Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện

Chương 83



Ưattpad_arthan

Tống Thần cả người vô lực mở mắt, hơi thở hỗn loạn, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm lưng áo, cảm giác khổ sở tuyệt vọng trong mơ chân thực đến nỗi trái tim hắn vẫn còn ẩn ẩn đau nhói.

Trong không khí phiêu đãng mùi cháo nhàn nhạt.

Cảm giác thật kỳ diệu, thân thể mệt mỏi rã rời, đầu đau từng trận như búa bổ nhưng mùi hương thơm ngát kia lại như bàn tay nhỏ bé dịu dàng thần kỳ xoa dịu toàn bộ khó chịu trong người hắn.

Khoan đã, mùi đồ ăn?

Thần trí hắn thoáng tỉnh táo lại, khó khăn chống tay đứng dậy, hắn ho khan một tiếng, cố nhịn cảm giác choáng váng đi ra khỏi phòng ngủ.

Ngoài cửa sổ, tuyết đã bắt đầu rơi, bên trong phòng lại ấm áp một mảnh.

Dưới ánh đèn vàng dịu dàng, cô gái mặc chiếc áo len màu nâu sữa, mái tóc dài được cặp gọn lên để lộ cần cổ trắng nõn, có vài sợi lơ thơ rủ xuống, ôm lấy hai bên má. Cô đang nghiêm túc nhìn cái nồi trước mặt, lông mày hơi chau lại, bàn tay thon dài xinh đẹp cầm muỗng khẽ khuấy nồi cháo đang sôi ùng ục, mùi cháo dìu dịu lan tỏa khắp gian bếp.

Trái tim Tống Thần cứ như vậy được lấp đầy, cảm giác ấm áp như thể có một dòng nước ấm chảy qua, khiến cho cõi lòng đều mềm mại.

Có lẽ Hạ Tiếu không biết, cô đã trùng hợp xuất hiện vào thời khắc Tống Thần cô đơn nhất, tuyệt vọng nhất, cô kéo hắn ra khỏi cơn ác mộng vẫn luôn ám ảnh hắn hàng đêm, đem lại cho hắn sự ấm áp đã rất lâu rồi hắn không cảm nhận được.

Tống Thần không kìm được đi tới ôm hông Hạ Tiếu từ phía sau, khuôn mặt vùi sâu vào cổ cô, tham lam hít thở mùi hương ngọt ngào độc nhất vô nhị trên người cô.

Hạ Tiếu hơi khựng lại một chút, cô nghiêng đầu nhìn Tống Thần, từ góc độ này, cô chỉ có thể thấy được mái tóc mềm mại lộn xộn của cậu, cả người cậu nóng như một bếp lò nhỏ dán chặt vào cô, hô hấp tựa như vô cùng nặng nề, lúc hơi thở ấm áp phả vào cổ làm cô thấy hơi nhột nhột.

Tống Thần như vậy khiến Hạ Tiếu quả thật không nỡ nặng lời, cô vừa chuyên tâm khuấy cháo vừa dịu dàng nói:

- Dậy rồi sao? Tớ có mang cháo sang đây cho cậu, nhưng đến nơi thì nguội mất rồi. Cậu ra kia ngồi đi, tớ xong ngay thôi.

Tống Thần im lặng không nói, hắn siết chặt vòng tay, quyến luyến dính vào trên da thịt cô không chịu rời đi.

Hạ Tiếu nghiêng đầu hỏi:

- Sao thế?

Toàn bộ sức nặng của Tống Thần đều đặt hết lên người Hạ Tiếu, giọng nói vốn trong trẻo giờ đây trầm khàn, mang theo cảm giác yếu ớt:

- Hạ Tiếu...

- Ơi?

Tống Thần vẫn tiếp tục gọi tên cô:

- Hạ Tiếu...

Hạ Tiếu biết Tống Thần đang ốm nên tính khí thất thường, cô chỉ có thể kiên nhẫn thuận theo cậu.

- Tớ đây. Sao vậy? Cậu khó chịu ở đâu ư?

Giọng nói mềm mại, dịu dàng, đong đầy sự lo lắng.

Tống Thần khe khẽ lắc đầu, mái tóc rối theo động tác của cậu cọ xát vào cần cổ mẫn cảm khiến cô thấy ngứa ngáy, cậu thì thầm:

- Đúng thật là cậu rồi.

Hạ Tiếu ngây người, nhịp tim bất chợt tăng tốc, cô mỉm cười để che đi sự bối rối, thản nhiên trả lời:

- Tất nhiên là tớ thật rồi, không phải là mơ đâu.

Ở góc độ mà Hạ Tiếu không nhìn thấy, Tống Thần vui vẻ nở nụ cười, trong lời nói lộ sự thỏa mãn không thể nào che giấu được:

- Thật tốt quá.

Bàn tay đang khuấy cháo của Hạ Tiếu hơi khựng lại, cô quyết đoán gỡ tay Tống Thần ra, không thèm để ý đến vẻ mặt tủi thân mất mát của cậu, dắt cậu về phía bàn ăn, mạnh mẽ ấn cậu ngồi xuống ghế. Nhìn Tống Thần lại một lần nữa muốn đứng lên bám theo cô vào bếp, Hạ Tiếu hung dữ đe dọa:

- Cậu mà dám rời khỏi chỗ này tớ liền mặc kệ cậu luôn đấy! Ngồi yên cho tớ!

Lúc này Tống Thần mới ngoan ngoãn ngồi yên, đôi mắt ngập nước trong veo giương lên nhìn cô, trông như một bé cún chờ được khen ngợi.

Hạ Tiếu không thèm nhìn Tống Thần nhiều thêm một cái, cứng rắn đi vào bếp tìm bát và thìa. Cô sợ nhìn thêm một chút cô liền không nhịn được mà làm ra chuyện gì cầm thú mất.

Hạ Tiếu vừa múc cháo ra bát vừa ép mình phải suy nghĩ đến chuyện khác, cô không muốn làm rõ xem rốt cuộc sự vui sướng và thỏa mãn trong lời nói của cậu có ý nghĩa gì. Có lẽ Tống Thần chỉ cảm thấy biết ơn vì cô đã đến thăm lúc cậu ngã bệnh, hoặc cũng có lẽ cậu bị sốt cao tới hỏng đầu óc rồi cũng không chừng.

Tống Thần chống cằm nhìn Hạ Tiếu đang lúi húi bận rộn dưới bếp, dịu dàng hỏi:

- Tại sao cậu lại biết tớ bị ốm vậy?

Hạ Tiếu dùng thìa múc thử một ít cháo lên nếm, lơ đãng trả lời:

- Sáng nay tớ xuống 12-7 trả áo khoác cho cậu thì phát hiện cậu không đi học, sau đó Lý Đình bảo tớ cậu xin nghỉ ốm, nên vừa học xong thì tớ qua đây xem một chút, dù sao thì cậu chỉ có một mình, lỡ như bệnh nặng mà không có ai chăm sóc...

Hạ Tiếu bỗng nhiên dừng lại, cô chợt nhận ra rằng bản thân mình đã nói quá nhiều, sự quan tâm lại bộc lộ rất rõ ràng, dù sao thì bây giờ hai người cùng lắm chỉ là bạn bè bình thường, cô vẫn nên chủ động giữ khoảng cách với cậu.

Có lẽ Tống Thần cũng nhận ra sự mất tự nhiên của cô, cậu khẽ mỉm cười, giọng nói vì bị bệnh mà hơi khàn, nhưng sự dịu dàng nghiêm túc trong lời nói lại không thể nào che giấu:

- Hạ Tiếu, thực sự cảm ơn cậu.

Hai má Hạ Tiếu hơi đỏ lên, cô bối rối chuyển đề tài:

- Không cần khách sáo. À đúng rồi, lúc tớ đến, tớ có ấn chuông cửa mãi mà không thấy cậu ra mở, gọi điện thoại cậu cũng không nghe máy, lúc đó hoảng quá nên tớ thử ấn mật khẩu cũ, vậy mà vẫn vào được. Sao cậu vẫn chưa thay mật mã vào nhà và xóa dấu vân tay của tớ thế?

Vừa hỏi xong, Hạ Tiếu liền hối hận.

Tống Thần im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói:

- Tớ quên mất.

Cậu chỉ nói cậu quên mất, chứ không hề nói sẽ xóa luôn.

- À.

Hạ Tiếu à một tiếng, sau đó liền không nói gì thêm. Cô không muốn đào sâu xem rốt cuộc cậu có ý gì, ăn dưa bở bao lâu nay rồi, phải biết khôn lên thôi, không thì đến cuối cùng cô vẫn sẽ lại là người bị tổn thương.

Bầu không khí đột nhiên rơi vào trầm mặc, trong không gian yên tĩnh, tiếng lạch cạch do muôi và bát va vào nhau vang lên đặc biệt rõ ràng.

Hai phút sau, Hạ Tiếu bê bát cháo nóng hổi tới đặt trước mặt Tống Thần, đưa thìa cho cậu, dịu dàng nói:

- Cậu mau ăn đi, nếu không lát nữa sẽ nguội mất.

Tống Thần nghe lời nhận lấy cái thìa, nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó liều cúi đầu ngoan ngoãn ăn cháo.

Dưới ánh đèn ấm áp, Tống Thần mặc một bộ quần áo ngủ màu xám tro, mái tóc vì mới ngủ dậy mà hơi rối, những sợi tóc mềm mại rủ xuống mắt. Bởi vì ngã bệnh mà mắt cậu có vẻ đen hơn, đôi mắt vốn trong trẻo giờ đây không còn chút thần thái, làn da trắng nõn, gò má vì sốt cao mà ửng hồng, đôi môi cũng đỏ tươi, hơi nhếch lên, ngậm lấy cái thìa to, trông đáng yêu đến không chịu được.

Hạ Tiếu như bị thôi miên vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt cậu, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến lòng bàn tay khiến Hạ Tiếu nhanh chóng tỉnh táo lại, cô vừa định thu tay thì Tống Thần đã bắt được bàn tay của cô, một lần nữa áp vào má cậu. Tống Thần ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy, đen như mực, đong đầy tình cảm phức tạp chăm chú nhìn cô. Hạ Tiếu muốn rút tay lại nhưng Tống Thần nắm tay cô quá chặt, gương mặt cậu dán chặt vào lòng bàn tay cô, như thể tham luyến nhiệt độ mát lạnh ở đó.

---------

Nếu các cậu thắc mắc về nồi cháo :>

Hạ Tiếu không biết nấu cháo, con bé mang cháo mà bảo mẫu nấu sẵn từ nhà đến. Lúc đến nhà Tống Thần, Hạ Tiếu chỉ cho cháo vào nồi nấu lại thôi. Người bình thường nấu lại thức ăn sẽ đậy vung, đợi sôi rồi tắt bếp, nhưng Hạ Tiếu có phải người bình thường đâu =)) Đây là lần đầu tiên trong đời con bé nấu (lại) cháo đấy, chứ không phải con bé giả vờ khuấy khuấy các thứ để làm màu đâu =))

Thái độ nhẹ nhàng của Hạ Tiếu không thể hiện rằng ẻm đã tha thứ cho Tống Thần, đấy chỉ là thái độ bình thường đối với người bệnh thôi. Hơn nữa, Hạ Tiếu thương Tống Thần là thật, tình cảm đâu thể nói hết là hết được.

À, các cậu có thích để nam nữ chính xưng hô anh - em khi đã xác định quan hệ không? Hay vẫn để cậu - tớ cho nó ngây thơ trong sáng :>> 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.