Nghĩ đến lúc này, trong lòng Tiểu Ngư quýnh lên, cũng không để ý có nguy hiểm hay không, cắm đầu chạy xuống bậc thang dẫn xuống lòng đất, vừa chạy xuống vừa thê lương kêu lên, không ngừng gọi tên Nam Cung Thấu.
"Nam Cung Thấu----! Nam Cung Thấu----!"
Phòng dưới đất này rất lớn, cô cũng không biết con đường cụ thể, chỉ là dựa vào trực giác chạy xuống dưới. Khi xông vào căn phòng đầy thùng sắt kia thì thân thể cô dừng lại, ngừng bước.
Một cái chớp mắt, nhịp tim hoàn toàn biến mất.
Vô vàn chua xót trào dâng, tràn vào cánh mũi, trước mắt cô trở nên mờ mịt.
Trước mặt cô lúc này, trong một thùng sắt, có ba thi thể người, trong đó hai thi thể bên trái, là hai người mặc áo đen đeo mắt kính thường thấy ở nhà Nam Cung. Mà một cỗ ở bên phải là một người đàn ông mặc áo khoác tây trang Dior, thân hình thon dài cao lớn.
Phong cách cùng nhãn hiệu chiếc áo khoác kia cô rất quen thuộc, hôm nay trước cửa cao ốc Nam Cung, anh chính là mặc áo khoác kia, gương mặt thanh tuấn ôm lấy cô, cường hôn cô...
Trong lúc nhất thời, tất cả trách cứ, chỉ trích, e ngại đối với anh trước kia đều biến mất, chỉ còn lại chua xót và rung động khó tả trong lòng.
"Nam Cung Thấu..."
Tiểu Ngư xông lên, bất giác hô to, hai mắt rưng rưng. Cô ôm lấy thi thể kia, chạm đến ngón tay lạnh như băng, nước mắt liền thi nhau rơi xuống, như chuỗi ngọc bị chặt đứt, như thế nào cũng không ngừng được.
Thi thể trở nên cứng rắn, da thịt như nhũn ra. Sờ đến cổ tay và ngực không có nhịp đập... Đây tất cả, đều là dấu hiệu đã chết.
"Thật xin lỗi... Đều là do tôi vô dụng, đều bởi vì tôi, thật xin lỗi..." Tiểu Ngư ra sức giơ tay lên muốn đẩy chiếc thùng ra, lại nhiều lần vẫn vô dụng, khó nén được nước mắt, nói một tiếng: "Nếu tôi không rời đi, nếu tôi có thể thông minh một chút, lưu lại tin nhắn cho anh, cũng sẽ không để anh bị hãm hại, sẽ không khiến nhà Nam Cung các người bị chết trong thùng... Nam Cung thấu, anh không thể chết như vậy được, làm sao anh có thể chết dễ dàng như thế? Anh không phải muốn tôi trả nợ sao? Không phải anh rất lợi hại sao? Không phải anh còn đang đợi đáp án của tôi sao? Tại sao... Tại sao... Thật xin lỗi.... Chỉ cần anh tỉnh lại, cái gì tôi cũng đều đồng ý, chỉ cần..."
"Ừ?" Sau lưng vang lên một giọng nói ưu nhã của người đàn ông, hơi hứng thú: "Chỉ cần cái gì?"
Giọng nói này, rất quen thuộc, rất quen thuộc...
Quen thuộc giống như giọng nói Nam Cung Thấu phát ra.
Vẻ mặt Nhan Tiểu Ngư kinh ngạc, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía sau----
Sau đó, cô nhìn thấy Thấu đại thiếu gia mà mình vừa kêu tên khóc, cả người vẫn là vẻ tôn quý đứng sau lưng, có chút hứng thú nhìn về phía mình, cùng với mấy người mặc áo đen khi nghe thấy bốn chữ bị chết trong thùng vẻ mặt 囧...
Hiển nhiên, toàn bộ đều bị kinh động không nhẹ rồi.
"... Anh..."
Tiểu Ngư nhìn chằm chằm Thấu đại thiếu gia đứng sau lưng mình, vội vàng quay đầu lại tìm hiểu thi thể, rồi lại nhìn Thấu thiếu gia một chút, lại nhìn thi thể, lại nhìn nhìn Thấu thiếu gia. Đột nhiên, kinh ngạc mà khiếp sợ tổng kết: "Anh! Linh hồn bay ra ngoài rồi?!"
Toàn thể đàn em áo đen đều ngã xuống----
Cô gái này, đầu rốt cuộc cô có não không vậy, có não không vậy hả?!