Vật thể kỳ quái to lớn từ trên trời rơi xuống đã làm cho toàn thể mọi người trong Phượng lâu chạy tới nhìn, ngay cả Phượng Quân tác phong lạnh lùng khó chịu cũng không hề hạ lệnh cho thị vệ xua đuổi tỳ nữ và người hầu đang hiếu kỳ.
“Bẩm Phượng Quân, ta chưa từng gặp qua loại vật thể kỳ lạ này bao giờ, thật sự là không có cách nào truy lùng nguồn gốc được!” Nam tử có mái tóc nâu đen, dung mạo có thể cho là xuất sắc, mặc một thân trường bào màu lam cung kính nói.
Đứng ở phía sau hắn là cũng là một đám người mặc trường bào nhưng màu sắc bất đồng, nam có nữ có, đều nhất tề lắc đầu.
“Ngay cả trưởng lão học thức uyên bác từng đi khắp lục địa Thiên Vực này cũng không biết vật kỳ quái này là gì, thực là làm cho người ta kinh ngạc a!” Đưa tay gõ gõ vào cái vật trước mặt lúc nãy vẫn còn nóng đến phỏng tay, hiện tại lại trở thành vật thể lạnh lẽo kỳ quái, Điện Lam cười khẽ.
Chuyện lạ thì mỗi ngày đều có, nhưng hôm nay đúng là đặc biệt kỳ quái.
“Điện Vũ đại nhân, thật có lỗi!” Trưởng lão khom người nói.
“Cũng không thể trách ngươi!”
Đứng ở một bên, Phong Vô Uyên từ đầu đến giờ không hề mở miệng lại đột ngột thản nhiên mở miệng, mái tóc đỏ như lửa tung bay cùng với gió đêm, hắn chậm rãi tiến lên trước.
“Phượng Quân……”
Mọi người nhìn thấy hắn tiến lên liền lập tức thối lui xuống, bởi vì tất cả mọi người ở Phượng lâu đều biết chủ tử của bọn họ không thích đứng gần người khác.
Đến gần vật thể kỳ quái từ trên trời giáng xuống kia, Phong Vô Uyên chậm rãi đưa tay chạm lên vật thể lạnh như băng.
“Phượng Quân!!”
Nhìn thấy hành động của Phong Vô Uyên, Điện Vũ thân là tâm phục cận vệ của Phong Vô Uyên, đương nhiên là biết hắn muốn làm gì.
Phượng Quân đang tính dùng loại sức mạnh này.
Hắc mâu từ trước tới nay luôn biểu lộ vẻ đạm mạc chậm rãi nhắm mắt lại, khí lưu tứ phía nháy mắt giống như bị thứ gì đó áp chế mà trở nên tĩnh lặng lại, mọi người nhất thời cảm thấy thanh âm bốn phía hoàn toàn biến mất, nhịp tim đập và tiếng hô hấp lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đây là gì?
Cảm giác quỷ dị nhất thời làm cho mọi người lâm vào cảnh bất an, đưa mắt nhìn nhau chờ mong, ngay cả các vị trưởng lão và sứ giả có năng lực xuất sắc trong Phượng lâu cũng lâm vào tình trạng tương tự.
“Phượng Quân.” Điện Vũ nhẹ nhàng chậm chạp gọi.
“Có cái gì đó ở bên trong, nhưng không thể nhìn thấy.” Hắc mâu lạnh như băng tinh tế đánh giá vật thể trước mắt, thanh của Phong Vô Uyên vẫn lạnh lùng như trước, hơn nữa còn không có lấy một chút cảm xúc.
Chỉ là đôi mày kiếm của hắn nhẹ nhàng nhăn lại, người khác không phát hiện ra sự khác thường của hắn, nhưng Điện Vũ lại phát hiện.
Y đây là lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Quân lạnh lùng, lộ ra biểu tình nghi hoặc như vậy.
Cái này, rốt cuộc là cái gì?
Ngón tay thon dại nhẹ nhàng sờ lên vật thể lạnh lẽo kia, tựa hồ như là đang tìm tìm một cái gì đó.
Đột nhiên, đầu ngón tay cảm nhận được có một chỗ lõm xuống, Phong Vô Uyên nhẹ nhàng lướt qua một vòng, đầu ngón tay bắt đầu khám phá.
Phi thuyền thời gian xác nhận nút khẩn cấp, hệ thống số liệu bắt đầu vận hành –
Một tiếng nói kỳ lạ đột ngột vang lên, Phong Vô Uyên lập tức thu tay lui từng bước
Hí –
Lại thêm một trận khói dày đặc phun ra, cái vật thể tự xưng là “phi thuyền thời gian” gì đó bắt đầu lóe ra quang mang nhàn nhạt.
“Này…… Đây là chuyện gì xảy ra?”
“Cái này có thể nói?”
“Quái vật, quái vật!!”
Đám người xung quanh đều xôn xao lên, ngay cả trưởng lão cũng bắt đầu lui từng bước, một ít thị vệ cầm vũ khí tiến lên trước, e sợ lát nữa sẽ phát sinh ra trạng huống đột phát.
Mọi người đều bối rối, duy chỉ có Phong Vô Uyên đang ở gần ánh sáng của tàu bay nhất, còn có Điện Vũ nhất cử nhất động đều theo sát Phong Vô Uyên không có lấy một tia kinh hoảng.
Đối mặt với cái vật thể kì quái phát ra ánh sáng cùng khói hơn nữa còn biết nói chuyện, Phong Vô Uyên trước sau không hề lùi bước, chứng tỏ nó cũng không có vẻ nguy hiểm, đây là lời giải thích của tâm phúc Phượng Quân – Điện Vũ.
Sau khi ánh sáng xung quanh tàu bay tiêu tán, ngay tại bên sườn vật thể hình tròn đột nhiên nổi lên một khối hình tròn, giống như là một cánh cửa.
“Này……” Điện Lam nhìn Phong Vô Uyên.
Biểu tình vẫn không thay đổi, Phong Vô Uyên chậm rãi bước tới gần cửa.