Khổng Lập Thanh nói xong không nhìn Hạ Chí Thần, dứt khoát bước xuống dưới, đến bậc thang cuối cùng, cửa xe mở ra, Khổng Lập Thanh không chút do dự cúi người ngồi vào bên trong.
Sau khi bước lên xe, Khổng Lập Thanh tiện tay đóng xửa lại, không
gian bị đóng kín, một mùi hương quen thuộc nhẹ nhàng tràn vào khoang
mũi, theo động tác hơi thở lan tận vào tim. Đó là mùi hương trên người
Chu Diệp Chương. Mỗi con người đều có một mùi vị đặc trưng, Khổng Lập
Thanh mới gần gũi một người đàn ông là Chu Diệp Chương, mùi của anh đối
với cô mà nói rất quen thuộc, cũng rất dễ nhận biết. Cơ thể nhận ra sự
quen thuộc, trái tim cô cũng bình ổn trở lại, những chuyện khiến lòng dạ rối bời cũng được rũ bỏ hết theo cánh cửa xe bị đóng lại kia.
Trên xe, Khổng Lập Thanh, Chu Diệp Chương và Khổng Vạn Tường cùng
ngồi ở băng ghế giữa. Vạn Tường thấy mẹ lên xe liền nhoài sang, miệng
nũng nịu gọi “mẹ”, giọng cậu bé khá to khiến mọi người đều chú ý.
Khổng Lập Thanh ôm chặt Khổng Vạn Tường hỏi: “Vạn Tường tan học rồi à?”
“Vâng. A Thần đến đón con.” Vạn Tường lễ phép trả lời.
Tranh thủ lúc không bận bịu với Khổng Vạn Tường, Khổng Lập Thanh
ngước mắt nhìn người bên cạnh. Chu Diệp Chương đang phóng tầm mắt ra
ngoài cửa xe, mặt không biểu cảm, ngón tay đều đặn nhịp trên cằm, có vẻ
anh đang bận suy nghĩ chuyện gì, cô cũng không dám lên tiếng làm phiền.
Khổng Lập Thanh là kiểu người đơn giản, cô cũng nhớ đến lời Âu Hành
Thư nói với mình hồi đầu, rằng cô không được phép có quan hệ mập mờ với
những người đàn ông khác. Tuy nhiên hôm nay cô cảm thấy mình cũng rất
minh bạch, nếu có chuyện gì mờ ám thật sự thì đã chẳng dại gì mà đứng
nói chuyện cùng người đàn ông khác ngay ở cổng bệnh viện như vậy, vì thế cô cũng không cảm thấy có gì phải áy náy.
Nhưng Chu Diệp Chương từ lúc cô lên xe lại chẳng nói năng gì, sự im
lặng của anh khiến không khí trong xe có phần ngột ngạt và căng thẳng.
Ngay cả Khổng Vạn Tường nói mấy câu xong cũng ngoan ngoãn nằm im trong
lòng cô. Cả đoạn đường cho tới lúc xe dừng lại chỉ có tiếng động cơ
chuyển động là âm thanh duy nhất vang lên. Chu Diệp Chương từ đầu đến
cuối không nói với Khổng Lập Thanh câu nào.
Cả chặng đường im lặng Khổng Lập Thanh cũng chẳng có phản ứng gì. Chu Diệp Chương có vẻ không vui, nhưng anh không hỏi cô trước, Khổng Lập
Thanh nghĩ chẳng lẽ mình lại không hỏi mà xưng, vậy là chỉ đành im lặng
theo.
Cũng may lúc đến nhà hàng, họ cùng ngồi ăn cũng được coi là hoà
thuận. Chu Diệp Chương biết Khổng Lập Thanh thích ăn cua, cố ý chọn nhà
hàng hải sản. Thời điểm này trong nước không có loại cua đặc biệt tươi
ngon nhưng món này vẫn được chuyển từ nước ngoài theo đường hàng không
về. Nhật Bản là xứ sở của cua, cả con cua to đùng đỏ au chiếm hết cái
đĩa đang giương càng múa vuốt giữa mâm, nhìn rất ngon miệng. Lúc vào
giữa bữa mặt Chu Diệp Chương cuối cùng cũng bớt lạnh lùng nghiêm khắc,
cho dù không quá nhiều nhưng cũng là lớn bé có để ý chăm sóc cho nhau,
anh còn cầm tay Vạn Tường hướng dẫn cậu bé ăn cua sao cho đúng cách. Van Tường rất vui, miệng ăn cua, mắt học hỏi, Khổng Lập Thanh ngồi bên cạnh cũng nhân tiện học lỏm một chút, cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc trong
viên mãn.
Ăn tối xong mọi người ai về nhà nấy, Khổng Lập Thanh cùng Khổng Vạn
Tường chơi một lúc rồi nhắc cậu bé đi tắm rửa rồi ngủ, đợi Vạn Tường say giấc Khổng Lập Thanh mới về phòng của mình.
Đèn ngủ trên đầu giường bật sáng, lúc bước vào Khổng Lập Thanh khẽ
giật mình khi thấy Chu Diệp Chương đang ôm laptop ngồi dựa vào thành
giường cúi đầu bận rộn. Tóc anh vẫn chưa khô hẳn, có vẻ vừa tắm xong,
nghe tiếng cô bước vào cũng không ngẩng đầu lên.
Khổng Lập Thanh thấy thế cũng không nói gì, cô đoán chừng tối nay Chu Diệp Chương muốn nói chuyện với mình, vì bình thường chẳng khi nào anh
vào giường sớm thế này.
Từ nhà tắm bước ra, Khổng Lập Thanh tiến thẳng đến giường mở chăn
chui vào, sau đó ngửa mặt nhìn lên trần nhà đợi Chu Diệp Chương mở lời.
Bên cạnh vẫn không ngừng vang lên tiếng gõ bàn phím lách cách lách cách, cứ như thế một lúc lâu sau Chu Diệp Chương làm như buột miệng hỏi một
câu. Có điều nội dung lại không giống với những gì Khổng Lập Thanh dự
đoán, khiến cô nhất thời ngây ra một lúc mới phản ứng kịp.
“công việc ở thành phố B này xong hết rồi, anh phải đi về Hồng Kông,
gia đình anh ở đó, em có muốn đi cùng không?” Giọng Chu Diệp Chương rất
tự nhiên.
Bối cảnh thực sự của Chu Diệp Chương quả thật Khổng Lập Thanh biết
không nhiều. Đại khái cô chỉ nghe anh là người Hồng Kông, gia đình anh
thì cô đoán phải là hàng danh gia vọng tộc như cô thường thấy trên tivi
và báo chí, thế giới bên đó của Chu Diệp Chương đối với cô mà nói vô
cùng xa vời, xa đến tưởng như không có thực, không thể hình dung ra
được. Cô là kiểu người thích yên ổn, không thích thay đổi, cái thế giới
phồn hoa đến không thể tưởng tượng đó đối với cô mà nói vô cùng phức
tạp, thậm chí ngay cả ẩn ý đằng sau câu nói này của Chu Diệp Chương cô
cũng còn chưa tìm ra. Đi cùng anh đến Hồng Kông đối với cô mà nói đồng
nghĩa với việc cô mất việc làm, đối diện với gia đình anh, với cô lại
cũng chẳng phải một chuyện tốt lành gì. Thế nên sau một hồi suy nghĩ qua loa, Khổng Lập Thanh cũng tuỳ tiện trả lời: “Không muốn đi.” Dạo gần
đây cô không còn cảm thấy sợ sệt Chu Diệp Chương như trước nữa nên muốn
nói gì cũng nói rất thẳng.
Chu Diệp Chương nghe xong câu trả lời của cô, tay không gõ bàn phím
nữa, mắt cũng không đối góc nhìn, dường như cũng không quá bận tâm đến
quyết định này, hồi lâu sau mới thấy anh khẽ nói một câu: “Vậy cũng
tốt.”
Khổng Lập Thanh quay đầu nhìn theo hướng mắt Chu Diệp Chương cảm thấy anh hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ lạ ở chỗ nào. Sau một lúc không quan sát được gì, cuối cùng cô đành từ bỏ, quay lại tiếp
tục ngây người nhìn lên trần nhà.
Hai người cùng im lặng rất lâu, Chu Diệp Chương vẫn không ngừng tay
đánh máy. Khổng Lập Thanh cảm thấy anh đang có tâm sự trong lòng, hơn
nữa chuyện ấy hẳn có liên quan rất nhiều đến bản thân cô.
Khổng Lập Thanh không phải người quá cứng rắn, nhưng cũng là người
rất ghét bị gò bó. Cô cảm thấy có chuyện khúc mắc với nhau đè nặng trong lòng cũng rất khó chịu, chi bằng cùng nhau đối mặt để hai bên đỡ cảm
thấy bức bối. Cho dù cô không quen chủ động mở lời, nhưng sau một hồi
phân vân cũng cất tiếng: “Hôm nay người đó là đàn anh khoá trên của em,
anh ấy và em...” Nói đến đây cô đột nhiên không thể tiếp tục, vừa rồi
phải lấy hết can đảm mới dám nói ra, nhưng đến khi bắt đầu vào chuyện
mới phát hiện mình chưa hề sửa soạn câu chữ trong đầu trước. Cô và Hạ
Chí Thần cũng không phải hoàn toàn không có gì, nếu muốn nói cho thật rõ ràng thì phải kể ra rất nhiều chuyện trước dây, mà như thế sẽ có cả
những chuyện chẳng dễ gì giãi bày, nhất thời cô cảm thấy bị á khẩu ngay
lúc đó.
Động tác gõ bàn phím của Chu Diệp Chương cuối cùng cũng dừng lại,
Khổng Lập Thanh nghe thấy tiếng anh tắt máy, gọn gàng để lên đầu giường, sau đó quay lại, một bàn tay đặt lên trên trán cô.
Chu Diệp Chương cuốn lọn tóc mái của cô quanh ngón tay mình, trêu đùa qua lại chán chê rồi mới chậm rãi nói: “Anh ta với em có những chuyện
gì rôi?”
“Hả?” Khổng Lập Thanh lại phản ứng chậm nửa nhịp.
“Anh ta với em có những chuyện gì rồi?” Chu Diệp Chương chậm rãi nhắc lại câu hỏi một lần nữa.
“À...” Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhìn khuôn mặt đàn ông đang cúi trên trán mình, sau đó đột nhiên khẽ cười. Nụ cười của cô mang theo chút tự
trào bất đắc dĩ, dừng lại một chút, cô quay mặt nhìn lên trần nhà bắt
đầu kể: “Lúc trước khi còn đi học, em thích anh ấy, nhưng anh ấy không
thích em, chỉ coi em là trò tiêu khiển trong lúc nhàn rỗi. Sinh nhật năm đó của anh ấy, anh ấy muốn em tặng một món quà đặc biêt, vậy là anh ấy
đưa em đến nhà kho trong sân thể dục, anh biết khi ấy em...” Kể đến đây
Khổng Lập Thanh bỗng nhiên nghẹn ngào, cô quay sang phía Chu Diệp Chương hy vọng có thể nhận được từ anh mấy lời động viên hoặc chia sẻ, nhưng
Chu Diệp Chương lại im lặng, bình thản nhìn cô, ngón tay cuốn tóc cô khi nãy biến thành cái vuốt nhẹ. Giây phút đối mặt đó Khổng Lập Thanh dường như có thể đọc thấu suy nghĩ trong đầu Chu Diệp Chương, anh muốn cô chủ động giải toả những bức bối trong lòng, tự mình mở miệng vết thương,
gọt bỏ ung nhọt, khiến bản thân vững vàng lên từ trong cốt tuỷ. Người
ngoài có thể dìu bạn đứng lên nhưng họ không thể thay bạn chạy được.
Giật mình nhận ra ngụ ý này, Khổng Lập Thanh bất ngờ cảm thấy có thêm
rất nhiều dũng khí, cô bình tĩnh kể nốt câu chuyện: “Anh ấy bảo em cởi
hết quần áo, còn anh ấy lại mặc nguyên, rồi sau đó nhà kho bỗng nhiên có một đám người tiến vào.” Những chuyện về sau, tất cả đều không cần nói
thêm, toàn những thứ ngu ngốc và hoang đường.
Khổng Lập Thanh cuối cùng cũng kể xong toàn bộ câu chuyện, dường như
cũng không quá xấu hổ và đau đớn như cô tưởng tượng, ngược lại trong
lòng xuất hiện một loại cảm giác khó gọi thành tên khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chu Diệp Chương trượt người xuống giường, chui vào chăn ôm lấy Khổng
Lập Thanh, anh khẽ xoa lưng cô rồi nói: “Được rồi, em rất tuyệt, chuyện
đó không có gì khiến em phải xấu hổ, em không làm sai, hành động như vậy là họ tự bôi đen nhân cách bản thân, người xấu hổ phải là bọn họ, không phải em.”
Giọng Chu Diệp Chương trầm ấm, Khổng Lập Thanh vừa nãy còn vô cũng
nhẹ nhõm, giờ bỗng nhiên nước mắt dâng tràn, cảm giác tủi thân cực độ
dâng lên trong lòng, cô nức nở bật khóc thành tiếng.
Chu Diệp Chương ôm cô thật chặt, kiên nhẫn đợi cô khóc cho thoả hận
mới lên tiếng nói sang chuyện khác. “Lần này anh về Hồng Kông có thể qua năm mới quay lại đây, em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, gặp chuyện gì
thì gọi điện báo cho anh ngay.”
“Vâng.” Khổng Lập Thanh vẫn còn khóc nấc trả lời anh.
“Vạn Tường phải tiếp tục theo học lớp Taekwondo. Anh để dì Thanh ở
lại đây chăm sóc thằng bé cho em được thư thả hơn một chút.” Chu Diệp
Chương chậm rãi dặn dò, giọng rất hiền hoà, Khổng Lập Thanh nước mắt vẫn ướt má, khóc không thành tiếng.
Đêm hôm đó hai người không làm tình, Khổng Lập Thanh giống như đứa
trẻ cuộn trong lòng Chu Diệp Chương, khóc cho đến lúc mệt quá thì ngủ
thiếp đi. Một giấc ngủ ngon chưa từng thấy, Khổng Lập Thanh mơ hồ cảm
thấy dù bản thân có quay hướng nào vẫn được bao bọc trong một vòng tay
ấm áp, ngủ bao lâu cũng thấy yên tâm, một loại cảm giác vừa an toàn vừa
ngọt ngào mà cô chưa từng nếm trải suốt nửa đời qua.
Ngày hôm sau, vì khóc quá nhiều mà mắt Khổng Lập Thanh sưng đỏ như
hai quả hạch đào, thu dọn chuẩn bị xong là vội vội vàng càng đi làm. Từ
nhỏ cô đã sống cô lập nên thực sự cũng chưa từng quá chú ý đến hình
tượng của bản thân. Nhưng nay thì khác, cô không muốn để Chu Diệp Chương nhìn thấy dáng vẻ này của mình. Có điều đợi cho đến tối Khổng Lập Thanh tan làm trở về nhà, bao nhiêu tâm ý của cô đều bị dì Thanh một câu dội
thẳng một gáo nước lạnh tan biến hết.
Dì Thanh nhìn thấy Khổng Lập Thanh bước vào nhà, từ trong bếp ngoảnh
ra tiện thể hỏi cô một câu thay cho lời chào hỏi: “Cô Khổng hôm nay sao
không đi tiễn cậu Chu lên máy bay?”
“Sao ạ? Anh ấy đi rồi?” Khổng Lập Thanh kinh ngạc hỏi lại.
“Đúng thế, cậu ấy bay lúc chiều nay, cô Khổng không biết gì à?” Dì Thanh khó hiểu hỏi lại.
“Không biết ạ.” Khổng Lập Thanh ngơ ngẩn trả lời.
Khổng Lập Thanh đi xem xét tầng trên một lượt, Chu Diệp Chương thực
sự đã đi khỏi đây. Thư phòng được thu dọn gọn gàng sạch sẽ, chỗ đó là
nơi bình thường anh ở nhiều nhất, trước có chút lộn xộn mà giờ tất cả
đều đã được sắp xếp lại ngay ngắn gọn gàng, không một câu chính thức từ
biệt, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi. Khổng Lập
Thanh mới giật mình nhớ ra đêm qua Chu Diệp Chương có nói anh phải quay
về Hồng Kông, vừa nói xong đã đi ngay như vậy, chẳng trách hôm qua anh
lại đột nhiên kéo mọi người ra ngoài ăn một bữa hoành tráng đến thế. Cô
còn nghĩ mấy ngày nữa anh mới đi, thế mà ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có.
Hôm qua vừa cũng cô trải qua một trận biến đổi tâm lý mạnh mẽ như
vậy, hôm nay lại bỗng nhiên biến mất, Khổng Lập Thanh đứng ở cửa thư
phòng, cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt, niềm thất vọng từ từ dâng lên
trong lòng, chầm chậm bao vâu trái tim cô, cuối cùng chiếm cứ toàn bộ
cõi lòng.
Đã hết tháng Mười một, sang tháng Mười hai thời tiết bắt đầu vào
đông, cây cối khắp thành phố B chuyển dần từ xanh đến vàng, sang nâu đỏ
rồi rụng dần theo từng cơn gió lạnh, cuối cùng chỉ còn lại cây cành
khẳng khiu trơ trọi. Khung cảnh đó trải rộng khắp nơi không khỏi khiến
người ta có cảm giác tiêu điều.
Chu Diệp Chương về Hồng Kông, cuộc sống của Khổng Lập Thanh lại theo
nhịp cũ, mỗi ngày đều đều đi làm tan làm, không có gì khác biệt, cũng
không cần cùng anh tham gia những bữa tiệc xã giao khiến cô có nhiều
thời gian rảnh hơn trước đây.
Một ngày giữa tháng Mười hai, thành phố B có trận tuyết đầu mùa,
tuyết rơi từ chập tối đến nửa đêm đã đóng thành một lớp dày trên đường.
Khổng Lập Thanh như thường lệ đợi cho Khổng Vạn Tường ngủ say mới ra
khỏi phòng cậu bé, cô không về phòng ngủ mà đi thẳng đến thư phòng. Bên
ngoài thư phòng sáng hơn hẳn ngày thường, Khổng Lập Thanh đến bên cửa sổ nhìn ra mới phát hiện quang cảnh ngoài kia đã hoàn toàn đổi khác. Từ
chỗ cô đứng nhìn ra xa, nơi nào cũng chỉ có tuyết phủ trắng xoá, trên
đường người qua đường vắng vẻ làm cả không gian trở nên trống trải lạnh
lẽo, cảm giác trời sáng hơn thường lệ hoá ra là bởi đèn đường chiếu
xuống tuyết được phản quang lên.
Hoa tuyết ngoài cửa sỗ vẫn đều đều rơi xuống, dưới ánh đèn đường
những mảng tuyết càng nổi bật vẻ trắng sáng như bông tuyệt đẹp. Đứng
nhìn hồi lâu, Khổng Lập Thanh bỗng nhiên giơ tay bật tung cửa sổ trước
mặt, khí lạnh cùng những bông tuyết theo gió tạt đến, xộc thẳng vào tâm
can khiến người ta tỉnh táo hơn rất nhiều.
Khổng Lập Thanh vươn người ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy mấy bông tuyết
đậu trong lòng bàn tay, chớp mắt lại biến thành giọt nước long lanh, cô
bất giác mỉm cười, cảm thấy hành động của mình quá hoang đường, như thể
thiếu nữ mới lớn. Khổng Lập Thanh ngượng ngùng thu mình lại, đưa bàn tay ướt nước áp lên má, cảm giác lạnh buốt khiến cô càng thêm tỉnh táo,
lặng lẽ đóng cửa sổ rồi quay lại bàn ngồi.
Từ khi Chu Diệp Chương chuyển về Hồng Kông, thư phòng này liền bị
Khổng Lập Thanh chiếm cứ. Cô không đóng cửa thư phòng, đèn hành lang toả bóng mờ mờ, cả căn nhà rộng quạnh quẽ, yên tĩnh đến mức làm cô thấy
hoảng hốt. Thực ra từ trước tới nay nơi đây vẫn yên tĩnh như vậy, chỉ là lúc đó cô biết có người ở cách mình một bức tường, nên không bao giờ
thấy sợ hãi, thậm chí trước khi chuyển đến đây cô còn là người ưa sự yên tĩnh, chẳng hiểu sao lúc này lại thấy hoảng hốt như vật.
Yên lặng ngồi nhìn cánh cửa thư phòng để mở một lúc, Khổng Lập Thanh
mở hộp thuốc bên cạnh rút ra một điếu, thuốc lá dành riêng cho phụ nữ,
điếu dài và nhỏ, hàm lượng nicotine rất thấp, hương bạc hà vấn vít trong miệng, ngụm khói bạc toả ra lơ lửng trước mặt rồi rất nhanh biến mất
trong không khí, giống như cô, không có chỗ cất giữ niềm cô đơn.
Loại cảm giác cô đơn trống trải không có nơi bấu víu như này Khổng
Lập Thanh lần đầu tiên gặp phải. Lúc mới lớn thích một chàng trai, bất
kể ở gần hay ở xa đều cảm thấy an toàn và vui sướng, mà lúc này lại là
cảm giác lo lắng có chút buồn thương, không hẳn cuộn trào như sóng dữ
nhưng càng âm ỉ lại càng lắng sâu.
Cụ thể chưa từng yêu thực sự, nhưng cô luôn có khát vọng được yêu,
cho nên bản thân cũng luôn thành thật với cảm xúc của mình, dù không
nhanh nhạy nhưng cô đã dần nhận ra hình bóng Chu Diệp Chương đã in đậm
trong lòng mình.
Chu Diệp Chương chẳng bận tâm cô đồng ý hay không vẫn mạnh mẽ xông
vào cuộc đời cô, tâm thế lấn át nhưng thủ đoạn lại mềm mỏng, anh là
người đầu tiên trên thế giới này đối xử với cô tốt như vậy, Khổng Lập
Thanh đau lòng nghĩ, từng dòng cảm xúc thương nhớ, hàm ơn cũng hoà trộn
biến thành lệ cay lăn trên khoé mắt.
Sau một trận tuyết lớn, mùa đông chính thức ùa về. Chiều thứ Bảy
Khổng Lập Thanh đưa Khổng Vạn Tường tới lớp học Taekwondo. Lớp của Khổng Vạn Tường học tuần ba buổi vào các thứ Ba, Năm, Bảy. Thứ Ba và thứ Năm
học từ năm giờ cho đến sáu giờ rưỡi chiều, riêng thứ Bảy học từ hai rưỡi cho đến năm giờ chiều. Sau khi Chu Diệp Chương về Hồng Kông, Khổng Lập
Thanh thay A Thần đưa đón Vạn Tường đi học, hôm nào cô tan ca muộn thì
dì Thanh sẽ thay cô đón về để việc học của cậu bé không bị gián đoạn.
Lúc thay quần áo, Khổng Lập Thanh chọn cho Khổng Vạn Tường một chiếc
áo khoác lông màu vàng nhạt, cô luôn muốn cậu bé mặt những gam màu tươi
trẻ. Vạn Tường có rất nhiều quần áo, Chu Diệp Chương là mẫu đàn ông rất
chu đáo, trước khi về Hồng Kông không lâu anh đã chọn mua cho cô và Vạn
Tường rất nhiều trang phục mùa đông.
Thời gian gần đây có lẽ do chăm chỉ luyện tập thể thao mà Khổng Vạn
Tường lớn nhanh như thổi, bây giờ cậu bé đã cao ngang ngực cô. Lúc này
Vạn Tường đứng trước mặt cô, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt đáng yêu,
nhìn đã thấy chút phong thái vững vàng đàn ông. Sang năm Vạn Tương lên
sáu tuổi, tới tháng Bảy là chính thức vào lớp một, Khổng Lập Thanh đột
nhiên cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, cậu bé gầy yếu rụt rè năm nào
còn bám dính lấy cô, chớp mắt đã khôn lớn thế này rồi.
Khổng Vạn Tường quan sát thấy Khổng Lập Thanh có dấu hiệu suy nghĩ
miên man bèn khẽ giục: “Mẹ, nhanh một chút, nếu không sẽ muộn mất.”
Trong giọng nói mang chút ý không hài lòng, cậu bé quen được chiều nên
mới dám thẳng thắn bộc lộ cảm xúc như thế.
Vạn Tường đã dạn dĩ hơn rất nhiều, Khổng Lập Thanh nghĩ vậy bèn dịu dàng trả lời cậu bé: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Ra khỏi nhà tự nhiên đã thấy tài xế đợi dưới lầu, đường đến lớp
Taekwondo cũng không quá xa, xe đi một lúc là tới, đến nơi vừa đúng giờ
vào lớp, Vạn Tường thay võ phục vui vẻ cùng bạnh học chạy vào trong.
Trung tâm dạy Taekwondo này rất quy mô, địa điểm học là một trung tâm thể thao có hai tầng, mỗi tầng đều được ngăn thành mấy phòng riêng biệt dành cho rất nhiều lớp học. Cũng có khá nhiều người lớn tham gia học
Taekwondo, Vạn Tường học lớp dành cho thiếu niên, giữa sàn bày một cái
đệm chuyên dụng, người nhà chỉ có thể đứng cách một khoảng ở bên ngoài
quan sát.
Khổng Lập Thanh đã tới đây được một thời gian nên cũng quen mặt nhiều phụ huynh, nhưng cô là tuýp người khép kín, không hay chủ động bắt
chuyện với người khác, đến đây xong thường chỉ tìm một chỗ kín đáo trong góc ngồi lặng lẽ quan sát bọn trẻ luyện tập.
Buổi học dài hai tiếng thì nửa thời gian đầu giáo viên dùng để hướng
dẫn kỹ thuật cho học sinh, nửa cuối buổi học dành để học sinh thi đấu
đối kháng, giữa hai phần nội dung có nghỉ giải lao mười phút. Giờ nghỉ
giải lao Vạn Tường cũng không chạy đi tìm mẹ, ở lớp này cậu bé chơi thân với một bạn học tên là Lạc Lạc, giờ giải lao hai đứa trẻ đùa nghịch
xung quanh chiếc đệm chuyên dụng, vô cùng sung sức. Khổng Lập Thanh quan sát thấy thế vừa vui vừa buồn. Vui vì Vạn Tường càng ngày càng hoạt bát năng động, buồn vì cậu bé dần dần sẽ có thế giới riêng của mình, rồi sẽ rời xa cô. Tâm tư người lớn cứ luôn phức tạp như vậy.