Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 150: Dịch bệnh khả nghi



“Tất cả các ngươi đều là yêu ma tà ác, ta đại biểu cho Thần, yêu cầu tất cả các ngươi mau trở về bóng tối!!”

Nam tử mặc trường bào bạch khiết giơ quyền trượng thủy tinh trên tay quét qua một lượt đám Ma tộc đang đứng gầm gừ cách đó trăm mét.

“Trở về bóng tối, trở về bóng tối!!”

Đứng ở đằng sau nam tử kia, là một nhóm người tay cầm cuốc, mộc chùy, mộc côn, sài đao, biểu tình phẫn nộ.

Được quần Ma tộc che chắn bảo hộ ở chính giữa là một nam tử tóc đen mặc khôi giáp cưỡi một con linh thú dơi thật lớn, cái lỗ tai dài nhọn lộ ra của hắn đủ để chứng minh hắn không phải là con người.

“Kẽo kẹt kẽo kẹt….” Một tên Ma tộc da tím đen cầm trong tay một khúc xương ngắn đứng trước mặt người nam tử kia phát ra âm điệu quái dị.

Nhưng nam tử tóc đen kia cư nhiên lại nhẹ nhàng lắc đầu, khăn che nửa khuôn mặt dưới khẽ run, giống như đang nói cái gì đó, chỉ thấy tên Ma tộc to đầu kia gật gật đầu.

“Kẽo kẹt –”

Như được ra lệnh, toàn bộ Ma tộc đều tự giác nâng cao ý chí chiến đấu, vung móng tay bén nhọn nhằm về phía thôn dân.

“Yêu ma đến đây, giết a…. Đánh chết chúng nó!!”

Hai bên đằng đằng sát khí lập tức xáp vào nhau, vung móng vung khúc xương, cuốc mộc chùy cũng đập tới trong nháy mắt, đột ngột lại có mấy vật tròn đen từ không trung rớt xuống giữa đám người.

Oanh — rầm rầm –

Ầm một cái, sức nổ mãnh liệt nháy mắt đã đem người hai bên chiến tuyến tách nhau ra.

“Được rồi được rồi, nghỉ ngơi lát đi, nắng nóng như vậy mà còn đánh lộn như thế không sợ bị cảm nắng hay sao a!!” Cái người xinh đẹp có mái tóc đen đang tung bay cưỡi con linh thú hỏa diễm kia nói, trong tay vẫn còn cầm hai vật hình tròn đen giống cái lúc nãy.

Đoan Mộc Ngưng sau khi ra lệnh Mộc Thương Lãng trị thương cho thôn dân liền lập tức tới nơi này.

“Lớn mật, cư nhiên dám cản trở ý chỉ của Thần tiêu diệt Ma tộc tà ác, không sợ Quang Minh Thần trừng phạt sao?” Nam tử bạch trường bào nhìn Đoan Mộc Ngưng trên lưng Hỏa Vân, khí thế lăng nhân (tạm hiểu là có khí thế điều khiển cục diện đi) gầm lên.

“Yêu, ngươi hình như có khí thế hơn so với cái tên trước a!!” Đoan Mộc Ngưng khẽ thở dài một hơi, gương mặt tinh xảo lộ vẻ bất đắc dĩ, khinh miệt nhìn người phát ngôn kia một cái: “Đối kháng với Ma tộc, rốt cuộc là ý chỉ của Thần hay là ý tứ của ngươi, bây giờ còn chưa xác định, thường dân chịu tội là do tà khí hay là do mưu kế của người, cũng không thể đoán được, lại lợi dụng bắt hai tộc người ma đấu tranh, các ngươi rốt cục có mục đích gì?”

“Mục đích, chính là nhận mệnh lệnh của Thần tiêu diệt đám Ma tộc đáng giận này, chỉ cần tiêu diệt được bọn họ, đại lục Thiên Vực sẽ vĩnh cửu bình an!!” Người phát ngôn mặc áo bào trắng ra vẻ thần thánh đem quyền trượng trên tay chỉ thẳng vào Ma tộc đối diện, sau đó lại dời về phía Đoan Mộc Ngưng: “Ngươi dám phá hỏng chủ ý giúp dân của Thần, sẽ bị……A—”

Hưu –

Một tiếng xé gió cực sắc bén vang lên, đạn khí một khi đã phóng ra thì kiếm hay đao gì cũng không thể so bằng, quyền trượng trên tay người kia nháy mắt đã bị gãy thành hai nửa.

“Ta không chấp nhận khái niệm hễ là Ma thì sẽ đại biểu cho tà ác, ta cũng không thừa nhận đã là Thần thì nhất định phải thánh khiết, vô luận là thần hay ma đều tồn tại trong người lẫn thiện và ác, Ma cũng có sinh mệnh, cũng có quyền lợi được sinh sống tại đại lục này, ngươi nói ngươi là kẻ phát ngôn cho Thần tộc, nhưng ngay cả khoan dung ngươi cũng không hiểu, sao ngươi có thể định nghĩa được thần là gì?” Đoan Mộc Ngưng lạnh lùng nói, Phượng Minh trong tay nhắm thẳng vào người phát ngôn của Thần: “Này lực của thứ này vừa nãy ngươi đã được nhìn qua, nếu thứ này bắn vào người ngươi, không biết thần của ngươi, có cứu được ngươi hay không?”

Nhìn Phượng Minh trong tay Đoan Mộc Ngưng, người phát ngôn của Thần kia sắc mặt lập tức biến xanh, từ từ lui về sau.

“Ngươi…… Ngươi thế nhưng……”

Hưu –

Một dòng khí mãnh liệt rất nhanh trượt qua hai sườn má của hắn, khiến hắn sợ tới mức tè cả ra quần, chạy trốn.

Thấy người phát ngôn của Thần chạy trốn mất dạng, đám thôn dân bắt đầu ồn ào, trên mặt lộ vẻ bàng hoàng.

Nhìn nhóm thôn dân bàng hoàng bất lực, Đoan Mộc Ngưng cưỡi Hỏa Vân đến gần.

“Mau trở về đi, ta cam đoan, chuyện dịch bệnh kia ta sẽ giúp mọi người điều tra rõ ràng.” Đôi mắt đen láy của thiên hạ dưới ánh mặt trời chói chang lóe ra quang huy, bộ dáng tự tin, môi đỏ mọng khẽ nhếch cười, giống như thần linh cao quý, thậm chí so với kẻ mặc áo bào trắng tự xưng là người phát ngôn của Thần kia còn thánh khiết quang huy hơn.

“Nhóc con, ngươi….. Ngươi là ai?” Một thôn dân đang ngây ngốc phục hồi lại tinh thần, gắt gao nắm chặt mộc chùy.

Đoan Mộc Ngưng nhìn qua rất lợi hại, nhưng trong mắt thôn dân bất quả cũng chỉ là một đứa nhỏ mới mười lăm tuổi, muốn thuyết phục nhóm người này, không phải là chuyện dễ dàng.

“Vị này là Phượng Tử Phượng tộc đại nhân, y tiếp nhận ý chỉ của Phượng tộc, đến tháo bỏ lệnh giới nghiêm của chúng ta.” Thôn dân đi theo Đoan Mộc Ngưng kích động nói, đưa cánh tay của mình ra: “Các ngươi xem, cánh tay của ta lúc trước bị thương đã được vị Phượng Tử đại nhân này chữa khỏi rồi.”

Thương dân được chữa khỏi kia giải thích thiên hoa long phượng (đại khái là nói quá) một trận, người thôn dân nguyên bản còn do dư rốt cục cũng nhuyễn hạ khí thế, từng tốp chụm lại nghị luận với nhau, hiển nhiên là thảo luận vấn đề kia rồi.

“Ngươi là người Phượng Quân đại nhân phái đến, sao Phượng Quân lại không phái đội hộ vệ giúp chúng ta xua đuổi yêu ma!”

“Đúng vậy đúng vậy…. Chỉ cần tiêu diệt bầy yêu ma này, mọi thứ sẽ được khôi phục như trước.”

Mọi người ngay lập tức liền mồm năm miệng người xôn xao lên, biểu tình lại có chút tức giận.

Đoan Mộc Ngưng thản nhiên nhìn tất cả, đối với việc thôn dân bất mãn giận dữ với Phong Vô Uyên cũng không có lấy một tia tức giận, trong mắt vẫn tràn đầy ý cười thản nhiên như trước.

Đợi cho đám thôn dân này làm ồn xong, rốt cục không ồn ào nữa, Đoan Mộc Ngưng mới chậm rãi ngồi thẳng lưng dậy.

“Các ngươi thích chiến tranh sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn phá vỡ cuộc sống an bình hiện tại sao?” Chậm rãi nâng tay, Đoan Mộc Ngưng nhìn đám thôn dân: “Chiến tranh và hòa bình tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của các ngươi.”

“Chiến tranh, ai lại thích chiến tranh chứ!!”

“Đúng vậy…..”

“Nhóc con, ngươi đừng có nói khó hiểu như thế!!”

“Khó hiểu?” Đoan Mộc Ngưng nhẹ nhàng cười, ánh mắt phiêu đến đám Ma tộc vẫn còn đang đứng bất động ở không xa: “Phượng tộc không cử binh đoàn tới, chính là không muốn phát động chiến tranh, chiến đấu với Ma tộc nhiều ngày như vậy, trừ bỏ những người bị trật khớp ra, còn có ai chết không?”

Đoan Mộc Ngưng vừa hỏi, tất cả mọi người đều sững người.

Đã nhiều ngày chiến đấu với Ma tộc, tuy có người bị thương, nhưng chưa từng có người nào hi sinh.

Thấy lời nói của mình có hiệu quả, Đoan Mộc Ngưng không ngừng cố gắng, thản nhiên mở miệng: “Mọi người đều biết, mọi người trên đại lục đều sợ hãi Ma tộc, đó là bởi vì bọn họ rất hung tàn, nhưng hiện tại, một đám thường dân các ngươi chiến đấu với Ma tộc qua hết mấy ngày, vậy mà chỉ bị thương đơn thuần, các ngươi nói xem, nếu bọn họ thực sự biểu lộ sự hung tàn của mình….. Các ngươi sẽ như thế nào?”

Đoan Mộc Ngưng vừa nói xong, chúng thôn dân mới bắt đầu nghĩ đến mà sợ.

Nghĩ kỹ lại mới phát hiện, đám yêu ma kia căn bản không muốn lấy mạng của bọn hắn, bằng không cả thôn của bọn hắn nháy mắt sẽ toàn bộ bị diệt trừ.

“Kia hiện tại nên làm cái gì bây giờ, từ sau khi đám Ma tộc này xuất hiện, thôn trấn của chúng ta liền bắt đầu bị dịch bệnh hoành hành….” Một người bối rối nói.

“Ma tộc thức tỉnh có lẽ là do trùng hợp mà thôi, ai có thể chứng minh được trận dịch và Ma tộc có liên quan chứ?” Đoan Mộc Ngưng vỗ vỗ cổ Hỏa Vân: “Đều trở về hết đi, nếu đã được Phượng Quân phái tới, ta tuyệt đối sẽ không làm cho mọi người thất vọng, chuyện này nhất định sẽ cho mọi người một cái công đạo, được chứ?”

“Được, nếu Phượng Tử đại nhân đã nói như vậy, chúng ta liền tin tưởng ngươi, hy vọng ngươi làm chủ cho chúng ta.”

“Vậy về trước đi.” Đoan Mộc Ngưng sai Hỏa Vân đi theo thôn dân, đồng thời quay đầu lại nhìn đám Ma tộc vẫn còn đứng bất động.

Xem ra phải tìm thời gian hỏi đám người Ma tộc này một chút nguyên do tại sao lại vào trấn mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.