Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 104: Anh không phải chết



Editor: Ngạn Tịnh.

Tiểu Ngư bị dọa cho choáng váng... Mười giây thì làm sao giải thích rõ ràng được đây?

"Thời gian bắt đầu đếm ngược."

Một giọng nữ máy móc quen thuộc, rất giống hệ thống trong nhà Nam Cung vang lên.

"Mười... Chín... Tám... Bảy..."

"Còn năm giây, tín hiệu theo dõi dừng lại, tiến vào trạng thái khởi động hệ thống tự hủy, năm giây khởi động. Năm, bốn, ba..."

"Thật xin lỗi!"

Dưới tình thế cấp bách, Nhan Tiểu Ngư gào thét ra tiếng: "Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau! Sorry, the...."

Dứt lời, mở cửa xe chạy ra ngoài, lúc thời gian đếm ngược đến số bốn, nhìn như bị kinh sợ, ôm đầu điên khùng chạy ra ngoài----

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. 

Sao ông nội lại chưa bao giờ nói cho cô biết, ở một đất nước Trung Quốc xã hội chủ nghĩa, thành phần biến thái kinh khủng lại có tỷ số tồn tại cao đến thế?

Người bên kia quả nhiên nghe thấy câu nói hoảng hốt kia, không khỏi nhăn lại mày rậm, giơ tay lên, tắt hệ thống tự hủy, giữa hai hàng lông mày có phần không vui, lại mấy phần khó hiểu.

Ai giải thích cho ông hiểu, tại sao nhóc con kia, lại ngồi lên xe người phụ nữ của ông?

Tiểu Ngư bị thời gian đếm ngược uy hiếp, hoang mang sợ hãi nhảy xuống xe, liền lều mạng chạy về hướng ngược lại. Mãi cho đến khi chạy gần hai tiếng, mới rốt cuộc chạy về vị trí bản thân bị bắt cóc.

Nhưng kỳ quái là, căn phòng kia cũng không có dấu hiệu đổ vỡ, chỉ có cửa sổ cô nhảy ra kia có dấu vết tổn hại, cửa chính cũng bị phá toang ra, còn lại đều bình thường, giống như không có gì xảy ra cả.

Như vậy âm thanh cô và dì xinh đẹp kia nghe thấy sau khi đến bờ sông là chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ...

Tiểu Ngư mở to mắt, lờ mờ nhớ tới mình xem trên tạp chí có giới thiệu qua không ít phần tử khủng bố của các quốc gia bắt đầu buôn bán súng siêu âm loại mới trên thương trường. Loại súng này tuy chỉ có thể sử dụng ở khoảng cách xa, không thể ngắm chuẩn mục tiêu, nhưng trong lúc vô hình lại tăng cường xạ trình, lấy âm thanh giết người, dưới tác động đặc biệt của âm thanh tạo ra chấn động vô cùng lớn, cực kỳ giống với âm thanh vừa rồi. Mà âm thanh loại súng đó phát ra, có thể gây nguy hại cho người và súc vật mấy kilomet xung quanh, cực kỳ đáng sợ, bị người gọi là tiếng súng chết chóc.

Suy nghĩ một chút về thân phận của Nam Cung Thấu, ngẫm lại danh tiếng của anh trong giới xã hội đen, thiên tài súng đạn, thiên tài vũ khí bom, ngay cả Tiểu Ngư cô cũng biết, huống chi Lý Chấn vẫn luôn muốn báo thù kia, nhất định là sẽ không trù hoạch thùng xăng cùng bom là có thể báo thù!

Có thể nơi này không có bom, mình và Hạ Lãng bị bắt cóc, cũng chỉ là mồi nhử... Còn mai phục trí mạng chân chính, là mai phục súng âm kia?!

"Nam Cung Thấu----!"

Nghĩ đến lúc này, trong lòng Tiểu Ngư quýnh lên, cũng không để ý có nguy hiểm hay không, cắm đầu chạy xuống bậc thang dẫn xuống lòng đất, vừa chạy xuống vừa thê lương kêu lên, không ngừng gọi tên Nam Cung Thấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.