Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện

Chương 74



Vừa lên đến phòng Hạ Tiếu, nhìn thấy mặt cô, Tiêu Vi liền kinh ngạc thốt lên:

- Đại mĩ nữ Hạ Tiếu, thất tình thì thất tình, sao cậu lại còn hành hạ khuôn mặt cậu ra nông nỗi này cơ chứ!

Hạ Tiếu:....

Đêm hôm các cậu chạy đến đây để chọc tức tớ đúng không?

Nhìn biểu tình của Hạ Tiếu, Tiêu Vi vội bổ sung:

- Nhưng mà vẫn xinh.

- ...cảm ơn.

- Không cần khách sáo!

- ....

Như sợ Tiêu Vi lại phun ra một câu ngu ngốc vào nữa, Tiểu Nghiên vội cầm miếng bánh nhét vào miệng cô ấy, sau đó lại đưa một miếng bánh khác cho Hạ Tiếu:

- Ăn đi còn có sức mà khóc, chắc từ tối đến giờ cậu chưa ăn gì đúng không?

Hạ Tiếu bĩu môi nhận lấy:

- Tất nhiên là tớ đã ăn rồi, đừng nói thất tình, dù ngày mai có là tận thế thì tớ cũng phải ăn no.

Tiểu Nghiên vỗ vai Hạ Tiếu:

- Tốt, vậy giờ cậu có gì muốn tâm sự không? Nói ra sẽ dễ chịu hơn đấy.

Tiêu Vi cũng gật đầu:

- Đúng đấy, có chuyện thì đừng giữ trong lòng.

Hạ Tiếu thở dài với tay lấy cái gối ôm hình Pikachu ở đầu giường, cô tựa đầu vào vai Tiêu Vi, mệt mỏi nói:

- Tớ chỉ là có chút không ngờ...không ngờ Tống Thần lại có thể nói những lời kia với tớ. Cảm giác như thể tớ vốn không hề quen biết cậu ấy vậy...

Đến bây giờ, khi nhớ lại biểu cảm xa lạ lạnh lùng của Tống Thần khi cậu nói ra những lời tàn nhẫn ấy, cô vẫn cảm thấy đau đến không thể thở nổi, cả người chơi vơi bất lực, dường như mọi thứ đều vượt ngoài tầm kiểm soát.

Tiểu Nghiên nhìn thẳng vào mắt Hạ Tiếu:

- Cậu có còn thích Tống Thần không?

Hạ Tiếu do dự một chút, cô cắn nhẹ môi dưới, lựa chọn nói ra cảm xúc thật sự của mình:

- Còn.

Tiêu Vi há miệng định nói gì đó, nhưng bị Tiểu Nghiên giơ tay cản lại. Tiểu Nghiên hỏi tiếp:

- Vậy cậu có hận cậu ta không?

- Tớ không biết...

Biểu cảm của Tiểu Nghiên đột nhiên trở nên nghiêm túc:

- Hạ Tiếu, cậu muốn bọn tớ mắng Tống Thần chung với cậu, hay cậu muốn nghe phân tích chính xác?

Hạ Tiếu đưa mắt nhìn Tiểu Nghiên, cô nhếch môi, cố gắng làm cho khuôn mặt của mình tươi tắn hơn một chút, thản nhiên nói:

- Tớ muốn nghe phân tích chính xác.

Tiểu Nghiên gật đầu:

- Được, nhưng đây chỉ là suy luận của tớ, có thể đúng hoặc sai, chỉ để tham khảo thôi nhé.

- Cậu nói đi.

Tiểu Nghiên với tay lấy cốc nước cam uống một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói:

- Theo như cậu nói, chiều hôm nay lúc cậu đánh đàn ở phòng âm nhạc, Tống Thần có đến, thậm chí cậu ta còn ở đấy nghe hết toàn bộ bài hát, sau khi Hứa Giai Kiệt nhắc đến việc có người ở ngoài cửa thì Tống Thần mới bỏ đi đúng không?

Nhìn Hạ Tiếu gật đầu xác nhận, Tiểu Nghiên mới nói tiếp:

- Hạ Tiếu, tớ hỏi cậu một câu nhé?

- Sao?

- Nếu như Tống Thần có một cô em gái mưa xinh đẹp chơi thân từ nhỏ, đột nhiên cô ta chuyển trường đến đây, lúc nào cũng tỏ ra thân thiết, tìm mọi cách bám dính lấy Tống Thần, thậm chí hai người còn có những hành động thân mật quá mức. Điều quan trọng là, Tống Thần không hề tỏ thái độ gì, để mặc cho cô ta thích làm gì thì làm. Hạ Tiếu, cậu sẽ thấy sao?

Hạ Tiếu giật mình nhìn Tiểu Nghiên, cô cảm thấy cả người lạnh toát, như thể máu trên toàn thân đều bị rút hết.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Tiếu, Tiểu Nghiên ngay lập tức biết câu trả lời. Cô ấy không bắt Hạ Tiếu phải trả lời mà chỉ bình tĩnh tiếp tục:

- Có hai giả thuyết, một là Tống Thần thực sự thích cậu, hai là Tống Thần đơn giản chỉ có cảm xúc chiếm hữu với cậu, chính là cái kiểu nhìn thấy người con gái thích mình ở cạnh một thằng con trai khác nên khó chịu ấy. Nếu Tống Thần không có cảm giác gì với cậu, tất nhiên cậu ta sẽ không bao giờ tỏ ra tức giận, sau đó nói ra những lời tổn thương như vậy. Người như Tống Thần rất khó đoán, tớ vẫn chưa thể nào nhìn thấu cậu ta, nhưng tớ khẳng định cậu ta là người rất có kiên nhẫn, khả năng kiềm chế và che giấu cảm xúc rất tốt, để cậu ta phải thất thố như vậy, chứng tỏ tình cảm cậu ta dành cho cậu không hề tầm thường đâu.

Hạ Tiếu trầm mặc.

Tiêu Vi vẫn luôn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng:

- Người mắt mù cũng có thể nhận ra Tống Thần thích Hạ Tiếu.

Hạ Tiếu mơ hồ thì thầm, giống như tự hỏi:

- Thật sao?

Tiêu Vi vỗ vỗ đầu cô:

- Chứ còn gì nữa! Ngoài cậu ra thì ai cũng đều nhìn thấy Tống Thần thích cậu, bọn tớ còn cá xem bao giờ thì hai người sẽ ở bên nhau nữa cơ.

Tiểu Nghiên mỉm cười nhấp môi vào cốc nước, nói một cách thấm thía:

- Trên đời này có hai thứ con người ta không thể giấu, một là khi say rượu, và hai là khi yêu. Cậu không biết ánh mắt Tống Thần lúc nhìn cậu đâu, cảm giác như thể thế giới của cậu ta chỉ có một mình cậu, toàn bộ tình cảm và sự dịu dàng không thể nào che giấu được. Tống Thần là người khá khó đoán, nhưng khi ở cạnh cậu, cậu ta lại dễ đoán đến bất ngờ.

Hạ Tiếu hốt hoảng lẩm bẩm:

- Thật thế ư?

Trong lòng cô bây giờ đang ngũ vị tạp trần, vừa chua sót, khổ sở lại có chút ngọt ngào. Thì ra cậu cũng có tình cảm với cô, hóa ra tình cảm của cô không phải là đơn phương vô vọng, ra là hai người đều thích nhau. Tại sao cô lại ngốc như vậy, mọi người đều biết cậu thích cô, chỉ có một mình cô là không biết gì cả?

Rốt cuộc lúc nhìn thấy cô và Hứa Giai Kiệt thân thiết, cậu đã nghĩ gì, đã cảm thấy như thế nào, Hạ Tiếu không dám nghĩ. Chỉ cần tưởng tượng bản thân mình phải đứng nhìn cậu thân mật với cô gái khác, trái tim cô đã đau như thể có ai đó dùng tay bóp chặt, cảm giác khó chịu tủi thân tới mức muốn khóc. Nhưng mà...

- Nhưng tại sao cậu ấy lại không chấp nhận lời tỏ tình của tớ?

Tiểu Nghiên trầm ngâm:

- Lúc đầu thì tớ nghĩ là cậu ta muốn trêu đùa tình cảm của cậu, nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì tớ thấy không phải. Cái này tớ chịu đấy, hay là để tăng tình thú?

Tiêu Vi hào hứng xen vào:

- Hay là gia tộc hai bên có thù từ đời trước, nên cậu ta không thể yêu cậu được? Như kiểu mấy bộ drama hay chiếu trên TV lúc 8h tối ý?

Tiểu Nghiên nhìn Tiêu Vi như nhìn đồ thiểu năng:

- Tớ đã bảo bình thường đọc tiểu thuyết với xem phim ít thôi, dành thời gian đấy giải thêm vài tờ đề đi!

Tiêu Vi bĩu môi lầu bầu:

- Người ta chỉ nêu giả thuyết thôi mà, sao cậu có thể sỉ nhục sở thích của người ta như thế chứ!

- Vâng vâng, xin lỗi được chưa.

- Lại còn "được chưa" á?

...

Hạ Tiếu không để ý đến hai người đang cãi nhau chí chóe bên cạnh, cô im lặng bó gối, như người mất hồn thì thào:

- Phải làm sao bây giờ?

Tiểu Nghiên quay lại vỗ vai Hạ Tiếu:

- Cậu có bỏ được Tống Thần không?

Hạ Tiếu đáp chắc nịch:

- Không bỏ được.

Tiểu Nghiên mỉm cười:

- Vậy thì hôm sau gặp cậu ta nói chuyện rõ ràng thôi, còn làm gì được nữa.

Hạ Tiếu băn khoăn nhìn Tiểu Nghiên:

- Nhưng lỡ vẫn không được thì sao?

Nụ cười trên môi Tiểu Nghiên trở nên có chút quỷ dị:

- Không được thì cậu chơi ngải cho tớ!

- ...

P/S: Dự kiến sẽ có thêm 2-3 chương ngược nữa thui :>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.