Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 113: Nương, con muốn giúp mụ ấy



“Nương! Nương!”. Bảo Bảo dắt Hinh Nhi vào trong phòng, Phong Linh đang ngồi đếm ngân phiếu, mặt hồi hộp. Mắt cũng không nhìn hỏi thẳng, “Sao?”.

“Con muốn giúp Hinh Nhi chữa giọng nói”.

Phong Linh ngẩn ra, quay đầu lại, thấy Hinh Nhi đang sợ hãi núp sau lưng Bảo Bảo, khó hiểu hỏi: “Sao thế, con với tiểu cô nương này hóa thù thành bạn rồi à?”.

“Xùy, nương của muội ấy là nương của muội ấy, còn muội ấy là muội ấy”.

Phong Linh cười mập mờ: “Sao, coi trọng người ra à?”.

Bảo Bảo liếc mắt, “Nương, nương có thể ngây thơ hơn được không?”.

“Thôi đi”, Phong Linh đặt ngân phiếu vào hộp bảo bối của nàng, hôn “chụt” một cái rồi mới xoay người nói với Hinh Nhi sau lưng Bảo Bảo, “Này, tại sao phải giúp con bé chữa giọng nói? Mà ngự y của Dạ Vô Hàm còn không làm được, con làm làm gì?”.

Bảo Bảo nói: “Con tự tìm được cách nhưng mà con muốn nương giúp con một việc”.

Phong Linh cnahr giác, ôm chặt hộp bảo bối của mình, “Cái gì? Muốn tiền? Không được! Muốn tán gái thì tự mình đi kiếm tiền đi!”.

Bảo Bảo sắp bị nương nó làm cho phát điên: “Không phải là con muốn tiền! Con muốn nương giúp con đưa Hinh Nhi từ bên nương của muội ấy qua đây!”.

Phong Linh ngẩn người: “Tiểu tử, không phải là con nói thật đấy chứ?”

Bảo Bảo nghiêm túc nói: “Nếu như Hinh Nhi tiếp tục ở lại bên cạnh nương của muội ấy thì có thể là ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn”.

Bàn tay nhỏ của Hinh Nhi nắm lấy vạt áo của Bảo Bảo, cúi đầu, không dám nhìn Phong Linh.

Phong Linh nhìn con trai, mắt chớp chớp, không hỏi thêm câu nào, gật đầu, “Được, để nương giúp con”.

Nàng hiểu rất rõ con trai mình, nó sẽ không tùy tiện tìm phiền toái cho mình. Nó kiên định làm chuyện này như vậy chắc chắn là có lý do của nó, đừng ai nghĩ sẽ ngăn cản được nó. Nàng sẽ không ngăn cản nó, cho dù nó đụng phải khó khăn, đau đớn thì đó cũng sẽ là bài học của con trai.

Bảo Bảo không nói cả cảm ơn, kéo Hinh Nhi ra bên ngoài: “Nương, chuyện này con giao cho nương, con giúp muội ấy chuẩn bị phòng”.

“Tiểu tử thối, nhanh như vật đã quên mất mẹ rồi sao?”. Phong Linh cười mắng một câu nhưng mà cảm thấy khó khăn. Muốn nàng gây sự với Châu Châu hay sao, đều được nhưng mà muốn lấy con gái của người ta, hơn nữa lại là quân chúa vừa được sắc phòng, điều này...

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định phải bàn bạc với quản gia. Dù sao thì ông ấy cũng là người ở lâu trong vương phủ, có những chuyện phiền toái, bàn bạc với ông ấy chắc rất được.

Phong Linh vừa đi, bên ngoài liền vang lên giọng nói của Tiểu Đào: “Tiểu quận chúa! Quận chúa! Quân chúa đang ở đâu?”.

“Ai ở đó hô to gọi nhỏ vậy? Không có quy củ gì cả”. Vấn Xuân và Sơ Hạ đi ra.

“Ngươi có nhìn thấy Quận chúa nhà ta đâu không?”. Nhìn thấy bọn họ Tiểu Đào không nể mặt. Ngay cả tiểu nha hoàn đi bên cạnh nàng ta cũng lỗ mũi hất lên trời.

Sơ Hạ nhẹ nhàng nói: “Xin hỏi, chúng ta có phải là bảo mẫu của quân chúa nhà ngươi sao?”.

Tiểu Đào hừ lạnh một tiếng: “Có người thấy Quận chúa đi về phía bên này, nói mau, quận cháu đang ở đâu? Không phải là… các ngươi giấu đi đấy chứ?”.

Nhìn nàng ta vênh mặt, vì Châu Châu là thị thiếp mà nước lên thì thuyền cũng lên. Vấn Xuân và Sơ Hạ hai tay chống hông, “Sao, khi dễ chúng ta sao? Dám chạy đến Phỉ Ý hiên diễu võ dương oai?”.

Tiểu nha hoàn khinh thường nói: “Ơ, chúng ta chỉ đến tìm Tiểu quận chúa, sao lại nói là giương oai? Chẳng lẽ các ngươi có tật giật mình?”.

Vấn Xuân “phi” một tiếng: “Ta nhổ vào! Không có việc gì, ta giấu quận chúa nhà các ngươi làm gì? Là do quân chúa tự tìm tới Bảo gia nhà ta đấy! Tại sao không nói là các ngươi không quản được quận chúa nhà các ngươi?”.

Tiểu Đào hừ lạnh một tiếng: “Hừ, nhất định là cái tiểu tử đó đã quyến rũ tiểu quận chúa nhà chúng ta”.

“Ngươi dám nói Bảo gia như thế?”. Vấn Xuân và Sơ Hạ xắn tay áo lên, hai người đi bên cạnh Phong Linh lâu ngày, tính tình cũng nóng hơn.

“Nói thì làm sao?”. Đối phương cũng không chịu yếu thế.

“Sao? Thích ăn đòn à?”. Họ cũng không kém, túm lấy tóc của bên kia, bốn người vật lộn trong vườn.

“Dừng tay!”. Một tiếng kêu khẽ vang lên, bốn người không cam lòng dừng tay.

Châu Châu được nha hoàn dìu đến, chậm rãi đi tới: “Đã xảy ra chuyện gì?”.

Tiểu Đào nói: “Bọn nô tỳ đến tìm tiểu quận chúa, rõ ràng có người nhìn thấy tiểu quận chúa đi về phía này nhưng bọn họ không thừa nhận còn động thủ đánh người!”.

Châu Châu cau mày, nhìn về phía hai người: “Hinh Nhi đâu? Con bé đang ở đâu?”.

Vấn Xuân cười nhạo, nói: “Triệu phu nhân hỏi lời này thật kỳ lạ, chân ở trên người tiểu quận chúa, quân chúa thích đi đâu thì đi, chúng ta đâu có thể đi theo được”.

Châu Châu vừa được lên làm chủ tử, lại bị nha hoàn phản bác kiểu đấy, cảm thấy mất thể diện. Hơn nữa lại trước mặt nha hoàn của mình. Giọng nói nghiêm nghị: “Ai cho các ngươi không biết tôn ti trật tự như vậy? Mau giao Hinh Nhi ra đây”.

Sơ Hạ lắc đầu bật cười: “Triệu phu nhân, mong phu nhân rõ ràng một chút, đây là Phi Ý hiên, muốn ra lệnh ở đây thì thân phận của phu nhân còn chưa đủ đâu”.

Hai người một đáp một hát làm Châu Châu giận run cả người, nàng ta quay đầu phân phó Tiểu Đào: “Đi vào tìm Hinh Nhi!”.

“Dạ!”.

Tiểu Đào vừa muốn dẫn người đi vào nhưng Vấn Xuân và Sơ Hạ ngăn cản ở cửa: “Trừ Vương gia, nơi này không ai được tự tiện xông vào!”.

“Tránh ra!”.

“Không!”.

Hai bên giằng co, đúng lúc này, Bảo Bảo xuất hiện, còn phía sau là Hinh Nhị bị dọa sợ.

Vừa nhìn thấy con gái, Châu Châu thở phào nhẹ nhõm, ngoắc ngoắc tay: “Lại đây!”.

Hinh Nhi sợ hãi, lùi về sau một bước, lắc đầu.

Châu Châu ngẩn người, nụ cười cứng ngắc, sau đó dịu dàng nói: “Hinh Nhi, đến đây với nương, nương đến đón con. Nếu như con không nghe lời, nương sẽ nói cho cha biết!”.

Hinh Nhi cúi đầu, bất đắc dĩ đi tới nhưng vẫn nhìn Bảo Bảo. Bảo Bảo nhíu mày, bộ đạng đáng thương của con bé làm Vấn Xuân và Sơ Hạ cũng không đành lòng.

Tiểu Đào hả hê, bế Hinh Nhi lên, cố ý nói lớn: “Tiểu quận chúa, có phải những người đó lừa quận chúa đến đây không?”.

Hinh Nhi quả quyết lắc đầu.

Châu Châu không thể tin được, kéo con bé qua, nói: “Hinh Nhi, là tự con đi qua đây sao?”.

Hinh Nhi nhìn nương rồi lại quay ra nhìn Bảo Bảo, Bảo Bảo cười khích lệ, đột nhiên, Hinh Nhi nở nụ cười rồi gật đầu thật mạnh với nương của nó.

Sắc mặt Châu Châu tái nhợt: “Hinh Nhi, con….”.

Vấn Xuân phát huy cách nói bỏ đá xuống giếng: “Ha ha, ta đã nói rồi mà, rõ ràng là quận chúa nhà các ngươi tự mình tới, còn cho rằng chúng ta lừa đến, buồn cười!”.

Sơ Hạ tiếp lời: “Không sai, không trông coi kỹ càng còn như thế, thật là hiếm thấy”.

Châu Châu đè nén tức giận và khủng hoảng vì sắp mất con gái, rốt cuộc nàng ta cắn răng, nheo mắt: “Tiểu Đào, mau giáo huấn hai nha hoàn không biết quy củ này!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.