Chu Diệp Chương quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn tối
đen như mực, trên bầu trời chẳng thấy trăng sao, có vẻ ngày mai tuyết sẽ rơi.
Chương 7: Đấu tranh
Trong lúc nơi này Chu Diệp Chương đang nhìn lên bầu trời, thì ở
phương xa Khổng Lập Thanh đang tuyệt vọng chạy trốn. Chiếc xa lao đi
trên đường cao tốc hệt như cảnh trong game Dark Void, đèn pha xe chiếu
ra thứ ánh sáng mờ mịt yếu ớt, bóng tối bủa vây tứ phía khiến cô có cảm
giác sợ hãi thấp thỏm không yên.
Khổng Lập Thanh quay sang nhìn Lâm Bội mới phát hiện anh ta đang ở
trong tình trạng vô cùng không ổn, sắc mặt đã khó có thể dùng từ trắng
nhợt để hình dung, cả khuôn mặt đã từ bợt bạt chuyển sang tái xám, đôi
môi cũng trắng bệch chẳng chút sắc máu, trán không ngừng toát mồ hôi, mí mắt không ngớt co giật, mở đóng chậm chạp, gần như rơi vào trạng thái
hôn mê.
Khổng Lập Thanh vô cùng ngỡ ngàng, cô quờ vội sang nắm cánh tay anh
ta hét lên: “Anh không được ngất, đây đang là đường cao tốc.” Trong lúc
nói, cô đưa tay đặt lên ngực trái Lâm Bội vỗ vỗ mấy cái không nặng không nhẹ.
Lâm Bội rên một tiếng, chiếc xe hộc lên, chạy theo hình chữ S mấy hồi mới có thể ổn định trở lại. Cơn đau kịch liệt làm cho Lâm Bội khôi phục chút tỉnh táo, anh ta mặt đẫm mồ hôi quay sang nhìn Khổng Lập Thanh,
khẽ biến sắc, cuối cùng lại không nói gì.
Lúc chiếc xe “đánh võng” trên đường, Khổng Lập Thanh giữ chặt cánh
tay Lâm Bội, mặt đầy hoảng hốt. Sau một hồi căng thẳng thần kinh đợi
chiếc xe chạy bình thường trở lại, cô chẳng có thời gian giải thích gì
với Lâm Bội, nhanh chóng quay lại, cuống cuồng lục tìm trong túi xách
cứu thương.
Túi cứu thương này khá to, rõ ràng không phải hàng trong nước sản
xuất. Bên trong thiết kế tiện lợi, Khổng Lập Thanh mở từng ngăn kéo tìm
kiếm, trong thứ ánh sáng mờ mờ, Khổng Lập Thanh phải căng mắt ra cố đọc
thật nhanh những hàng nhãn trên đám chai lọ thủy tinh to nhỏ trong đó.
“Adrenaline Hydrochloride.”
Cảm ơn Thượng Đế, Khổng Lập Thanh cầm chiếc lọ thủy tinh giơ lên
trước mắt, chầm chậm mở ra, cô chọc mũi tiêm qua miệng lọ, rút hết chất
lỏng trong đó vào bơm tiêm, dốc ngược lên, nói với Lâm Bội: “Anh dừng xe một lát đã.”
Lâm Bội quay sang nhìn cô: “Cô muốn làm gì?”
Khổng Lập Thanh không ngẩng lên: “Tiêm cho anh một liều Adrenaline, anh cần duy trì sự tỉnh táo.”
Lâm Bội mặt tái xanh, không nói gì, đánh tay lái vào lề đường.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, Lâm Bội kéo áo, để lộ bắp tay, Khổng
Lập Thanh tiêm cho anh ta một mũi, sau đó Lâm Bội tự kéo tay áo xuống
tiếp tục lái xe, trong xe lại khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu.
“Khổng Lập Thanh, cô nói chuyện với tôi chút đi.” Lâm Bội đang lái xe đột nhiên quay ra yêu cầu một câu.
Khổng Lập Thanh thu lại ánh mắt ngoài cửa xe, nhìn Lâm Bội một cái
rồi bình thản trả lời: “Tôi không có chuyện gì để nói với anh.” Câu nói
này của Khổng Lập Thanh thật sự không chứa chút tức giận nào. Cô là
người khá khép kín lại khó gần, Lâm Bội với cô mà nói là vẫn còn là
người lạ, cô chẳng biết nói chuyện gì với anh ta.
Mặt Lâm Bội không có biểu cảm gì, chỉ là ánh mắt tối đi một chút, lời nói ra cũng trầm hơn: “Nói đại gì đó đi. Bây giờ tôi rất cần người nói
chuyện.”
Khổng Lập Thanh kinh ngạc nhìn lại anh ta, Lâm Bội đã quay đi chăm
chú nhìn phía trước. Đây là đoạn đường cao tốc đông đúc, xe bọn họ chạy
với tốc độ không quá nhanh, cũng không ngừng có xe vượt lên trên họ,
trong ánh đèn xe khác vượt qua, khuôn mặt Lâm Bội vẫn tái nhợt, nhưng
chí ít ánh mắt cũng tỉnh táo hơn. Khổng Lập Thanh lại nhìn ra cửa sổ,
lúng túng giải đáp thắc mắc của anh ta: “Tôi không có thói quen nói
chuyện với người lạ.”
Sau một khoảnh khắc im lặng, trong chiếc xe nhỏ hẹp, giọng Lâm Bội
vang lên càng rõ hơn: “Cô biết không? Thật ra lúc trước tôi bảo cô nói
chuyện với tôi, lúc đó quả thật tôi đã không chống đỡ nổi nữa rồi, tôi
chỉ muốn buông tay lái mà ngất đi, tôi đã nghĩ có khi tôi chết như vậy
lại tốt hơn.” Giọng Lâm Bội như từ vực sâu truyền đến, lạnh như băng.
Tận đáy lòng Khổng Lập Thanh khẽ run lên, cô không nhịn được quay
sang nhìn anh ta thật kỹ, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy tại sao cuối cùng anh lại
không làm?”
Ánh mắt Lâm Bội vẫn chăm chú như cũ, giọng anh ta trống rỗng vang
lên: “Bởi tôi đột nhiên nhớ ra mình đã hứa với cô, bất kể kết quả cuối
cùng xấu đến đâu, tôi cũng sẽ không để cô chết.”
Lòng Khổng Lập Thanh khẽ chấn động, cô hiểu phàm là con người ai cũng phức tạp và mâu thuẫn, chỉ cần còn trong cuộc sinh tồn, tính cách con
người luôn song hành phần tối phần sáng, ánh mắt cô nhìn Lâm Bội có chút bối rối.
Hai người tiếp tục im lặng hồi lâu, sau đó lại là Lâm Bội lên tiếng
trước; “Thật sự, bây giờ tôi cần cô nói gì đó với tôi, nghe tiếng xe
chạy thế này khiến tôi chỉ muốn đâm vào rào chắn, tôi sợ mình không
khống chế được bản thân, cô hiểu không?”
Khổng Lập Thanh đang ủ rũ buông mình trên ghế, vội vã lấy lại tinh
thần ngồi thẳng lên, một người tinh thần bị tổn thương không còn khống
chế được cảm xúc, thời khắc đó rất nguy hiểm. Chỉ trong mấy giờ ngắn
ngủi hôm nay cô đã được tận mắt chứng kiến những biến cố khủng khiếp
trong cuộc đời Lâm Bội, bị người nhà truy sát, bị thuộc hạ thân tín phản bội. Từ góc độ của cô mà nói, cũng không hẳn đồng tình với hành động
của anh ta, nhưng lúc này cô cũng không thể coi thường biểu hiện tâm lý
của người này, bởi lẽ bây giờ tính mạng của cô đang nằm trong tay anh
ta. Ít nhất trên đoạn đường cao tốc phía trước, cô không thể để anh ta
mất kiểm soát được, bởi cô còn chưa muốn chết. Nếu là mấy năm trước rơi
vào tình cảnh này, cô cũng sẽ chẳng cần suy nghĩ hay đấu tranh làm gì,
cuộc sống cứ kết thúc theo cách Lâm Bội vừa nói cũng tốt. Còn giờ đây cô muốn sống, bởi nếu chết đi, tính đến Vạn Tường cô cũng cảm thấy mình
còn một trách nhiệm chưa hoàn thành, cảm giác nuối tiếc chắc chắn là có, nhưng điều quan trọng hơn khiến cô muốn đấu tranh là hiện tại trong
lòng cô bỗng nhiên nảy sinh một loại dục vọng, chí ít cô không muốn cuộc sống của mình kết thúc như thế này.
Sau giây lát im lặng suy nghĩ, Khổng Lập Thanh chậm rãi nghĩ tới đâu
nói tới đó: “Tôi biết mọi chuyện bây giờ đều khiến anh tuyệt vọng, không thiết tha cuộc sống nữa, nhưng trong xã hội văn minh mà con người xây
dựng này thi thoảng vẫn còn những con người với những thú vui rất tầm
thường.” Khổng Lập Thanh nói những điều này cũng là rất cảm tính, cô
không giỏi trong việc trò chuyện cùng người khác, mấy câu vừa rồi diễn
đạt rất vụng về, ngắc ngứ mãi mới thầm thì nói ra được, thật sự không
khiến người nghe chú ý, ngay cả bản thân nói xong cô cũng cảm thấy những lời đó chẳng có chút thuyết phục nào.
Quả nhiên Lâm Bội cười giễu: “Thú vui tầm thường? Mua xe khủng? Tậu
nhà to? Hay là cắn thuốc chơi gái?” Anh ta nói thong thả, phát âm rõ
ràng, nhấn nhá đâu vào đấy.
Khổng Lập Thanh khẽ thở phào một hơi, người này xem chừng còn chưa
hẳn tuyệt vọng, cô lại lén thở phào một hơi nữa, cố lấy giọng lạc quan,
hy vọng có thể phần nào an ủi được anh ta: “Đó không phải là những niềm
vui tinh thần, chuyện anh vừa kể ra chỉ là để đạt được cảm giác kích
thích, ví dụ như tôi rất thích xem chương trình “Tiến lên phía trước”
của đài Imgo.tv, chương trình thực ra chẳng có nội dung gì sâu sắc,
nhưng khi xem tôi sẽ cười, có thể bật cười tự nhiên không mục đích tinh
thần anh sẽ thấy vui vẻ, giảm bớt gánh nặng hàng ngày bằng một nụ cười
tự nhiên, đây là kinh nghiệm vượt qua áp lực trong cuộc sống của đại đa
số người. Thực ra phần lớn thời gian chúng ta sống đều ở trạng thái bình thường, không phải tất cả mọi chuyện đều khiến con người ta tuyệt
vọng.”
Khổng Lập Thanh nói xong cả một tràng dài những câu không mấy hoàn
chỉnh mà chỉ có thể khiến Lâm Bội chú ý ở mức quay sang nhìn cô một cái, ánh mắt rõ ràng có ý khinh thị nhưng cũng không ác ý, Khổng Lập Thanh
không vì thế mà bỏ cuộc, cô nói tiếp: “Lẽ nào anh chưa từng vui vì đọc
được một cuốn sách hay? Hoặc là gặp một cảnh đẹp mà cảm thấy rung động?
Lẽ nào trong lòng anh mỗi ngày đều tràn ngập những cảm xúc chán nản, mệt mỏi, tức giận? Anh chưa từng có lúc nào vui vẻ thực sự?”
Lâm Bội quay lại nhìn cô nói: “Cô rất đơn giản, cô luôn dễ dàng thỏa
mãn như thế là bởi từ trước tới nay những thứ cô có quá ít, do đó cô
không dám đòi hỏi quá nhiều, chẳng phải sao? Thực chất cô cũng chỉ đang
dùng thái độ bình thản để che giấu đi những thất vọng lẫn tức giận của
mình mà thôi, đúng không?”
Ngữ điệu của Lâm Bội lúc này đã rất bình tĩnh, ngay cả kiểu nghi vấn
trào phúng cũng được anh ta khẳng định chắc nịch, Khổng Lập Thanh quay
mặt đi hướng khác, không đáp lời Lâm Bội. Cô không thích nghe người khác phân tích tâm lý mình. Cô đã nhận ra tâm trạng Lâm Bội chắc chắn đã ổn
định trở lại.
Lâm Bội cũng không cố đấm ăn xôi tranh cãi đến cùng với Khổng Lập
Thanh, đoạn đường còn lại, hai người không nói gì với nhau. Xe chạy điên cuồng trên đường cao tốc không quá bốn mươi phút nữa, bọn họ cuối cùng
cũng đến thành phố T lúc trời tảng sáng.
Thành phố T nằm cạnh thành phố B, là thành phố trực thuộc Trung Ương, sáng sớm đường phố đã đông đúc náo nhiệt, chiếc xe Honda trắng của họ
chậm rãi di chuyển trong dòng xe trên đường phố mà không gặp bất cứ trở
ngại nào. Cả đoạn đường đều bình an, không chút nguy hiểm, đến lúc này
hai người mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên khi không còn cảm thây căng thẳng lại khiến cả hai hơi mất
tự nhiên. Khổng Lập Thanh nhìn ánh đèn bên ngoài, đầu đang nhớ lại đường đi, đã ba năm nay cô chưa đến thành phố T. Đã sống ở đây nhiều năm,
suốt thời thiếu niên lẫn thanh niên, nhưng cô không nhớ được nhiều về
nơi đây, có lẽ bởi trong lòng cô vốn âm thầm muốn lãng quên thành phố
này.
Nhà máy trước đây cha Khổng Lập Thanh làm việc nằm ở ngoại ô thành
phố T, căn hộ cũ của ông ta nằm trong khu tập thể của nhà máy, cách nội
thành hơn ba mươi kilomet. Cô chỉ cho Lâm Bội lái xe xuyên qua thành
phố, chạy về phía ngoại thành hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến nơi.
Đích đến của họ là một khu nhà một tầng thấp bé, vì không phải chung
cư cao tầng mà là từng căn hộ riêng nên cả khu chiếm diện tích mặt bằng
rất lớn, hàng dãy nhà xây dựng vuông vắn, theo hàng lối cẩn thận. Trước
mỗi căn đều có mảnh sân nhỏ, hơn hai mươi năm trước đây quả thật là một
căn hộ cao cấp, nhưng qua thời gian, nơi đây không còn là mảnh đất đắc
địa. Nhà máy cũng đã chuyển đi chỗ khác, những gia đình công nhân từng ở đây đã sớm chuyển đến khu chung cư xây gần nhà máy mới. Nơi này thuộc
ngoại thành, vì chính phủ còn chưa quy hoạch đến nên mấy năm trước dân
nhập cư và buôn bán nhỏ thường tập trung. Ngày xưa căn hộ đều được sắp
xếp gọn gàng sạch sẽ, cư dân cũng rất thuần chất, hàng xóm láng giềng
toàn là công nhân của nhà máy, cùng làm cùng ở, quan hệ hết sức thân
thiết. Ba năm trước quay về căn nhà này tìm khoản tiền cha cô cất giấu,
Khổng Lập Thanh đã thấy hoàn cảnh khu nhà sa sút, tường nhà, nền nhà đều xuống cấp hư hỏng, vết bẩn, rác thải bừa bộn khắp nơi, ngay cả khoảng
sân nhỏ cũng ngổn ngang phế liệu. Gần đó là khu vực chợ đầu mối bán buôn rau vào thành phố, cư dân hiện tại đa số là tiểu thương, giờ giấc sinh
hoạt bất thường, cho nên ở đây sớm tối đều ồn ào hỗn loạn.
Xe Lâm Bội đậu chỗ này rất dễ thấy, nhưng xung quanh khu vực lại
không có bãi đỗ xe nào khác, làm thế nào cũng không tránh khỏi bị nhìn
thấy. Trong tuyệt vọng Khổng Lập Thanh chỉ dẫn cho Lâm Bội đậu xe ở con
ngõ nhỏ dẫn tới căn nhà. Còn may là Khổng Lập Thanh đã chuyển khỏi đây
bảy tám năm rồi, những người hàng xóm quen biết nhà cô cũng đã chuyển
sang khu nhà máy mới hết, chẳng còn người nào biết cô là ai.
Lâm Bội đi được tới đây cũng là cố gắng hết mức, anh ta sớm đã rơi
vào tình trạng kiệt sức nên từ khi xuống xe bước chân như dẫm lên bông.
Moi chiếc chìa khóa giấu kỹ trong chỗ bí mật, vì ổ khóa đã gỉ, Khổng Lập Thanh phải rất vất vả mới mở được khóa cổng.
Bước vào trong sân, trời vẫn còn tối mờ, Khổng Lập Thanh không kịp
cảm khái gì, dựa vào trí nhớ mò mẫm mở cửa nhà, sờ thấy công tắc điện
bên cửa, ấn mạnh một cái, ngọn đèn trần cuối cùng cũng sáng lên.
Khổng Lập Thanh thở phào, quá may khi ngôi nhà chưa bị cắt điện. Từ
cửa đi vào là phòng khách, đối diện là hai phòng ngủ một lớn một nhỏ,
nơi này mấy năm trước cha cô sửa chữa làm chỗ nuôi tình nhân nên nội
thất bên trong tuy đã lỗi thời nhưng không quá xuống cấp, vẫn còn dùng
được.
Cửa vừa mở ra, tạt thẳng vào mặt hai người là từng đám bụi bay lả tả, Khổng Lập Thanh đứng bên cửa chưa kịp phản ứng lại đã bị Lâm Bội phía
sau đẩy sang một bên. Lâm bội tiến vào sau, nhìn qua loa một lượt liền
chọn phòng ngủ lớn, đi thẳng vào. Khổng Lập Thanh đi sau tìm công tắc
bật đèn, trong giây phút chùm đèn trên trần nhà bật sáng, cô chỉ kịp
nhìn thấy Lâm Bộ gieo mình đánh phịch xuống chiếc giường lớn, chỗ anh ta lăn xuống lập tức bốc lên bao nhiêu là bụi, mùi đồ đạc ẩm mốc xộc vào
mũi thật buồn nôn.
Chờ cho đám bụi rụng hết xuống, Khổng Lập Thanh bước đến bên giường.
Lâm Bội nằm bất động, vừa lúc trợn lên bắt gặp ánh mắt Khổng Lập Thanh,
hai người đấu mắt một lát, Lâm Bội ánh mắt không cảm xúc, khuôn mặt cũng cứng đờ, chỉ có chiếc cằm hơi hất lên một chút.
Khổng Lập Thanh bị Lâm Bội nhìn chằm chằm như vậy tiến thoái lưỡng
nan, cũng chẳng biết bước tiếp theo phải làm gì, đôi bên nhìn nhau hồi
lâu, sau đó lại là Lâm Bội nói trước: “Chúng ta nói chuyện một lúc.”
Thấy Khổng Lập Thanh vẫn đứng yên ở đó không nói năng gì, Lâm Bội lại tiếp tục: “Cô xem, chúng ta hiện nay không phải là quan hệ làm ăn, tôi
bắt cóc cô là để cứu mạng mình, rất có thể lát nữa tôi sẽ ngất đi, mà cô chỉ cần đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, thế là cô thoát còn tôi
thì xong đời. Tôi không muốn làm tổn thương cô, nhưng tôi cũng không thể tin cô, bây giờ cách duy nhất là cô giúp tôi tỉnh táo, cô có làm được
không?”
Giọng Lâm Bội bình thản nhưng ẩn giấu sự lạnh lùng nguy hiểm. Khổng
Lập Thanh không muốn nói dối nhưng cô sợ bây giờ mình có hứa đảm bảo thì Lâm Bội cũng không tin. Kết quả cuối cùng không chừng Lâm Bội sẽ đem
trói cô lại trước, đợi cô bị khống chế hoàn toàn rồi mới yên tâm ngất
đi.
Sau một lúc căng thẳng suy tính, Khổng Lập Thanh cứng cỏi nhận lời: “Tôi sẽ thử xem sao.”
“Được.” Lâm Bội không thàm nhìn cô, thản nhiên đáp.
Tiếp sau hai người phối hợp kể cũng ăn ý, Khổng Lập Thanh trước tiên
đỡ Lâm bội đứng lên, sau đó lật tấm vải phủ giường xem xét một chút.
Thời tiết miền Bắc khô ráo nên có ít sâu mọt, phòng này mấy năm không có ai ở nhưng chí ít chăn chiếu trên giường cũng tạm sạch sẽ, có thể dùng
ngay được.
Đỡ lâm Bội nằm lại xuống giường, Khổng Lập Thanh mở vết thương của
anh ta ra xem một chút, phát hiện chỉ có một ít máu rỉ ra, xem chừng
tình trạng không quá tệ. Sau khi hỏi lại để biết chắc anh ta không bị dị ứng Penicillin, cô liền tiêm cho anh ta một mũi vào ngang hông.
Làm xong từng ấy việc, Khổng Lập Thanh lấy ghế ngồi im một bên
giường. Những việc cô có thể làm cũng chỉ như thế, một lát nữa nếu Lâm
Bội có phát sốt mà ngất đi cô cũng bó tay, chỉ mong anh ta sẽ không đòi
bắt trói cô lại.
Lâm Bội suốt khoảng thời gian kể trên vẫn chăm chú nhìn Khổng Lập
Thanh, cả người anh ta từ đầu đến cuối đều là trạng thái bình ổn không
chút tức giận, ngay cả khi Khổng Lập Thanh quay người đóng cửa Lâm Bội
cũng không ý kiến gì.
Khổng Lập Thanh đóng cửa rồi quay lại ngay. Lúc đó ngồi xuống ghế,
hai người im lặng không nói chuyện gì thêm, cả hai cũng nhìn đi những
hướng khác nhau, Khổng Lập Thanh hướng ra cửa sổ còn Lâm Bội ngẩng lên
trần nhà. Ngọn đèn sáng tỏ khiến con người thêm phần tỉnh táo.
Rất lâu sau Lâm Bội đột nhiên nói: “Cô cũng tắt đèn rồi tìm chỗ nào nằm nghỉ chút đi.”
Trong phòng này còn có một chiếc sofa da, Khổng Lập Thanh vo tròn
khăn phủ, lau qua lớp bụi màu xám còn sót lại, tắt đèn và cứ thế nằm lên đó. Căn phòng lần nữa rơi vào yên lặng tuyệt đối, yên lặng đến mức nghe rõ tiếng thở của nhau, cả hai người cùng biết người kia chưa ngủ.
Đêm nay với Lâm Bội mà nói chắc chắn là rất khó khăn. Anh ta nằm đó
trông có vẻ bình thản nhưng kỳ thực lòng đang dậy sóng. Bản thân luôn
cho rằng mình là bậc đại trí, mình thông minh, mình có thể nhẫn nhịn,
kiếm củi mười năm, kiên nhẫn tập hợp lực lượng, giả vờ yếu hèn để đợi
vòng chung kết sẽ giáng cho nhà họ Lâm một đòn chí mạng. Nhưng đến khi
bị viên đạn kia sượt qua vai, anh ta bỗng nhiên hiểu ra, mình đã quá tự
đại rồi, mình dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể chạy khỏi bàn tay
Lâm lão gia. Những mánh giả vờ của anh trong mắt mọi người hóa ra cũng
chỉ là trò cười, mình đã thua rồi, hơn nữa còn thua rất nhục nhã. Người
ta vốn không coi mình là đối thủ ngang tầm, mình cùng lắm chỉ là quân cờ trong tay hai phe mà thôi.
Vậy cuối cùng những ngày qua anh ta đã hao tâm tổn trí vì cái gì, mục tiêu, mọi cố gắng… Cuối cùng kết quả cũng chỉ là con số không. Lòng Lâm Bội rơi vào cảm giác chán chường bất lực chưa từng có.
Con người trên đời này là thế. Vào những giây phút quan trọng trong
cuộc đời, cho dù bạn đã bị đánh cho ngã lê lết trên đất thì cũng phải
lấy hết sức mà kiên cường đứng dậy một lần nữa, cho dù biết trước rằng,
sau đó chờ đợi bạn còn là một cú đòn mạnh hơn, nhưng chỉ cần bạn đủ dũng cảm và có chiến thuật hợp lý, chưa biết chừng bạn có thể lật ngược tình thế, chuyển bại thành thắng. Người nhìn thấu đạo lý này sẽ thấy lùi một bước là trời quang biển rộng, còn nếu sớm bỏ cuộc thì cả đời này cũng
chẳng thể ngẩng cao đầu.
Nghĩ đến tình cảnh tuyệt vọng, Lâm Bội cảm thấy hít thở cũng khó
khăn, bóng tối ngoài trời như cái kén dày bọc kín anh ta, muốn phá kén
chui ra, nhất định phải trải qua nỗi đau xé thịt rọc xương, cũng giống
như quá trình sinh sản, không ai có thể đau hộ mình, mọi việc đều phải
do mình tự gánh chịu. Đêm nay với anh ta mà nói là dài lê thê và cũng là tột cùng đau đớn, loại đau đớn này không chỉ là nỗi đau thịt da, còn có nỗi đau tinh thần, tất cả đều rối tung, vò xé và toạc máu.
Lâm Bội nằm trong bóng tối nhớ kỹ lại từng chút những việc đã chuẩn
bị mười mấy hai mươi năm đã qua của mình, phân tích tỉ mỉ từng chi tiết, từng tâm trạng, cho đến từng bước bài binh bố trận. Tâm trạng anh ta
theo đó đi từ áp lực đến mâu thuẫn, sau đó hoang mang, tuyệt vọng, đấu
tranh cuối cùng rốt cuộc lại tìm thấy hướng ra.