Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!

Chương 71: Chương 71




Trời càng lúc càng về đêm, nhiệt độ cũng giảm xuống vài độ C.
Diệp Noãn vừa mới tắm xong, trên người mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, tóc ướt được quấn gọn bên trong khăn tắm.
Cô đưa mắt nhìn vào đồng hồ báo thức trên bàn làm việc, cũng đã gần mười giờ đêm rồi, chẳng hiểu sao trong lòng có chút bất an.
Cô sấy khô tóc của mình, sau đó ngồi xuống bàn làm việc xử lý nốt mấy văn kiện để sáng mai đem đến tập đoàn cho Tư Cảnh Vực ký.
Diệp Noãn tập trung cao độ cho công việc, nào ngờ đâu màn hình điện thoại để bên cạnh laptop phát sáng, cô cau mày, liếc mắt nhìn về phía điện thoại.
Một thành viên trong hội nhóm QQ, nội dung khá ngắn gọn nhưng cũng đủ kịch tính kéo đoàn thể thành viên vào hóng drama.
Qua cuộc trò chuyện của mọi người, Diệp Noãn biết được Tạ Phương đã bị chủ tịch đuổi việc.

Với tính khí ngoan cố của cô ta chắc chắn sẽ không có một công ty nào chấp nhận.

Vì quá hổ thẹn cho nên cô ta đã sắp xếp hành lý, cuốn gói cao chạy xa bay sang nước Đức cùng người thân để tránh đi ánh mắt dè bỉu của người đời.
Diệp Noãn có chút áy náy trong lòng.


Đáng lẽ hôm đó cô nên tỉnh táo, nhưng lại bị cơn phẫn nộ che mờ con mắt.

Cứ tưởng rằng Cố Nguyệt phát hiện ra Tư Cảnh Vực có quan hệ mờ ám với mình cho nên mới bày ra kế hoạch mưu hèn này hãm hại cô, muốn Tư Cảnh Vực có cái nhìn tiêu cực với mình.

Trong lúc không kiềm được cảm xúc của mình, Diệp Noãn đã trút bất mãn trong đáy lòng mình ra, tồi tệ hơn cô còn vạch rõ ranh giới giữa cô với hắn, nói hai người chỉ có duyên nhưng không có phận.

Cô là một người mẹ đơn thân còn hắn lại là người đã có hôn ước.
Nhưng hôm nay cô đã biết được sự thật ở phía sau, sợ những lời nói hôm qua của mình đã động chạm đến tôn nghiêm của người đàn ông.
Cầm điện thoại trên tay, cô bất chợt vào mục danh bạ, do dự không biết có nên gọi để nói lời cảm ơn với hắn hay không.

Dù sao từ sau khi rời khỏi bữa tiệc, cô vẫn chưa gặp qua Tư Cảnh Vực, cuộc điện thoại liên quan đến công việc từ hắn cũng không có.
Diệp Noãn có chút khó xử cắn nhẹ vào đầu ngón tay trỏ, trong lòng rối rắm vô cùng.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà ngón tay cái cô vô tình chạm vào màn hình, đâm ra cuộc gọi kết nối, mà vội vàng tắt mắt lại không hay ho cho lắm.

Điện thoại đổ chuông chưa tới mười lăm giây, đầu dây bên kia đã nghe máy.
Dù sao đây là lần đầu tiên cô gọi cho đàn ông vào lúc nửa đêm như thế này, trong lòng có chút khó nói thành tiếng.
Tiếng chuông vang lên rất lâu, có thể người đầu dây bên kia đã ngủ mất.

Tưởng chừng tiếng chuông cứ thế mà tắt mất thì màn hình điện thoại nhảy lên số đếm giây.

"Thư ký Diệp?"
Giọng nói có chút quen tai, Diệp Noãn chưa kịp phản ứng lại, toàn thân đã cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn vào màn hình laptop, khoé môi bất giác giật nhẹ vài cái.
Tưởng mình gọi nhầm số di động, cô hơi nghiêng mặt nhìn lại số lưu trong danh bạ hiển thị trên màn hình, thấy bản thân mình không hề gọi sai số, chẳng qua là điện thoại của hắn nằm trong tay của người khác.

"Cố...!Cố tiểu thư…?"
Diệp Noãn cố kiềm chế tâm tình phức tạp trong người mình, nhưng giọng nói thoát ra khỏi cuống họng lại có chút run rẩy.
"Thư ký Diệp, cô tìm Vực có chuyện gì sao? Hiện tại anh ấy đã ngủ rồi, nếu chuyện không gấp thì sáng mai cô có thể đến công ty gặp trực tiếp nói chuyện với Vực."
"Tôi không cố ý gọi điện thoại vào giờ này nhưng tôi..."
Diệp Noãn chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng rên khe khẽ.
Không hiểu sao, một cảm giác khó chịu tột cùng dâng trào, bủa vây lấy thần trí của cô.

Ngoài mặt Diệp Noãn vẫn duy trì sự bình tĩnh nhưng hơn ai hết, bản thân cô biết mình đang khó chịu đến mức nào.
Diệp Noãn không muốn kéo dài cuộc điện thoại thêm giây phút nào nữa, cô cười trào phúng, không nặng cũng chẳng nhẹ nói một câu.
"Xin lỗi đã làm phiền đến giấc ngủ của hai người.


Tôi xin phép tắt máy trước."
Không chờ để đối phương đáp lại, Diệp Noãn ngay lập tức ngắt máy.
Cô cảm thấy bản thân mình thật nực cười, vì lý do gì mà gọi điện thoại cho hắn ta vào lúc nửa đêm để mà nói lời cảm ơn cơ chứ? Như thế chẳng khác gì làm gián đoạn trận hoan tình của người khác.
Rời khỏi bàn làm việc, Diệp Noãn di chuyển đến ban công.

Hai tay cô vịn trên lan can, khuôn mặt xinh đẹp bị màn đêm sương bao phủ, cô hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, sau đó thở thật dài ra như đang muốn trút hết gánh nặng, những tâm tư u sầu mà thời gian qua mình phải hứng chịu.
Mái tóc suôn mượt như nhung của cô bay trong gió, một lớp không khí ẩm bao phủ trên da thịt khiến cho Diệp Noãn cảm thấy mát lạnh, ấy vậy mà cảm giác nặng nề dường như chẳng trút bỏ được chút nào, ngược lại tâm tình càng tồi tệ.
Cô không hiểu sao, bản thân mình lại thấy ghen tuông cùng cực khi biết Tư Cảnh Vực trong đêm nay ở chung phòng với người phụ nữ khác.
Diệp Noãn bất giác đưa tay lên áp vào lồng ngực trái của mình, cảm nhận con tim đập loạn nhịp mỗi khi nhớ đến hình bóng của người đàn ông kia.

Hình ảnh hắn không hẹn mà xuất hiện trong đầu Diệp Noãn, khiến đáy lòng cô vừa trống vắng, vừa đau nhói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.