Đây là trận tuyết đầu tiên từ đầu mùa đông, hai con khủng long đá ở hai bên đại trạch vẫn hùng vĩ uy vũ như xưa, treo trên cánh cửa là hai chiếc đèn lồng, gió thổi qua khiến nó đung đưa.
Vấn Xuân và Sơ Hạ mặc áo bông, đứng ở cửa không ngừng nhìn ra ngoài, khuôn mặt bị gió thổi hồng hồng.
“Tại sao còn chưa đến?”.
Sơ Hạ tinh mắt nhìn thấy một chiếc xe ngựa ở xa, cao hứng nói. “Đến rồi, đến rồi”.
Một chiếc xe ngựa xa hoa từ từ dừng lại trước cửa, cửa xe mở ra, Dạ Dập Tuyên nhảy xuống trước.
“Tham kiến Tuyên vương”.
Dạ Dập Tuyên thấy hai người thì cười nói, “Hai nha đầu các ngươi càng lúc càng xinh ra, nghe nói đều đã đính thân rồi, bao giờ thành thân thì bổn vương sẽ gửi đồ cưới cho các ngươi!”.
“Ha ha, tạ ơn Tuyên Vương điện hạ!”.
“Tiểu Tuyên tử ~”. Trong xe ngựa truyền đến một giọng nói nũng nịu, sau đó một bàn tay vươn ra, hắn chạy lại cung kính đưa tay ra, “Cẩn thận ~ chậm một chút, chú ý dưới chân, đừng vội……”.
Nhìn bộ dạng dè dặt cẩn thận của hắn, hai người cười.
Từ trong xe ngựa, một thiếu phụ mặc áo choàng đỏ lớn bụng bước ra, nhìn thấy Vấn Xuân và Sơ Hạ thì cao hứng bỏ qua hắn, chạy tới chỗ hai người: “Xú nha đầu, không đến gặp ta, có phải quên mất ta rồi không?”.
“Chúng ta nhớ Hồng Ngọc cô nương còn không kịp, mau vào trong thôi, bên ngoài rất lạnh, chúng ta vào trong rồi nói”.
“Đi”.
Hồng Ngọc quay đầu lại, bộ dạng nữ vương, “Tiểu tuyên tử, xách lễ vật ta chuẩn bị mang vào đi”.
“Được”.
Dạ Dập Tuyên không oán hận câu nào, xách theo bao lớn bao nhỏ đi sau ba nữ nhân.
“Hồng Ngọc!”.
Trong phòng truyền ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó một nữ nhân vóc người tinh thế lao ra, Dạ Dập Tuyên sợ tới mức ném đồ xuống, vội che trước mặt Hồng Ngọc, “Cẩn thận con ta!”.
Hồng Ngọc kích động hất hắn ra, ôm chặt lấy nàng, “Phong Tam Nương, tỷ thật đáng đánh đòn, ở Tây Vực lâu như vậy mới trở về! Tỷ không trở lại thì ta biết đi đâu tìm thái tử để đòi người?”.
“Ta nhớ mọi người nên mới về kinh thành ăn mừng năm mới”. Phong Linh cao hứng nhìn bụng của nàng, “Oa, cái này cũng phải sáu tháng rồi”. Nàng ngẩng đầu lên nháy mắt với Dạ Dập Tuyên, “Tiểu Tuyên Tuyên, ta nhớ hai người mới thành thân được ba tháng thôi mà?”.
“Haizz, ta có biện pháp khác sao? Ngày đó là nàng bá vương ngạnh thượng cung, nói phụ hoàng đã hạ chỉ thì chúng ta chính là phu thê, động phòng trước thì có làm sao?”.
Hồng Ngọc cười nói, “A, tiểu soái ca này là ai đây?”.
“Con chào Hồng Ngọc a di, Tuyên thúc thúc!”. Bảo Bảo sáu tuổi, đã cao hơn so với năm trước, vẫn xinh đẹp đáng yêu.
Nó đến trước mặt Phong Linh nói, “Nương, con có việc phải ra ngoài, hôm nay trưởng môn phái Tung Sơn muốn con đến tham gia yến tiệc của bát đại trưởng môn”.
“Ừ, đi đi…. Thuận tiện lấy cho muội muội của con phương thuốc gia truyền của hắn”.
“Vâng, con biết rồi”.
Hồng Ngọc và Dạ Dập Tuyên sửng sốt, “Muội muội?”.
Phong Linh cười, “Con gái của ta”.
“Phong Tam Nương! Tỷ sinh con gái!”. Hồng Ngọc cả kinh nói, “Tại sao lại không cho chúng ta biết?”.
“Ha ha, muội biết mà, ở Tây Vực ta có nhiều việc, phải giải quyết vấn đề nước ăn của dân chúng bên đó, còn phải bàn với Chu lão bản tổ chức người Minh Tịch phóng khoáng lạc quan vào đầu năm sau, bận quá quên viết thư cho hai người”.
Khi đang nói chuyện, một nam nhân đi ra, mỗi tay ôm một đứa nhỏ.
Bên ngoài khí trời lạnh lẽo nhưng hắn vẫn tiêu sái, trên đường đi tới gió thổi,bộ dạng quyến rũ xinh đẹp không giảm.
Thần Hoàng ôm hai bé gái vào ngực như ôm bảo vật trân quý nhất thế gian, vừa đi vừa nói, “Nương tử, nàng xem, con gái nằm trong lòng ta ngoan thế nào”.
Dạ Dập Tuyên nuốt nước bọt, “Hai?”.
“Trời ạ, trời ạ? Phong Tam Nương, tỷ sinh hai?”.
Phong Linh cười, “Ha ha, ta cũng không ngờ lại là song bào thai”.
Thần Hoàng đắc ý nhướn mày nhìn Dạ Dập Tuyên, “Có phải đệ rất hâm mộ không?”.
Dạ Dập Tuyên nhìn hai đứa nhỏ nằm trong lòng hắn phấn điêu ngọc trác, lông mày, mắt, mũi giống hệt như Thần Hoàng, cực kỳ xinh đẹp. Trong mắt Dạ Dập Tuyên như sắp lòi ra, “Thật sự, rất rất rất đáng yêu!”.
Thần Hoàng ôm hai nữ nhi, lòng hư vinh được thỏa mãn.
Hồng Ngọc cũng yêu thích không thôi, chỉ hận không thể ôm về làm con mình, “Thật xinh”.
Phong Linh đắc ý. “Xinh đẹp không?”.
“Ừ”. Hồng Ngọc thẳng thắn gật đầu, “May là không giống tỷ”.
“………..”.
Mọi người ngồi xuống, tỉ mỉ kể lại mọi chuyện đã trải qua trong một năm. Cuối cùng, Hồng Ngọc hỏi, “A Nam bây giờ đang ở đâu?”.
“Tháng trước ta có nhận được thư của tỷ ấy, tỷ ấy nói đang ở Quan Châu cùng Dạ Vô Hàm, không kịp về kinh thành”.
“Vậy, nàng ấy với Hàm Vương sao rồi?”.
Nói đến đây, Phong Linh không nhịn được cười, “Không biết có phải hai người này bát tự xung khắc không, mà luôn có những tình huống không ngờ, không phải tỷ ấy hại Dạ Vô Hàm bị thương, thì Dạ Vô Hàm hại tỷ ấy trở thành gian tế. Vất vả lắm mới rời khỏi phiên bang thì lại bị ốm trên đường. Ha ha, mặc dù tỷ ấy khiến Dạ Vô Hàm gặp không ít phiền toái nhưng có vẻ Dạ Vô Hàm đã dần thích ứng với tỷ ấy. Lần này hoàng thượng lệnh cho Dạ Vô Hàm đi Quan Châu, hắn cũng đưa A Nam theo”.
Hồng Ngọc cười, “Đã là của nàng thì dù có chạy cũng không được. Hai người thì sao? Có tính toán gì không? Hay là vẫn về Tây Vực?”.
Phong Linh nhìn qua Thần Hoàng, “Chỉ sợ là khi nào Dạ Vô Hàm đáp ứng làm hoàng đế, chúng ta mới có thể trở về. Hắn nói là hắn thiếu của tên kia”.
Hồng Ngọc gật đầu, vỗ vai Phong Linh, “Tỷ chờ ta, sau khi ta sinh hạ đứa nhỏ sẽ đến Tây Vực tìm tỷ”.
“Được! À đúng rồi, ta còn có kế hoạch, ta định biến Tây Vực thành một khu du lịch…….”.
Thần Hoàng lắc đầu bật cười, “Nàng ấy, chả có lúc nào rảnh rỗi”.
Dạ Dập Tuyên lau mồ hôi lạnh trên trán, “Huynh mau đưa Tam Nương về Tây Vực đi, đệ hy vọng con đệ có thể an toàn sinh ra”.
Nhìn nàng, Thần Hoàng lộ ra nụ cười hạnh phúc, nhìn vẻ mặt tính toán của nàng, hai mặt sáng lên vì tiền. Hắn thích là thích, không vì cái gì. Từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã có một cảm giác như thân thiết đã lâu…. lâu lắm rồi. Giống như trong biển người mênh mông, cho dù bắt đầu ở đâu, và kết thúc ở đâu, đan xen như thế nào, hắn và nàng vẫn có thẻ gặp gỡ nhau. Cả đời này hắn chỉ nhận định mỗi mình nàng.
A, đúng rồi, còn một bí mật nhỏ mà hắn còn chưa nói với nàng.
Hắn cười mị hoặc, đưa hai đứa nhỏ cho Dạ Dập Tuyên, đứng dậy đến trước mặt Phong Linh. “Nương tử?”.
Phong Linh đang nói chuyện, vui vẻ quay đầu lại. “Hả?”.