Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện

Chương 6



Hôm nay mấy người Hoắc Trì đến đây vốn là để đua xe. Bạc Vũ giải thích với Hạ Tiếu rằng bọn họ có làm 1 vụ cá cược với 1 nhóm khác, hôm nay dùng đua xe để giải quyết. Nhìn biểu tình hưng phấn của Hạ Tiếu, Bạc Vũ quả quyết:

- Cậu ngồi đây xem là được rồi. Bác Hạ mà biết tớ dẫn cậu đến đây đua xe sẽ chạy đến tận nhà tìm bố tớ tính sổ mất.

Hạ Tiếu hơi mất hứng bĩu bĩu môi, phẩy tay:

- Rồi rồi, tớ có nói là tớ tham gia đâu, mau đi làm chuyện của cậu đi

Lúc rời đi, Bạc Vũ còn không yên tâm quay lại dặn:

- Cậu ngồi yên ở đây, đừng chạy lung tung nhé

Hạ Tiếu hơi mất kiên nhẫn phất phất tay

- Mau đi đi, tớ có phải trẻ con đâu

Nhóm người bên kia đã đứng sẵn ở đường đua, gật đầu xem như là chào hỏi với nhóm của Hoắc Trì. Lúc Hoắc Trì cùng Bạc Vũ xuất hiện, xung quanh còn vang lên tiếng con gái hét chói tai. Bạc Vũ tươi cười vẫy tay với nhóm con gái đứng cổ vũ, đôi mắt đào hoa còn phóng điện khắp nơi, khiến xung quanh trở nên nhốn nháo, hỗn loạn không chịu được. Hoắc Trì căn bản là không coi ai ra gì, đi thẳng đến chỗ motor của cậu, mí mắt cũng không thèm nhấc lên.

Sau tiếng súng, một dàn motor lao thẳng về phía trước. Vì số lượng người tham gia đông nên đã chọn đường đua có tính an toàn khá cao, đường đua cũng rộng, không có quá nhiều đoạn cua nguy hiểm. Dùng đầu ngón chân Hạ Tiếu cũng đoán ra được kết quả: chắc chắn Hoắc Trì sẽ là người chiến thắng. 

Cô nhàm chán liếc nhìn xung quanh, chợt thấy Tô Mạt đang ngồi 1 mình một góc, căng thẳng theo dõi cuộc đua, dù cố tỏ ra bình tĩnh thản nhiên nhưng vẻ lo lắng viết hết lên mặt. Hạ Tiếu nhếch môi cười nhạt, đứng dậy đi ra chỗ khác. Cô sợ ngồi đây lâu sẽ nổi lên tính xấu đi trêu trọc con bé này mất. Nói thật, nhìn Tô Mạt làm cô không ưa nổi. Chẳng liên quan đến Hoắc Trì, chỉ riêng cái dáng vẻ lúc nào cũng cố tỏ ra mạnh mẽ, quật cường, tự cho mình là thông minh, thanh cao hơn đám hào môn bọn họ của Tô Mạt khiến cô thấy mắc ói. Đừng hỏi tại sao Hạ Tiếu nhìn ra được, từ nhỏ đã sống trong vòng tròn hào môn, chút tâm nhãn này là phải có, huống chi Tô Mạt vẫn còn là 1 đứa nhóc, hỉ nộ ái ố đều bày hết lên mặt.

Kết quả không hề bất nhờ, nhóm của Hoắc Trì tất nhiên giành chiến thắng. Sau khi giải quyết xong chuyện cá cược, Bạc Vũ quay lại tìm Hạ Tiếu thì không thấy cô đâu. Vừa lôi điện thoại ra định gọi điện thì hắn nghe thấy tiếng la hét ồn ào phát ra từ phía đường đua A1 – cung đường có khúc cua qua sườn núi cực kỳ nguy hiểm. Bạc Vũ nhíu mày nhìn sang, không nhìn thì thôi, vừa nhìn xong Bạc Vũ liền hoảng hồn: Hạ Tiếu mà hắn dặn ngồi yên 1 chỗ đang cưỡi xe motor lao như điên từ trên sườn núi về đích. Lúc hắn chạy đến nơi thì Hạ Tiếu đã dừng xe, xung quanh vang lên tiếng hò reo, cô còn cực kỳ đắc ý đập tay với Tử Lẫm – chính là tên nhóc tóc húi cua lúc nãy đến chào 2 người. Bạc Vũ cực kỳ tức giận đạp Tử Lẫm 1 cái, quát:

- Ai cho cậu để cô ấy mượn xe hả?

Tử Lẫm cực kỳ oan ức:

- Nhưng mà đấy là chị dâu mà. Chị dâu còn đua thắng tên đáng ghét Hoàng Nam kia, hắn dám đến đây khiêu khích chị dâu, đúng là đồ không biết lượng sức mình

Bạc Vũ đạp cậu ta thêm 1 cái:

- Lại còn lý do lý trấu! Chị dâu của cậu mà mất cọng tóc nào là tôi phải dùng mạng để đền đấy!!!

Hạ Tiếu nhìn Bạc Vũ tức giận cũng hơi hoảng:

- Cái đó... Bạc Vũ, cậu bình tĩnh, chúng ta từ từ nói chuyện

- Bà cô của tôi ơi! Cậu làm gì cũng phải nghĩ cho tôi với chứ. Tôi dặn cậu ngồi yên 1 chỗ, cậu đã chạy lung tung thì chớ, lại còn chạy thẳng ra đường đua, lại còn đua xe?? Đã đua xe thì thôi, lại còn chọn đua ở khúc A1?? Lỡ cậu mà làm sao thì cha tôi sẽ cho tôi tuẫn táng theo cậu đấy!!!

Bạc Vũ mắng 2 người suốt 15' không nghỉ, 2 người cúi đầu ngoan ngãn nghe, không dám rên 1 tiếng, cuối cùng Bạc Vũ cũng chịu dừng lại:

- Được rồi, chúng ta vào bar thôi, mọi người đang ăn mừng rồi đấy

Hạ Tiếu và Tử Lẫm cùng thở phào:

- Yes, sir

Trên đường đi, Tử Lẫm còn bí mật giơ ngón cái lên với cô: Chị dâu lợi hại lắm!! Hạ Tiếu tươi cười nháy mắt đáp lại, làm Tử Lẫm đỏ bừng cả mặt.

Ba người vừa mở cửa bước vào phòng bao, đập vào mắt Hạ Tiếu là hình ảnh Hoắc Trì đang đút hoa quả cho Tô Mạt, Tô Mạt trông có vẻ không tự nhiên, cô đang cố gắng đẩy tay Hoắc Trì ra.

- Bạc Vũ, chị dâu, Tử Lẫm, 3 người làm gì mà lâu thế, mau vào đây!

Nghe thấy vậy, 2 người kia liền dừng động tác, cánh tay của Hoắc Trì cứng đờ dừng lại giữa không trung. Mọi người cũng chú ý đến tình hình bên này, không gian nháy mắt trở nên xấu hổ. Hạ Tiếu thản nhiên cười, bước thẳng đến chiếc ghế ngay đối diện 2 người kia, ngồi xuống:

- Hai người cứ tiếp tục, đừng để ý đến bọn tôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.