Tại một nơi trên Hắc Phong Sơn, hiện tại tất cả mọi người trong “Tuyệt” đều tụ tập cùng một chỗ, mà ở trước mặt bọn họ là một phần mộ mới vừa được lập.
Trên mộ có khắc “Thiên Ki Các lão nhân chi mộ”, thực hiển nhiên bên trong một chính là di thể của ông lão ở tầng thứ ba Thiên Ki Các.
“Sư phụ rốt cuộc cùng có thể thanh thản xuống mồ.” Mộc Thương Lãng đưa tay nhẹ vỗ bia mộ, khẽ nói.
“Đúng vậy, qua đã nhiều năm, tâm nguyện của chúng ta chỉ có như vậy.” Mỹ nhân Đường chủ bình thường yêu mị khó có được vẻ nghiêm trang như bây giờ, chậm rãi quay về phía Đoan Mộc Ngưng được Phong Vô Uyên nắm tay: “Tiểu Các chủ, sau này Tuyệt liền giao cho ngươi.”
Nghe Đường chủ mỹ nhân đột nhiên nói một câu như vậy, thân mình nho nhỏ của Đoan Mộc Ngưng run lên, sau đó phất tay: “Không không không….. Ta chỉ là một đứa nhỏ chưa tới hai tuổi, làm sao có khả năng làm Các chủ của các ngươi!!”
Lúc trước còn ở hiện thế, phụ hoàng và ba ba của y rất ít khi thúc giục y, khi đến đây còn có Phong Vô Uyên yêu thương, muốn làm gì thì làm cái đó.
Y chỉ thích làm một đứa nhỏ tự do tự tại, nếu làm Các chủ thì sau này một chút tự do nhỏ nhoi cũng sẽ không còn sao!!
Y không muốn làm đâu.
“Lão Các chủ lưu lại di ngôn, nếu có người có thể phá giải được các cơ quan mật trong Thiên Ki Các thì người đó là Các chủ, nhiều năm qua cũng chỉ có một mình người không chút thương tích gì tiến vào, cho nên vị trí Các chủ chỉ có ngươi được nhận!!” Mộc Thương Lãng nhìn Đoan Mộc Ngưng nhẹ nhàng mở miệng: “Hơn nữa làm ‘Tuyệt’ Các chủ cũng không phải không có lợi, sau này ngươi muốn biết gì, muốn ra lệnh cho chúng ta làm gì đều dễ như trở bàn tay!!”
Cái miếng mồi này nghe ngon quá a.
“Đúng vậy đúng vậy, hoặc là nói tiểu Các chủ nếu thấy người nào không vừa mắt, chúng ta có thể giúp ngươi…..” Một nam nhân thân thể cường tráng làm động tác cắt cổ.
“Tuyệt” ngoại trừ chuyên moi móc thông tin riêng tư của người ta, còn có kiêm thêm dịch vụ “ám sát” hạng nhất.
Dĩ nhiên, người đứng đầu phụ trách ám sát chính là nam nhân làm cái động tác cắt cổ kia.
“Lão Tam ngốc, sao lại dọa tiểu Các chủ của chúng ta!” Một nam nhân diện mạo nho nhã, cầm quạt đánh đầu nam nhân cường tráng một cái, sau đó đẩy hắn ra, ngồi sát vào Đoan Mộc Ngưng: “Tiểu Các chủ, vị trí này khẳng định đã thuộc về ngươi rồi, nếu ngươi thật sự không làm Các chủ của chúng ta, Phượng Quân đại nhân đây sẽ không thể ra khỏi Tuyệt được nga!!”
Nhìn nam tử trước mắt cười đến vô hai này, Đoan Mộc Ngưng run lẩy bẩy.
Người này căn bản chính là tiếu diện lão hổ a….. (tiếu diện: mặt cười, ở đây ý nói, con hổ mà cười là có ngụ ý không được tốt cho lắm)
Cúi đầu nhìn Đoan Mộc Ngưng chu chu cái miệng nhỏ, Phong Vô Uyên khom người ôm lấy y.
“Ngưng Nhi, nếu bọn họ đã nói như thế, vậy thì nhận đi.”
“Nhưng mà…..” Đoan Mộc Ngưng chu miệng.
“Ngưng Nhi còn nhỏ, mọi chuyện trong Tuyệt đương nhiên sẽ không để Ngưng Nhi để tâm rồi.” Đưa tay vuốt má Đoan Mộc Ngưng, ánh mắt của Phong Vô Uyên dừng trên người “Tuyệt”.
“Đương nhiên đương nhiên.”
“Đúng vậy đúng vậy!!”
“Ngưng Nhi không cần lo lắng, mọi chuyện đều có người lo.” Cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng, khóe miệng Phong Vô Uyên gợi lên chút ý cười nhạt, sau đó lại hôn lên má bé một cái, ôm Đoan Mộc Ngưng rời đi.
Lưu lại một đám người trợn mắt há mồm.
Bọn họ sao lại có cảm giác bị cho vào tròng như vậy a?
“Nhóc con có nghi vấn?”
“Ân….. Vô Uyên vì cái gì muốn Ngưng Nhi là Các chủ Thiên Ki Các?” Đoan Mộc Ngưng không hiểu.
Y cảm thấy Phong Vô Uyên không thích cùng người của “Tuyệt” có quan hệ, chính xác mà nói chính là không muốn có quan hệ với bất luận kẻ nào.
Nam nhân này rất cường đại, nhưng chỉ có thể cường đại khi nào hắn muốn bảo hộ thứ hắn đã nhận định.
Trừ bỏ sự tồn vong của Phượng tộc, Đoan Mộc Ngưng đều thấy được hắn đối với những thứ khác đều thờ ơ, quyền lợi, tiền tài, thanh danh hắn cũng không hề để ý.
Mà hiện tại lại bảo y trở thành “Tuyệt” chủ….. Kia rõ ràng chính là muốn cùng “Tuyệt” nhấc lên quan hệ.
“Bởi vì Ngưng Nhi cần có thế lực cường đại trợ giúp, mà “Tuyệt” chính là thế lực hậu thuẫn tốt nhất.” Dừng lại cước bộ, Phong Vô Uyên nhẹ nhàng mở miệng.
“Hậu thuẫn?”
“Ân, chuyện Ngưng Nhi bị bắt cóc lần này, Mộc Thương Lãng nửa đường lại cứu được ngươi, thực rõ ràng “Tuyệt” đối với chuyện này rõ như lòng bàn tay.” Phong Vô Uyên nhìn đứa nhỏ trong lòng nhẹ nhàng nói: “Ngưng Nhi ở thế giới này trừ bỏ Phượng tộc ra, không còn thế lực nào khác để có thể bảo hộ chính mình, mà “Tuyệt” lại có thể đảm nhận tốt chuyện này.”
“Ta không hiểu…..” Đoan Mộc Ngưng nhăn mặt.
“Không hiểu cũng không sao, chỉ cần Ngưng Nhi mỗi ngày vui vẻ là tốt rồi!!!” Hắn không cầu gì hơn, chỉ cần đứa nhỏ trong lòng là tốt rồi.
“Vô Uyên……”
Khẽ gọi, Đoan Mộc Ngưng vươn tay ôm lấy đôi vai rộng lớn, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, đôi môi nộn nộn dán lên bạc thận xinh đẹp kia.
……
“Ha ha ha…… Chiếu tướng!!!” Cười đến vui vẻ, đứa nhỏ chiếu hạ ván cờ.
“Ai…… Tiểu Các chủ thật là lợi hại quá đi, cả một buổi sáng ta đều thua trong tay ngươi a!!” Đường chủ mỹ nữ nhăn mặt nhăn mày: “Quả nhiên chuyện này vẫn là để lão ngũ chơi thì hơn. [chính là cái nam nhân nham hiểm kia a]”
Từ sau khi trở thành Các chủ Thiên Ki Các, tất cả mọi người trong “Tuyệt” đều yêu cầu y ở lại hai ngày, mấy ngày nay Đoan Mộc Ngưng đã đấu cờ với không ít người trong Tuyệt, chỉ là ngoại trừ Ngũ Đường chủ Duệ Minh ra, ai cũng không thể thắng nổi y.
Đoan Mộc Ngưng lấy cớ mình còn nhỏ, không thể tiếp quản sự vụ, cho nên Phong Vô Uyên phải thế thân.
Hiện tại Phong Vô Uyên đã bị thuộc hạ cấp cao kéo đi hỗ trợ xử lý sự vụ rồi.
“Đó là đương nhiên, người đó là Phượng Quân, văn võ toàn tài, rất nhiều năm trước, đại lục Thiên Vực có đại biến, hắn đã tự mình dẫn đầu đầu Phượng tộc đấu với năm tộc khác!!” Đường chủ mỹ nữ sùng bái nói.
“Thật sao!!” Đoan Mộc Ngưng hai mắt chói lòa.
“Tiểu Các chủ nếu ngươi muốn sao, chờ ta một lát ta sai người đi lấy thư tịch cho ngươi!!”
“Được!!”
Oanh long –
Ngay lúc hai người đang vui vẻ tán gẫu, một trận chấn động mãnh liệt vang lên, sau đó liền truyền đến tiếng nổ kịch liệt.
“Như thế nào…… Phát sinh chuyện gì !?”
“Có người đánh lén a –” Thanh âm truyền báo từ xa vang lên.