Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện

Chương 59



Hạ Tiếu cố gắng giữ vững nhịp thở, chạy hết vòng thứ 4. Lúc này, trên sân chạy chỉ còn một mình Hạ Tiếu, giải cũng đã trao xong, nhưng trên khán đài vẫn còn rất đông người ở lại cổ vũ cho cô.

Hạ Tiếu cắn răng chạy nốt vòng 5, hơi thở của cô bắt đầu trở nên hỗn loạn, không thể kiểm soát, nhịp tim cũng đập nhanh chưa từng có, toàn bộ cơ bắp đều căng cứng, đau nhức, kêu gào được nghỉ ngơi. 

Chỉ còn 100m nữa thôi.

Hạ Tiếu nheo mắt nhìn về phía vạch đích, mắt cô đã bắt đầu mờ đi, bước chân dần mất đi quy luật, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ dáng người quen thuộc ấy. Người ấy đang nở nụ cười dịu dàng, dang tay chờ cô.

Hạ Tiếu dùng toàn bộ sức lực lao thẳng về phía trước, nhào thẳng vào lòng cậu, trên người cậu có nước xả vải xen lẫn mùi mồ hôi do vừa mới vận động, nhưng rất dễ ngửi. Hạ Tiếu yên tâm dựa vào người cậu, ngẩng đầu lên khoe khoang:

- Tớ vừa chạy được 3000m đó!

Tống Thần dịu dàng đỡ lấy cơ thể mềm mại đang ngả vào lòng mình, cậu vòng một tay qua eo nhỏ, một tay nâng phần đùi cô, bế cô lên. Cậu khẽ cười:

- Ừ, tớ nhìn thấy rồi. Cậu làm tốt lắm.

Lúc này, cả lớp Hạ Tiếu chạy ra. Mọi người tôi một câu cậu một câu khen ngợi cô, làm Hạ Tiếu đầu óc choáng váng, không kịp đáp lại được câu nào. Nhìn thấy Hạ Tiếu mệt như vậy, Tống Thần bất đắc dĩ lên tiếng:

- Để tôi mang cậu ấy xuống phòng y tế trước nhé? Có gì mọi người có thể nói chuyện sau, bây giờ cậu ấy cần phải nghỉ ngơi đã.

- À đúng đúng.

- Cậu mau mang cậu ấy xuống phòng y tế đi!

- Hạ Tiếu, cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đi nhé!

- Các cậu có cần giúp đỡ gì không?

Tống Thần mỉm cười lắc đầu:

- Không cần đâu, cảm ơn mọi người nhé. Bọn tôi đi trước đây.

Tiêu Vi vốn định chạy theo, nhưng cuối cùng cô ấy bị Tiểu Nghiên giữ lại, đành phải ấm ức nhìn hai người kia rời đi. Huhu phải làm sao để ngăn cản bạn thân sắp yêu đương, online chờ, rất gấp!

Nhìn Tống Thần bế Hạ Tiếu đi xa, tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên:

- Ôi trời ơi tớ vừa được xem ngôn tình phiên bản đời thật kìa!!

- Cmn cặp đôi thần tiên gì thế này, ngưỡng mộ thật đấy.

- Tớ cũng muốn có bạn trai vừa đẹp trai vừa học giỏi lại còn chu đáo như Tống Thần huhu.

- Thế thì cậu phải vừa đẹp vừa giàu vừa giỏi như Hạ Tiếu ấy.

- Phải công nhận là hai cậu ấy rất xứng đôi còn gì.

....

Những lời nhận xét ấy, Tống Thần và Hạ Tiếu ở phía trước dĩ nhiên không thể nghe thấy, mà hai người cũng không để tâm.

Hai người giá trị nhan sắc cao như vậy, lại còn thêm động tác bế công chúa kinh điển kia, hiển nhiên trên đường đi có không ít người ghé mắt nhìn. Hạ Tiếu thì mệt đến nỗi không còn hơi sức để ý, còn Tống Thần là triệt để không quan tâm, hiện giờ cậu chỉ chú ý đến tình trạng của người trong ngực mình:

- Cậu có thấy khó chịu chỗ nào không?

Hạ Tiếu mệt mỏi ghé đầu lên vai cậu:

- Tớ sắp chết rồi, chỉ có ăn kem mới sống lại được thôi ~

Tống Thần bật cười:

- Được rồi, lát nữa tớ đi mua kem cho cậu.

Hạ Tiếu vui vẻ ngẩng đầu thơm nhẹ lên má Tống Thần:

- Cậu là tốt nhất!

Tống Thần hơi khựng lại, hắn cố gắng đè ép nhịp tim đang dần tăng tốc, mỉm cười:

- Cậu thật sự nghĩ vậy sao?

- Thật đó!

- Vậy thì tốt.

Mặc dù đã cố gắng biểu hiện đến vô cùng tự nhiên, nhưng hai bên tai đỏ ửng đã bán đứng Tống Thần. Hạ Tiếu tò mò vươn tay khẽ chạm vào vành tai cậu, nhìn tai cậu càng ngày càng đỏ hơn, cô ngạc nhiên hỏi:

- Sao tai cậu đỏ quá vậy?

Tống Thần cảm thấy hắn sắp không duy trì được nụ cười này nữa rồi:

- Ngoan, cậu mà còn sờ linh tinh thì lát nữa đến vỏ kem cũng không có đâu.

Hạ Tiếu biết điều thu tay lại, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn cậu:

- Tớ không sờ linh tinh đâu!

- Ngoan.

Mặc dù từ sân vận động phía Bắc đến phòng y tế phải đến gần 500m, nhưng Tống Thần vẫn có thể mặt không đỏ, tim không đập, thong dong bế Hạ Tiếu đến tận nơi. Thực ra Hạ Tiếu không ngạc nhiên lắm, Tống Thần là kiểu mặc quần áo thì trông gầy, nhưng cởi ra sẽ có thịt ấy, mặc dù cô chưa nhìn thấy cậu ấy cởi đồ lần nào, khụ!

Phòng y tế có khá đông học sinh bị chấn thương, các thầy cô đều cực kỳ bận rộn, sau khi nghe mô tả qua về tình trạng của Hạ Tiếu, cô y tế tìm 1 lọ cao và 1 liều Paracetamol đưa cho Tống Thần:

- Em giúp bạn xoa bóp chân để thư giãn cơ bắp, nếu đau quá chịu không được có thể dùng thuốc giảm đau. Trong thời gian tới nên nghỉ ngơi nhiều và hạn chế vận động, đừng chạy hay làm gì quá sức nhé.

Tống Thần nhận thuốc, cảm ơn cô, sau đó cẩn thận đặt Hạ Tiếu xuống ghế. Cậu ngồi xổm xuống giúp Hạ Tiếu tháo giày và tất, sau đó sắn ống quần cao lên. Cẳng chân thon dài, trắng nõn hoàn toàn bại lộ trong không khí, mắt cá chân tinh tế, bàn chân vốn nhỏ nhắn, tinh xảo giờ đây đỏ ửng, trông cực kỳ đáng thương. Tống Thần để chân Hạ Tiếu lên đùi mình, sau đó lấy cao cho vào lòng bàn tay, xoa nóng lên mới cẩn thận áp vào bắp chân Hạ Tiếu, nhẹ nhàng xoa bóp.

Vừa giúp cô xoa bóp, Tống Thần vừa lo lắng ngẩng đầu lên nhìn cô:

- Nếu tớ làm cậu đau thì nhớ nói nhé.

- À, được!

Cô y tế vừa bận rộn tìm thuốc vừa liếc mắt sang:

- Em tìm được người bạn trai tốt đấy!

Hạ Tiếu vui vẻ cười:

- Đúng vậy ạ! Em vất vả lắm mới tìm được người tốt như cậu ấy đấy ạ!

Tống Thần mỉm cười nhìn Hạ Tiếu:

- Là em do may mắn gặp được cậu ấy.

Cô y tế cũng cười:

- Tuổi trẻ đúng là tốt thật.

- Ôi cô cũng chỉ hơn bọn em vài tuổi chứ mấy ạ.

- Haha mấy đứa này, cô có hai con rồi đấy!

- Thật thế ạ? Em còn tưởng cô mới ra trường chứ.

- Haha con bé này dẻo miệng thật.

...

Tống Thần vừa giúp Hạ Tiếu xoa bóp chân vừa tìm chủ đề trò chuyện để phân tán sự chú ý của cô. Thực ra Hạ Tiếu cảm thấy Tống Thần không cần phải làm vậy, bởi vì động tác của cậu vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng, căn bản là không hề làm cô đau một chút nào, nhưng cô rất hưởng thụ sự chăm sóc của cậu, nên cô vẫn rất vui vẻ cùng cậu nói chuyện.

- Không phải sáng nay cậu cũng phải thi đấu nhảy cao ở sân vận động phía nam sao? Sao cậu vẫn đến kịp sân phía bắc thế?

- À, tớ nhờ Lý Đình lên nhận giải hộ, thi xong tớ chạy sang bên sân chỗ cậu luôn, may là vẫn kịp.

- Cậu được giải gì thế?

Tống Thần bình thản trả lời:

- Giải nhất.

Hạ Tiếu kinh ngạc thốt lên, hai chân khẽ vung vẩy:

- Woaa cậu đỉnh vậy!

Tống Thần bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tiếu:

- Đừng động! Là do may mắn thôi.

Hạ Tiếu ngoan ngoãn để yên chân lên đùi cậu, cô bĩu môi:

- Sao tớ chẳng bao giờ may mắn như thế chứ! Cậu đừng lúc nào cũng khiêm tốn như vậy, chẳng vui chút nào!

Tống Thần vừa cẩn thận ấn nhẹ vào mắt cá chân Hạ Tiếu vừa khẽ cười:

- Vậy thì là nhờ thực lực của tớ cả đấy, giỏi như vậy, tớ cũng không biết làm cách nào.

- ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.