Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 127: Cố ý đi



“Ngự linh thú?” Nhẹ vỗ về chân Lạp Tát, Đoan Mộc Ngưng chớp mắt: “Ngự linh thú là cái gì?”

Đôi mắt rám nắng của bạo sư nhìn thấy vẻ khó hiểu lóe lên trong đôi mắt đen kia, liền tạo ra một tia thản nhiên nhu hòa, giống như mang theo ý cười.

“Ô hô….” [Ngự linh thú chính là lấy máu ăn thề, thề vĩnh viễn trung thành với ngài, nếu như phản bội, sẽ bị trời trừng phạt…. Cho nên, thỉnh ngài cùng ta lập lời thề, Lạp Tát sau này sẽ đem toàn bộ sinh mệnh bảo hộ ngài.] Nói xong, Lạt Tát khuỵu chân trước, giống như quỳ gối, cung kính với Đoan Mộc Ngưng.

Nhìn Lạp Tát như thế, Đoan Mộc Ngưng nhẹ nhíu nhíu mày, một lát sau mới vuốt lông nó.

“Nguyên lai Tiểu Sư Tử tên là Lạp Tát, ngự linh thú hẳn là giống như chơi trò chiến sủng đi, bất quá…. Ta không cần ngự linh thú.”

Lời nói nhẹ nhàng của Đoan Mộc Ngưng làm bạo sư đang quỳ gối hơi cứng người, hạ mắt, giấu đi sự thất vọng của mình

“Ô ô….” [Có phải ngài ghét bỏ ta không đủ cường đại…. không đủ để trở thành ngự linh thú của ngài hay không?]

Chẳng lẽ y từ bỏ thân phận vương tộc bạo sư của mình, để trở thành ngự linh thú mà nhân loại cũng….

“Đương nhiên không phải.” Đoan Mộc Ngưng lắc lắc đầu, trên mặt đầy ý cười nhu hòa: “Ta cảm thấy Lạp Tát có sức mạnh rất cường đại, ta chưa bao giờ ghét bỏ Lạp Tát, lúc Lạp Tát nói muốn trở thành ngự linh thú của ta, ta rất kinh ngạc cũng rất vui, nhưng mà, ta không cần ngự linh thú, ta chỉ cần bạn tốt, Lạp Tát có muốn trở thành bạn tốt của ta không?”

Nói xong, nhóc con vươn cánh tay trắng nõn ra trước mặt Lạp Tát.

Lạp Tát trợn to mắt thú, nhìn đăm đăm thiên hạ xinh đẹp như thần như thánh ở dưới ánh mặt trời, tâm trở nên ấm áp lại xúc động sâu sắc.

“Ngao ngao….”[ Đương nhiên, trở thành bạn của ngươi, là vinh hạnh cực kỳ của Lạp Tát.] Lạp Tát vươn móng, đặt lên bàn tay của Đoan Mộc Ngưng.

Một người một thú không hề chú ý tới, cách đó không xa, núp trong lùm cây có một bóng dáng bạo sư, bạo sư kia vẫn lẳng lặng nhìn bọn họ nói chuyện, cuối cùng trong mắt toát ra một tia vừa lòng cười khẽ.

Y muốn hắn tức giận cỡ nào cũng được, nhưng hắn thủy chung không bao giờ có thể mặc kệ y.

Không phải ngự linh thú, là bạn, nhóc con kia hình như không giống với nhân loại bình thường, Lạp Tát lại muốn lưu lại ở bên người đứa nhỏ kia, vậy thì tùy y đi.

Một ngày nào đó, hắn sẽ khiến y trở lại bên cạnh hắn….

Sắt Tư ngồi sau lùm cây đứng dậy, tao nhã rời đi.

‘Tuyệt’ chưa tới, Đoan Mộc Ngưng đương nhiên sẽ không ngồi yên một chỗ mà chờ đợi, hiện tại y lấy Trí Não ra điều tra gà con điện giật đã truyền những tư liệu gì về.

Bởi vì lúc trước thử nghiệm, Đoan Mộc Ngưng đem gà con điện giật liên hợp với con chip của Trí Não, cho nên hiện tại màn hình Trí Não dễ dàng tìm ra được vị trí của gà con điện giật.

“Hùng cục cưng, tình huống thế nào?” Đoan Mộc Ngưng hỏi con gấu nhỏ béo mập chớp mắt ở trên màn hình.

“Tiểu chủ nhân, qua hình ảnh gà con truyền về, ta đã phát hiện hành tung của Niệm thiếu gia và Hồ ly tộc trưởng.” Thân hình béo đô đô vòng quanh một vòng, Trí Não Hùng cục cưng khẳng định.

“Vậy những người khác có ở cùng với họ không?” Nghe được hành tung của Mộ Niệm Hựu và Huyễn Nguyệt Trừng, Đoan Mộc Ngưng trong lòng hiện lên một tia vui sướng: “Có ai bị thương không?”

“Niệm thiếu gia còn có mấy gia quyến của tộc khác nhìn qua không đáng lo ngại, bất quá….” Đột nhiên, Hùng cục cưng muốn nói lại thôi.

“Bất quá cái gì? Có phải có người bị thương hay không?” Sở Nhan Tịch ngồi bên cạnh Đoan Mộc Ngưng nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Hùng cục cưng, nhất thời trở nên khẩn trương.

Tuy hắn không biết cái thứ này của Đoan Mộc Ngưng là cái gì, nhưng hắn biết thứ này thật thần kỳ.

“Không phải bị thương.” Hùng cục cưng lắc đầu: “Các tộc trưởng giống như là bị hạ dược, toàn thân đều có vẻ hư nhuyễn vô lực….”

“Bị kê đơn.” Sở Nhan Tịch nhăn lại hai hàng lông mày.

Khó trách động tĩnh lớn như vậy lại không hề quấy nhiễu đến đám tộc trưởng kia, cư nhiên toàn bộ đã bị kê đơn.

Xem ra trước khi đình viện gặp chuyện không may, các tộc trưởng đã bị người ta kê đơn chế phục.

“Vậy Vô Uyên đâu?” Đoan Mộc Ngưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, một cỗ cảm giác bất an từ trong lòng nhảy dựng lên.

Từ lúc bắt đầu cho tới bay giờ, Hùng cục cưng không hề đề cập qua tên Vô Uyên, chỉ có Tiểu Niệm Niệm và Hồ Ly ca ca, theo như bình thường, Hùng cục cưng nhất định sẽ nói tình huống của Vô Uyên trước.

“Tiểu chủ nhân, ta cũng cảm thấy có chỗ kỳ quái, từ lúc nhìn thấy hình ảnh của gà con truyền tới, ta hoàn toàn không phát hiện ra tung tích của Phượng Quân đại nhân, giống như đối phương đã đem hắn giấu đi, hoặc ra đã nhốt tại địa phương khác.” Hùng cục cưng chậm rãi nói.

Nó biết ở thế giới này, vị tộc trưởng Phượng tộc kia đối với tiểu chủ nhân của nó mà nói là cực kỳ trọng yếu, giả như Phượng Quân thật sự có cái vạn nhất, nó thật sự không biết tiểu chủ nhân của nó sẽ làm ra loại chuyện điên cuồng nào.

Tiểu chủ nhân tuy không thích tức giận, bình thường luôn hi hi ha ha bình dị gần gũi, nhưng người càng có tính cách như vậy, khi tức giận lên so với người nào cũng đều khủng bố hơn.

“Nói cho cùng…. Vô Uyên không có cùng ở một chỗ với những người khác…” Nhóc con chậm rãi cúi mặt xuống, mái tóc dài tán hạ, che khuất gương mặt thủy nộn của y, khiến cho người ta hiện tại không thể nhìn rõ biểu tình.

“Tiểu chủ nhân, không cần kích động, Phượng Quân đại nhân nhất định không có việc gì, ngươi cũng biết Phượng Quân chúng ta rất là lợi hại mà.” Hùng cục cưng lên tiếng trấn an Đoan Mộc Ngưng, chỉ sợ nhóc con nghĩ không thông, sau đó bạo phát, đến lúc đó cho dù có mười con trâu muốn kéo y lại cũng không kéo nổi.

Đôi môi đỏ mọng nộn nộn nhẹ mím lại, một lát sau, Đoan Mộc Ngưng chậm rãi ngẩng mặt lên, lộ ra tia cười khẽ thản nhiên.

“Yên tâm, ta không sao.”

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Hùng cục cưng dùng cái tay béo núc của mình vỗ vỗ ngực.

Nào biết nhóc con đang cười khẽ kia đột ngột mở miệng nói, ý cười trở nên nghiêm nghị, đôi mắt đen lóng lánh quang huy cười đến cong cong.

“Ta muốn trở về Hổ tộc.”

Một câu của nhóc con giống như chứa sức mạnh của của một trái bom nguyên tử, nháy mắt đem một Trí Não một người cùng một bạo sư tạc bay.

“Tiểu chủ nhân, làm như vậy không được không được.” Hùng cục cưng quơ quơ tay béo, gương mặt béo đô đô tràn đầy lo lắng.

“Đúng a đúng a, nếu hiện tại trở về thì là tự chui đầu vào rọ thôi.” Sở Nhan Tịch ngăn cản.

“Hống hô hống hô….” [Tiểu Ngưng, như vậy thật sự quá mức nguy hiểm.] Liền ngay cả bạo sư Lạp Tát cũng gia nhập trận doanh khuyên bảo.

“Ta muốn đi.” Trên mặt ý cười càng thêm sâu: “Vô Uyên nhất định xảy ra chuyện, Tiểu Nhan Nhan và Lạp Tát ở đây chờ ‘Tuyệt’ đến!”

“Như vậy sao được, ‘Tuyệt’ là ngươi gọi, nếu người tới không thấy ngươi, như vậy….”

Ngay lúc Sở Nhan Tịch nghĩ biện pháp ngăn cản, nhóc con đột nhiên xuất ra một khối thúy sắc ngọc ở trong lòng đưa cho Sở Nhan Tịch.

“Ngươi cầm lấy, người của ‘Tuyệt’ thấy vật này sẽ biết là ta nhờ vả.” Nói xong, nhóc con cũng không để ý tới Hùng cục cưng đang ầm ĩ gọi, trực tiếp tắt nguồn.

“Ngao hống….” Lạp Tát đột nhiên há mồm cắn lấy tay áo Đoan Mộc Ngưng.

“Lạp Tát, đừng ngăn cản ta, lòng ta đã quyết rồi.” Đoan Mộc Ngưng không nhìn về phía bạo sư đang cắn tay áo mình, chậm rãi nói.

“Ô hô….” [Ta cũng không phải muốn ngăn cản ngươi, nhưng lộ trình từ đây tới Hổ tộc rất xa, ngươi đi bộ, ít nhất cũng phải mất nửa ngày đường.] Lạp Tát biết Đoan Mộc Ngưng hiện tại đã cường ngạnh hạ quyết tâm đến Hổ tộc, dù chưa từng ngăn cản, nhưng muốn nhóc con biết khó mà lui thì không dễ dàng gì.

“Ta……”

“Ta dẫn y đi.” Giọng nam khàn khàn hơn nữa lại mang theo vẻ uy nghiêm vang lên, thủ linh bạo sư có sừng nhọn xoắn ốc tao nhã bước tới.

“Hống hô!!” [Sắt Tư!!] Lạp Tát hoàn toàn không nghĩ tới Sắt Tư cư nhiên chủ động đứng ra.

Đối với sự xuất hiện đột ngột này, thủ lĩnh bạo sư lại có thể hiểu ngôn ngữ nhân loại, Đoan Mộc Ngưng và Sở Nhan Tịch lâm vào một trận kinh ngạc.

Cái con bạo sư này có thể nói a…..

“Như vậy liền phiền toái sư vương.” Bất quá đối với Đoan Mộc Ngưng mà nói, thú có thể nói không phải là chuyện tình kỳ quái gì đặc biệt.

Y là con của thần thú phượng hoàng con, hơn nữa phụ hoàng của y còn là thần thú chân chính nha.

“Leo lên đi.” Không nhìn Lạp Tát, Sắt Tư nằm úp sấp mời Đoan Mộc Ngưng leo lên lưng mình ngồi.

Đoan Mộc Ngưng lá gan lớn, thân nhỏ lật một cái, trực tiếp ngồi lên lưng Sắt Tư.

“Rống –”

Cõng Đoan Mộc Ngưng, Sắt Tư ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng, giống như là hạ mệnh lệnh gì đó, đàn bạo sư ở sau lùm cây, nham thạch bước ra.

Sắt Tư sau khi kêu gọi sư đàn bước ra, liền cõng Đoan Mộc Ngưng rời đi, mà sư đàn lại chưa có hành động gì.

Sở Nhan Tịch và Lạp Tát chỉ có thể yên lặng nhìn theo một người một thú rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.