Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 74: Trí Não [hạ]



Nhìn Đoan Mộc Ngưng đi ra, Phong Vô Uyên lại tiếp tục bữa sáng, nào biết mới vừa ăn có hai miếng, vật nhỏ vừa mới tíu tít rời đi lại quay trở lại ôm cửa, mắt ngập nước.

“Vô Uyên…..”

“Làm sao vậy?” Nhìn đôi mắt ngập nước của nhóc con, Phong Vô Uyên liền biết có chuyện không tốt rồi.

“Cái kia…. Cái kia…..” Gương mặt đột nhiên đỏ ửng, ngượng ngùng, giấu nửa gương mặt đằng sau cửa, khe khẽ nói: “Cái kia…. Ta muốn gỡ bộ phun nhiên liệu ra…. Nhưng mà…. Nhưng mà khí lực không đủ, mấy cái đinh ốc kia vặn không ra…. Vô Uyên giúp ta gỡ được không…..”

Tuy đã năm tuổi, cầm cờ lê, tua-vit, kìm sắt gì đó đã không thành vấn đề, nhưng mà dùng đôi tay này mà vặn đinh ốc thì coi bộ vẫn còn khó a.

Rơi vào đường cùng, Đoan Mộc Ngưng ngượng ngùng đành đi tìm Phong Vô Uyên.

Nhìn đứa nhỏ trốn sau cửa, Phong Vô Uyên yếu ớt cười: “Được, chờ ta ăn sáng xong sẽ giúp ngươi.”

Nghe Phong Vô Uyên nói, đứa nhỏ núp sau cửa mới lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Ngưng Nhi biết Vô Uyên tốt nhất mà.”

Nói xong, nhóc con từ đằng sau cửa đi ra, chui vào lòng Phong Vô Uyên, ôm lấy thắt lưng hắn làm nũng.

“Đứa ngốc.” Đem nhóc con làm nũng ôm vào lòng, Phong Vô Uyên tiếp tục dùng bữa.

Ăn xong bữa sáng, còn chưa kịp để nữ quan bưng nước rửa tay, nhóc con đã vội vàng kéo Phượng Quân đại nhân rời bàn.

“Đừng chạy nhanh như vậy, coi chừng té.” Để mặc nhóc con lôi kéo mình, thiếu chút nữa vấp phải cửa mà ngã, Phong Vô Uyên vội nhắc.

“Có Vô Uyên ở đây, không sợ ngã.” Hoàn toàn tín nhiệm, Đoan Mộc Ngưng đã lôi được Phong Vô Uyên đến phòng chứa phi thuyền.

Trong phòng, ngoài mảnh vải to dùng để che bụi cho phi thuyền bị nhồi một đống như rác ở trong góc ra, trên mặt đất hiện tại bày la liệt những thứ Phong Vô Uyên chưa từng nhìn thấy.

Nhưng Phong Vô Uyên dám khẳng định, đây toàn bộ đều là thứ trong rương có thể thu nhỏ lại của Đoan Mộc Ngưng.

Ngồi xổm xuống cầm lấy một thứ nằng nặng màu bạc, Phong Vô Uyên mặt nhăn mày nhíu, xem ra thứ này chẳng những kỳ quái, mà còn có vẻ nguy hiểm a.

“Đây là cái gì?” Thanh âm thản nhiên lại lộ ra một tia tò mò hiếm có.

“Đó là cờ lê…. Dùng để vặn gỡ đinh ốc.” Đưa tay cầm lấy cái tua-vít vặn con ốc nhỏ đang giữ chặt một sợi dây điện, sau khi dây điện được gỡ ra, chính là đám ốc lớn Đoan Mộc Ngưng vặn không ra.

“Vô Uyên, giúp ta dùng cờ lê vặn nó ra đi.” Đôi tay dính đầy dầu máy đen thùi lùi, nhóc con thập phần bất đắc dĩ nhìn con ốc to kia.

Nghe thấy Đoan Mộc Ngưng gọi, Phong Vô Uyên cầm cái thứ kỳ quái trên tay gọi là “cờ lê” đi qua.

“Phải làm như thế nào?” Ngồi xổm bên cạnh nhóc con, Phong Vô Uyên nhìn thứ kỳ quái đằng trươc mặt, không biết vì sao trong lòng lại có một tia khẩn trương.

Cảm giác như vậy thật là chưa từng có, giống như đứa nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy đồ chơi mới lạ.

“Phía mặt trên cờ lê có một ống trục có thể chuyển động, chỉ cần dùng cổ tay xoay một cái liền có để đem ốc vặn ra. Vô Uyên nhìn xem đám ốc trên đó là lớn hay là nhỏ mà chọn kích cỡ cờ lê cho phù hợp, vặn xuống rồi vặn lên là ổn, đây là phi thuyền sản phẩm tân tiến thế hệ thứ hai, linh kiện còn rất mới, cho nên sẽ không bị gỉ sét đâu.” Đoan Mộc Ngưng vừa cẩn thận mở vật gì đó giống như cái hòm, vừa chỉ đạo Phong Vô Uyên.

Hắn đã từng nhìn qua Đoan Mộc Ngưng làm nũng, nghịch ngợm, đáng yêu, tò mò, vui vẻ, thương tâm…. Nhưng đây là lần đầu nhìn thấy bộ dạng chuyên chú của nhóc con.

Không biết tại sao, bộ dáng chuyên chú của Đoan Mộc Ngưng lại làm cho tim của hắn tim đập thình thịch không thôi.

Hít sâu một hơi, Phong Vô Uyên cố gắng khống chế tâm thần, bắt đầu công tác Đoan Mộc Ngưng chỉ đạo hắn làm.

Không biết là vì Phong Vô Uyên quá thông minh hay là vì hắn giống Đoan Mộc Ngưng đối với máy móc cực kỳ có thiên phú, Đoan Mộc Ngưng chỉ vừa mói nói qua, hắn liền biết cách sử dụng thứ công cụ trên tay, chỉ cần một lát đã đem toàn bộ đinh ốc gắn bộ phun nhiên liệu tháo rời ra.

Lúc vặn cái ốc cuối cùng, Phong Vô Uyên theo trực giác gỡ bộ phun nhiên liệu ra khỏi phi thuyền, vì thế, cả bộ phun nhiên liệu đều nằm ở trên tay hắn.

Đoan Mộc Ngưng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy màn này, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, tươi cười.

“Nghĩ không ra Vô Uyên đối với phương diện máy móc cũng có thiên phú nga.” Thanh âm trong trẻo lên tiếng tán thưởng.

“Ha ha, phải không, ta đây có cần bái vật nhỏ làm vi sư, đi theo vật nhỏ học nghệ hay không đây?” Phong Vô Uyên đặt cái thứ gì đó xuống, sau đó cùng Đoan Mộc Ngưng đùa cợt.

“Đương nhiên a, đến đây, ngoan ngoãn kêu một tiếng sư phó đi.” Đoan Mộc Ngưng đắc ý dào dạt.

“Vật nhỏ ngươi, lá gan thật sự lớn a.” Đem dầu máy trên tay quệt một đường lên mặt vật nhỏ.

“A—” Đoan Mộc Ngưng sợ hãi kêu lên, sau đó đưa tay đánh Phong Vô Uyên, áo khoác đỏ kia liền hiện ra dấu bàn tay nho nhỏ đen thui: “Vô Uyên xấu xa.”

“Ha ha ha –”

Trong phòng truyền ra tiếng cười đùa không dứt của nam nhân và đứa nhỏ, làm cho mọi người ở bên ngoài bị một bên kinh hoàng.

Phượng Quân của bọn họ hình như đang cười…..

Quả thật mỗi lần ở cùng với tiểu công tử, Phượng Quân lại thay đổi hoàn toàn a.

“Ngưng Nhi, mấy thứ trái một cái phải một cái này của ngươi, nhìn qua thực khiến người ta khó hiểu.” Phong Vô Uyên ngồi xổm, cầm viên dạ minh châu trên tay, nhìn một đống dây nho nhỏ đầy màu sắc bên dưới bụng phi thuyền của Đoan Mộc Ngưng.

“Cái này là dây điện, Trí Não có thể khởi động lại được hay không, đều phải dựa vào thứ này, lúc trước phi thuyền bị rơi xuống, cũng may là không bị cháy, cho nên hiện tại mới có thể sửa chữa lại được, may mắn ta trộm được con chip hảo hạng của ba ba, bằng không bị rơi như vậy, con chip thường làm sao mà chịu nổi.” Dựa vào ánh sáng phát ra từ dạ minh châu, Đoan Mộc Ngưng rút ra một mảnh nhỏ trong suốt, nhìn một đám chữ Anh khắc phía trên không hề bị xây xước, mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Quả nhiên bảo bối của lão ba khốc liệt của y đều là loại siêu cường hãn, nếu là con chip bình thường bị va chạm mạnh như vậy, đã sớm nát bét rồi.

Gắn con chip trở về chỗ cũ, Đoan Mộc Ngưng lại kiểm tra chỗ khác, không phát hiện ra dị trạng gì, khóe miệng gợi chút tia cười nhạt.

Lôi hai sợi dây điện ra, sau đó lấy ra một khối tinh thể phát ra tia lam quang quấn một vòng lại một vòng.

“Được rồi. Chúng ta thử khởi động lại xem nào.” Đem tay bẩn chà chà lên áo, Đoan Mộc Ngưng đứng dậy, nhón chân đưa tay ấn ấn vài phím trên bàn điều khiển phi thuyền.

Nhìn thấy nhóc con nhón chân thực vất vả, Phong Vô Uyên đưa tay ôm lấy.

Phong Vô Uyên quan tâm khiến Đoan Mộc Ngưng cảm thất rất ngọt ngào, ở trong lòng hắn cọ cọ vài cái, tay lại tiếp tục ấn mã lệnh.

Xèo xèo – Hệ thống Trí Não bắt đầu vận hành……

Đột nhiên, máy móc kêu lên vài tiếng, Đoan Mộc Ngưng hạ tay xuống khỏi bàn phím, màn hình nhấp nháy sáng lên.

“A…… Được rồi!!!” Hai mắt Đoan Mộc Ngưng sáng ngời.

Phong Vô Uyên nhìn thấy một màn trước mắt cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém, hôn lên má Đoan Mộc Ngưng một cái: “Vật nhỏ thật lợi hại.”

Ngay lúc một lớn một nhỏ vui vẻ nhìn chằm chằm vào màn hình, màn hình đột ngột lóe một cái, hiện ra một thứ hình cầu hồng hồng vàng vàng, chiếm hết toàn bộ màn hình, mà nhìn kỹ lại hình như còn có cái đuôi lay động a lay động.

“Ngưng Nhi, đây là cái gì?” Nhìn cái thứ tròn tròn kia, Phượng Quân đại nhật nhất thời lộ vẻ hiếu kỳ.

“Mông Trí Não…” Nhẹ nhàng phiêu ra vài đạo hắc tuyến, Đoan Mộc Ngưng buồn bực, đưa tay cào tóc, sắc mặt trầm xuống, vật nhỏ bạo phát: “Hùng cục cưng, ngươi đứng lên cho ta —-”

Đứa nhỏ trong lòng luôn tỏ ra mềm mại ôn nhu hiếm khi bạo phát như vậy, khiến Phong Vô Uyên đang ôm y thiếu chút nữa làm rớt y xuống đất.

Nhìn đứa nhỏ “cường hãn” chưa từng thấy ở trong lòng, Phong Vô Uyên bạo hãn.

*cường hãn: hung dữ

*bạo hãn: ý muốn nói trên đầu anh Uyên toát ra cái dấu mồ hôi to đùng í.

Khí thế cường đại này thực sự là của vật nhỏ đáng yêu của hắn sao?

“A –”

Đoan Mộc Ngưng rống giận, rốt cục cũng làm cho cái mông nhỏ hiện trên màn hình có phản ứng.

Thứ tròn tròn vừa động, lộ ra gương mặt con gấu béo đô đô y như phim hoạt hình: “Cáp a—” Há mồm đánh ngáp một cái: “Ông chủ hiện tại là ai a, sao ta lại cảm thấy đã ngủ rất nhiều năm rồi nha…. Đúng rồi, có phải là Hùng cục cưng đang ngủ mơ hay không? Sao lại thấy chủ nhân ngươi lại giống như bị ngâm nước mà teo lại vậy…. Còn có người mắt đỏ tóc đỏ quần áo đỏ đẹp trai này lại ai a? Bộ dáng thực ngon….” Lau lau nước miếng.

“A—” Nhóc con phát điên: “Ngươi đứng đắn lại cho ta!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.