng mình đã đánh mất cậu thiếu niên trong trẻo tựa bầu trời ấy. Hắn đã từng đau khổ, gào thét, ruồng bỏ chính bản thân mình, oán hận Chúa trời vì sao lại đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy. Nhưng giờ đây, mọi cảm xúc tiêu cực dường như đều biến mất, thay vào đó là sự sục sôi, ham muốn chiến đấu mãnh liệt, mong muốn được thể hiện mình trước mặt người thương. Cả người Midorima run lên vì phấn khích và cả sợ hãi trước tương lai không thể đoán trước. Hắn hôn lên vật may mắn của mình ngày hôm nay : búp bê Kuroko với ánh mắt thành kính. " Thắng hay thua, đối với tớ không quan trọng. Nhưng vì cậu, tớ sẽ đem đến màn biểu diễn tuyệt vời nhất. Hãy dõi theo tớ, Kuroko ! "

-Ừ.

-Hử, không đem theo vật may mắn của cậu à ? Nếu vậy thì cho tôi nhé !

Takao thèm thuồng nhìn bé doll Kuroko được để lại trong phòng. Ôi, chỉ cần nghĩ đến mình có thể thay quần áo cho bé nó là anh lại thấy cả thân mình sôi sục cả lên. Midorima đâu có ngu, hắn nhìn ra ngay ý định của Takao nên lập tức trừng mắt :

-Cất ánh mắt đấy của cậu đi. Không đời nào tôi giao bé đấy cho cậu đâu !

-Hể, thật là tham lam mà.

Takao vừa đi vừa than vãn. Bọn tư bản chết tiệt, anh mà giàu như tên Shin – chan này thì sẽ đặt cả phòng toàn Kuroko để ngắm. Huhu, nghe nói đặt làm bằng chất liệu xịn nên lên đến 100000 yên....

-Huuyga, cậu có để ý không ? Shuutoku đã trở nên khác hoàn toàn so với hồi đấu chúng ta. Các thành viên đều đã mạnh hơn, đặc biệt là hai tên năm nhất đó.

Riko rùng mình khi Midorima và Takao bước ra. Khí thế phát ra từ hai người này thật đáng sợ.

-Đó chính là bản năng nguyên thuỷ tồn tại trong mỗi chúng ta đã ngủ yên trong hệ gen hàng trăm triệu năm nay và chỉ có một số người đặc biệt mới đánh thức được nó. Thế hệ kì tích chính là một trong số đó, nhưng tôi cũng không ngờ tên nhóc Takao cũng như vậy.

Điều gì đã đánh thức tên đấy ? Huuyga nghĩ mãi cũng không tìm được câu trả lời.

Riko vô cùng kinh ngạc trước câu trả lời của Huuyga :

-Từ khi nào câu trả lời của cậu lại sâu sắc đến như vậy, Huuyga !

-Cậu nói cứ như thể trước giờ tôi toàn phát biểu như thằng ngu !

-Ủa, giờ cậu mới nhận ra à ?

Riko tỉnh bơ nói như đó là sự thật hiển nhiên. Huuyga gào lên :

-Dĩ nhiên là không rồi ! Tôi còn thông minh chán so với mấy tên trong nhóm đấy.

-Thế cơ à ?

-Dĩ nhiên rồi !

.....

-Khi ở cạnh nhau, hai anh chị ấy trông thật hạnh phúc nhỉ ?

Kuroko mỉm cười nhìn cảnh tượng đáng yêu trước mặt. Xung quanh hai người họ luôn toả ra bầu không khí khiến người khác không chen vào được. Và dĩ nhiên, như mọi khi Kagami vẫn thể hiện cho mọi người thấy mình là một tên có EQ âm đích thực :

-Hạnh phúc ? Ủa, hai người họ đang cãi nhau mà nhỉ ?

Kuroko dở khóc dở cười trước câu nói của Kagami, còn Kiyoshi thì khinh bỉ nhìn :

-Không hiểu cậu ăn gì mà lớn lên đấy, Bakagami J

-Hử, tên Brocon này, thích đánh nhau không ?

Kagami hầm hừ đe doạ Kiyoshi.

-Thích thì chiều thôi !

" Lại như vậy rồi ! " Các thành viên đồng loạt đập trán bất đắc dĩ. Hai người này không cãi nhau một ngày thì Trái đất cũng không bị huỷ diệt đâu ! Riết thành nghiện à ! Và như mọi khi, mọi người đồng loạt nhìn về phía Kuroko. Được nhiều ánh mắt yêu thương để ý như vậy, Kuroko tỏ vẻ : Cậu cũng áp lực lắm đó chứ . Nhưng trong cả đội, chỉ có mình Kuroko mới có thể ngăn hai người đấy lại mà trở về toàn vẹn. Nhớ lần trước Huuyga loi nhoi nhảy vào ngăn bị đẩy bay ra mẻ mẹ cái răng thân yêu của cậu ta.

-Kagami, Kiyoshi – senpai, đến giờ thi đấu rồi !

Kiyoshi và Kagami nghe thấy người nói là Kuroko liền hạ nắm đấm xuống ngay lập tức nhưng vẫn không quên trừng mắt lườm nhau.

-Seirin lúc nào cũng tràn đầy sức sống nhỉ !

Õtsubo tràn đầy cảm thán khi nhìn khung cảnh náo nhiệt bên đội Seirin. Còn đội mình thì.... Midorima đang cầm điện thoại không biết làm gì, Takao cầm máy ảnh chụp lia lịa ai đó, Miyaji.. nằm ngủ !! Thi đấu sắp tới nơi rồi mà cậu ta còn ngủ ngon lành như vậy được à ! Mang hẳn gấu đi ôm để ngủ thì chịu rồi. Lần đầu tiên Õtsubo hoài nghi về đội của mình : đây là một đội bóng rổ đúng không nhỉ ?

Nhưng không để Õtsubo hoài nghi quá lâu, tiếng còi của trọng tài đã vang lên báo hiệu trận đấu bắt đầu.

-Trận đấu chung kết sơ bộ thứ hai, Seirin và Shuutoku ! Hai đội đã từng đấu với nhau một lần và giờ đây họ lại là đối thủ của nhau, liệu Seirin có tiếp tục giữ vững được chiến thắng của mình hay Shuutoku sẽ trả thù cho lần thua cuộc trước đó. Hãy dõi mắt theo những chàng trai trẻ của chúng ta để biết được câu trả lời !

-Húuuu, Seirin quyết thắng !

-Shuutoku ! Shuutoku !

-Midorima ! Đẹp trai quá !

-Izuki, nhìn em điii !

-Anh ơi đừng chơi bóng nữa, chơi em điii Takao !

" Người hâm mộ ngày nay cuồng nhiệt thật đó ! " Kise cảm thán, may mà hắn đã cải trang nếu không thì.... Kise rùng mình khi nghĩ đến cảnh tượng phải chạy trốn khỏi fan và không được ngắm Kuroko thi đấu. Không... không thể để điều đó xảy ra ! Kise lấy mũ áo khoác trùm kín đầu mình lại. Ngỡ tưởng không ai có thể nhận ra mình trong bộ dáng này thì :

-Ki-chan ?

Kise giật bắn mình khi nghe thấy tên mình. Nên chạy đi hay giả bộ là không nghe thấy gì ? Vì quá sợ hãi nên chỉ khi người đó gọi lại lần nữa Kise mới ngờ ngợ nhận ra đó là người quen của mình. Gọi hắn là Ki – chan thì chỉ có...

-Momoicchi ?

-Đúng là cậu thật, tôi còn tưởng mình nhận nhầm người cơ.

Momoi thở phào nhẹ nhõm đứng bên cạnh Kise. Cô hỏi một cách bâng khuâng :

-Cậu cũng đến đây xem Tetsu – chan và Mido – chan thi đấu à ?

-Ừ. Mà... trông cậu sao có vẻ mệt mỏi vậy ?

Kise để ý Momoi còn có cả quầng thâm mắt sâu. Trước giờ cậu ta luôn là người chăm chút cho chính mình, không bao giờ để điều đó xảy ra.

-Trông.. rõ vậy sao ? Chỉ là dạo này tớ hơi bận một chút thôi.

Hửm, cậu ta đang trả lời một cách nửa vời. Đã cùng học với nhau suốt thời sơ trung sao hắn không biết được. Cậu ta chỉ như này khi có chuyện liên quan đến Kurokocchi và Aominecchi. Vậy là Aominecchi sao ? Nhưng sao hắn và cả mấy tên kia sao không nhận được tý tin tức nào về cậu ta. Nghĩ đến đây, Kise mới giật mình... dường như họ đã bỏ qua điều gì đó cực kì quan trọng....

Momoi không hề biết rằng, cô chỉ là tình cờ đến lại đem cho Kise manh mối mấu chốt giúp tìm kiếm ra sự thật ẩn giấu lâu nay.

🐳  Tui bắt đầu học on rùi nên chắc lịch ra chap phải đổi thành 3 - 4 ngày 1 chap ó mn. Mọi người thông cảm nhé ~ 🙆‍♀️


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.