Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 136: Chợ đêm [thượng]



Từ đại lục Thiên Vực xuyên trở về, eo đau lưng đau ê ẩm, Đoan Mộc Ngưng tắm rửa ăn cơm xong liền ngã vào giường vù vù ngủ.

Ngủ một hơi, Đoan Mộc Ngưng mới mơ màng tỉnh lại, nhìn ra ngoài đã một mảnh tối đen, y còn có thể thấy đèn đuốc huy hoàng ở phố xá sầm uất phía xa kia.

Hơi ấm quen thuộc bên người đã không còn, Đoan Mộc Ngưng chớp chớp đôi mắt vẫn còn mông lung buồn ngủ, đưa tay sờ sờ vào chỗ trống kế bên.

Trong phòng không có ai, không có bóng dáng của Phong Vô Uyên.

Đã tối rồi, Phong Vô Uyên ngủ không được đã chạy đi đâu?

Đi WC thì cũng phải…. biết đường về giường chứ?

Đoan Mộc Ngưng chưa kịp gọi thì đã nhìn thấy bóng dáng thon dài xuất hiện ở ngoài ban công.

Gió đêm tung bay, Phong Vô Uyên quay vào phòng.

“Nhóc con tỉnh rồi sao? Ta còn tưởng ngươi sẽ ngủ đến sáng mai.” Trong giọng nói mang theo nồng đậm sủng nịch, ngồi xuống mép giường, Phong Vô Uyên đưa tay vuốt ve mái tóc Đoan Mộc Ngưng.

“Không có Vô Uyên, liền tỉnh.” Đoan Mộc Ngưng ôm lấy thắt lưng Phong Vô Uyên, cằm đặt lên bả vai của hắn: “Vô Uyên có phải không thích thế giới này không?”

Khẽ hỏi, trong mắt Đoan Mộc Ngưng lộ ra một tia lo lắng.

“Vậy khi đó Ngưng Nhi đến đại lục Thiên Vực, có thích đại lục Thiên Vực hay không?” Không trả lời Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên nhẹ nhàng vỗ lưng cho nhóc.

Nhẹ lắc đầu, Đoan Mộc Ngưng cọ cọ vào lòng Phong Vô Uyên: “Khi đó ta rất bàng hoàng, nhưng nhìn nhìn thấy Phong Vô Uyên, cùng Vô Uyên ở cùng một chỗ, liền thích.”

“Cảm giác của ta không giống Ngưng Nhi.” Khẽ nói, Phong Vô Uyên buông nhóc con trong lòng ra, trong bóng đêm tìm lấy đôi môi ngọt ngào kia, hôn xuống: “Ta không bàng hoàng, thế giới này đối với ta rất khác lạ, nhưng có Ngưng Nhi ở đây, cho nên ta cảm thấy an tâm.”

“Vô Uyên….. Ngươi có lo lắng cho Hồ Ly ca ca, lo lắng cho Phượng tộc ở đại lục Thiên Vực không?

Trận chiến ở Hổ tộc còn chưa kết thúc, bọn họ đã bị lốc xoáy cuốn về đây, người khác không biết đã như thế nào rồi.

“Có, nhưng bọn họ đều có năng lực, tuy ta lo lắng, nhưng ta càng tin tưởng bọn hắn.” Lời nói có thể trấn an lòng người, đây là năng lực độc đáo của Phong Vô Uyên.

“Như vậy…. Nếu Vô Uyên có thể trở về, ngươi có rời đi không?” Khẽ cắn môi, Đoan Mộc Ngưng nhỏ giọng hỏi.

“Ta sẽ trở về .”

Lời đáp trả của Phong Vô Uyên khiến thân mình mảnh khảnh của Đoan Mộc Ngưng cứng đờ, hai tay gắt gao nắm chặt.

“Nhưng ta sẽ dẫn ngươi cùng đi, Ngưng Nhi, ngươi đồng ý không?”

Ngón tay thon dài chậm rãi xoa lên mi Đoan Mộc Ngưng, bên ngoài ban công, bầu trời đêm trong vắt, ánh trăng tỏa ra ngân quang, chiếu sáng cả gương mặt của Đoan Mộc Ngưng, đôi mắt đen trong suốt còn mang theo một tia lệ quang.

“Ta…..” Môi hồng khẽ mở, sau đó nói: “Đồng ý…. Vô luận Vô Uyên đi đâu…..”

Chưa nói xong, đôi môi đã bị một vật ấm áp chặn lại, Phong Vô Uyên mang theo khí thế bá đạo nóng bỏng hôn lên môi Đoan Mộc Ngưng.

“Ngưng Nhi, ta yêu ngươi.” Khẽ nỉ non, dời môi xuống hôn lên cần cổ xinh đẹp của Đoan Mộc Ngưng.

“Ta…… Ta cũng vậy……” Đoan Mộc Ngưng đỏ mặt trả lời.

Hai người ngọt ngọt ngào ngào một trận, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn bay biến.

“Không ngủ được?” Phong Vô Uyên ôm nhóc con lười biếng vào lòng.

Đoan Mộc Ngưng nâng người dậy, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức huỳnh quang sử dụng năng lượng mặt trời, kim đồng hồ vừa lúc chỉ thẳng vào số mười một.

“Mới hơn mười một giờ, ngủ không được…..” Nhóc con đảo mắt, xoay người ngồi dậy: “Vô Uyên, bằng không chúng ta xuống dạo phố đêm đi.”

“Dạo phố đêm?”

“Buổi tối trên đường không có nhiều người giống như ban ngày, cho nên sẽ không khiến Vô Uyên khó chịu đâu.” Nhóc con hấp tấp bật đèn, sau đó giống như con bướm phiêu đến tủ quần áo.

Lôi một cái áo khoác và một cái quần ra khỏi tủ, Đoan Mộc Ngưng đứng trước mặt Phong Vô Uyên thay quần áo.

Lúc Đoan Mộc Ngưng thay xong xuôi quay lại, liền nhìn thấy đôi hồng mâu của Phong Vô Uyên hàm chứa một tia cười khẽ nhìn mình.

Gương mặt trắng nõn ửng hồng lên: “Vô Uyên…. Ngươi nhìn cái gì? Còn không mau thay quần áo?”

“Thay quần áo? Ngưng Nhi nói mặc cái này sao?” Ngón tay thon dài móc lấy cái áo khoác Đoan Mộc Ngưng vừa lấy từ trong tủ ra, đo tới đo lui: “Nhóc con, ngươi khẳng định là ta mặc vừa cái thứ này?”

Bị Phong Vô Uyên nói như vậy, gương mặt đã ửng đỏ của Đoan Mộc Ngưng đã chuyển thành màu đỏ sậm.

“Chờ….. Chờ một chút!!” Nói xong, nhóc con lại phóng bay ra khỏi phòng.

Thân hình Đoan Mộc Ngưng gầy, khung xương tinh tế, chiều cao cũng chỉ có một mét sáu, mà thân mình Phong Vô Uyên lại là cao gầy, khung xương so với Đoan Mộc Ngưng thì to hơn một chút, chiều cao cũng hơn một mét tám, cho nên quần áo của Đoan Mộc Ngưng đối với Phong Vô Uyên mà nói quả thực chỉ là quần áo của con nít, chứ đừng nói tới cái chuyện hắn mặc vừa.

Phong Vô Uyên ngồi trên giường một lúc đã nhìn thấy nhóc con đem một bộ quần áo trở về.

“Mau ghê.” Phong Vô Uyên hiếm khi lên tiếng chế nhạo.

“Tủ áo của ba ba chỉ có áo sơmi trắng và tây trang thôi, bộ nào cũng giống nhau.” Rõ ràng đối với một tủ âu phục chính quy của Đoan Mộc Thanh Tôn, Đoan Mộc Ngưng thập phần vừa lòng: “Vô Uyên mặc đi.”

Nhìn áo sơmi nhóc con đưa, Phong Vô Uyên thản nhiên cười, đưa tay kéo Đoan Mộc Ngưng lại gần: “Ngưng Nhi giúp ta mặc, nha?”

Nhìn nam tử tuấn mỹ gần trong gang tấc, bùm một tiếng, Đoan Mộc Ngưng đỏ bừng mặt: “Được….”

Tiểu mỹ nhân gật gật đầu, bắt đầu cởi nút áo ngủ cho nam nhân, một nút hai nút……

Gió đêm phất phơ, đêm lạnh như nước.

Gây sức ép một phen, Đoan Mộc Ngưng lôi Phong Vô Uyên ra khỏi ‘Nhân Thọ Đường’, xuyên qua rừng, đi dọc theo đường mòn.

“Nơi này thật đặc biệt.” Phong Vô Uyên tinh tế đánh giá bốn phía. “Ngay cả một tiếng trùng kêu cũng không có, tuy yên tĩnh, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy an tâm.”

“Nghe phụ hoàng nói, mười năm trước, y và một đám thần tiên bị hồng nương của bọn họ đạp xuống nhân giới, chính là rơi xuống chỗ này, ‘Nhân Thọ Đường’ này vốn là do các hồng nương di di chuẩn bị, cho nên có kết giới.” Đoan Mộc Ngưng giải thích cho Phong Vô Uyên, không có lấy một tia giấu diếm.

Ngay lúc Đoan Mộc Ngưng giải đáp xong, không gian đột nhiên vặn vẹo, bọn họ rất nhanh đã bước vào khu phố xá sầm uất.

Nhìn cảnh đêm phồn hoa trước mắt, Phong Vô Uyên quay lại nhìn con đường mòn u tối, khóe miệng gợi lên chút tia cười khẽ.

“Quả là căn nhà đặc biệt.”

“Đương nhiên rồi!” Nghe thấy Phong Vô Uyên khen ngợi, Đoan Mộc Ngưng như con khổng tước kiêu ngạo vểnh đuôi.

Nhìn bộ dáng đắc ý của nhóc con, Phong Vô Uyên sủng nịch cười, ôm chầm lấy thắt lưng của Đoan Mộc Ngưng: “Chúng ta đi đâu, ở đây ta không quen.”

Phượng Quân đại nhân của chúng ta rõ ràng có năng lực thích ứng cực mạnh trong mọi hoàn cảnh a…. Đối với cảnh vật xa lạ trước mắt, lại không có chút cảm giác nào.

“Đi đến phía trước đi, chỗ đó có rất nhiều sạp hàng, nhiều đồ ăn vặt a.” Đoan Mộc Ngưng đưa tay chỉ chỉ phía trước.

Tuy ở đây chỉ mới qua năm ngày, nhưng đối với Đoan Mộc Ngưng xuyên qua đại lục Thiên Vực mà nói thì đã nhiều năm rồi, nói cách khác, mấy năm qua, y không hề được đi ăn đồ ăn vặt nha.

Nhìn nhóc con chảy nước miếng, Phong Vô Uyên liền kéo y đi đến trước.

Hai người đi đến phía trước, rất nhanh đã tới một chỗ náo nhiệt đầy người, bày đầy sạp nhỏ, bán đủ loại đồ ăn vặt, có thể nói nguyên khu phố này, long xà tụ hội, không thể nào phân biệt người tốt kẻ xấu.

Tuy là lần đầu tiên đến chỗ này, nhưng Phong Vô Uyên nhìn đứa nhỏ mình đang ôm, sau đó lại nhìn đám người loạn thành một đoàn tại cái chợ đêm kia.

Thấy thế nào cũng thấy bảo bối của hắn không hợp với không khí ở đó…..

Nhưng vào lúc này, tại một cái sạp bán đồ ăn vặt, một thiếu niên tóc nhuộm đủ màu sắc ngẩng đầu nhìn về phía Đoan Mộc Ngưng và Phong Vô Uyên.

Thiếu nhiên kia hai mắt sáng ngời: “Đoan Mộc tiểu đệ, đã lâu không gặp.” Sau đó vẫy tay với Đoan Mộc Ngưng, hai người rõ ràng cực kỳ quen thuộc.

“Hầu Tử đã lâu không thấy a!” Đoan Mộc Ngưng vẫy tay với cậu, kéo Phong Vô Uyên tới một vị trí không người

“Ông chủ, Đoan Mộc tiểu đệ muốn ăn cái gì đều tính vào phần ta!” Hầu Tử kia vội vội vàng vàng sang sảng nói với ông chủ.

“Được rồi!”

“Cám ơn!” Đoan Mộc Ngưng cám ơn Hầu Tử xong, liền chống lại một đôi hồng mâu hơi lóe tia kinh ngạc của Phong Vô Uyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.